Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 25: Chào anh trai




Thật ra thì không thể nói là không quen biết.

Dịch Thế Dương là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn tới nền kinh tế, thế nên thân là một người cũng đang đi lên bằng việc kinh thương thì Ngọc Tử Hành có biết tới người đàn ông này.

Thậm chí hai người còn từng có một dự án hợp tác với nhau.

Ngọc Tử Hành đánh giá Dịch Thế Dương rất cao.

Nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ vui vẻ khi thấy em gái cưng nhà mình tay trong tay với tên đàn ông này.

Ngọc Tử Hành sầm mặt nhìn Ngọc Linh đang luống cuống.

Anh quay đầu sang nói vài lời với đối tác, kêu bọn họ đến phòng bao trước sau đó mới đi tới chỗ hai người.

Ngọc Linh không nghĩ tới Ngọc Tử Hành đang đi công tác nước ngoài lại xuất hiện ở đây một cách đột ngột, còn đúng lúc cô và ông xã nhà mình đang nắm tay khá là thân mật nữa.

Trước đây khi cô yêu đương với Dịch Văn Lâm đã bị anh trai cô phản đối. Anh ấy cho rằng tên đó không có ý tốt, thậm chí còn không muốn cô bước chân vào nhà họ Dịch.

Nhà họ Dịch không hề đơn giản, tuy cùng là gia đình hào môn với nhau nhưng Ngọc gia đơn giản hơn.

Bốn người trong một gia đình lúc nào cũng yêu thương vào bảo vệ nhau, không giống với Dịch gia sóng ngầm cuồn cuộn.

Thế mà chỉ thoáng chốc, Ngọc Linh đã chia tay với Dịch Văn Lâm theo đúng ý anh trai và sau đó đến với ba nuôi của Dịch Văn Lâm.

Đúng là cho Ngọc Tử Hành một bất ngờ không nhỏ.

Ngọc Linh luống cuống không biết giải thích ra làm sao, cô nắm chặt hai tay, sau đó mới lên tiếng.

“Anh hai... sao anh lại ở đây?”

“Anh ở đây mới thấy được cảnh tượng này chứ.”

Ngọc Tử Hành xụ mặt nhìn người đàn ông bên cạnh. Dịch Thế Dương năm nay đã ba mươi mốt, còn em gái anh ấy năm nay mới mười chín tuổi.

Đây không phải trâu già gặm cỏ non thì là cái gì nữa?

Cách nhau đến gần một con giáp làm Ngọc thiếu gia khó mà tiếp thu được, tự nhiên anh có cảm giác em gái cưng nhà anh bị tên này dụ dỗ lừa gạt.

Dịch tổng là một người rất có thủ đoạn, nếu không sao anh có thể khuấy động cả một bầu trời như thế.

Còn trong mắt anh ấy thì em gái nhà mình vừa ngây thơ lại không hiểu sự đời. Từ lúc cô sinh ra đã được nhà họ Ngọc nâng niu mà lớn lên, sống như một cô công chúa nhỏ không biết thế sự hiểm ác bên ngoài.

“Em tưởng anh đi công tác vài tuần nữa mới về...”

Trước đây Ngọc Tử Hành thường đi công tác khá lâu, thế nên lần này cô cũng nghĩ anh sẽ đi tới vài tuần, có lần anh còn đi tới hai tháng mới về.

“Anh phải về mới nhìn thấy được cảnh tượng này chứ.”

“...”

Ngọc Linh không biết phải nói gì nữa, cô lúng túng quay sang trừng mắt nhìn Dịch Thế Dương.

Dịch Thế Dương thấy cô như vậy là biết ngay cô đang tìm sự trợ giúp, mau chuyển sự chú ý của Ngọc Tử Hành sang hướng khác đi.

Dịch Thế Dương cười khẽ. Sau đó mới lên tiếng chào hỏi.

“Chào anh hai.”

Ngọc Tử Hành: “...”

Ngọc Linh: “...”

Từ từ, bảo anh thu hút sự chú ý của anh ấy, ai bảo anh nói như vậy?

Khóe môi Ngọc thiếu gia giật giật. Nói thật là Dịch Thế Dương còn hơn Ngọc Tử Hành đến ba tuổi, một người đàn ông không biết nể mặt ai như Dịch tổng đây lại hạ mình gọi anh ấy một tiếng anh hai.

Điều này làm Ngọc thiếu gia không thể chấp nhận được.

“Ai là anh hai của anh?”

“Sớm muộn gì cũng phải thôi.”

Dịch tổng chỉ cười đáp, không nói rằng thực ra anh và Ngọc Linh đã đăng kí kết hôn rồi.