Tuyệt Đối Cưng Chiều - Đồng Song

Chương 15: Anh là cái thá gì?




Dịch Văn Lâm há hốc miệng, hắn đứng như trời trồng trong căn phòng rộng lớn.

Lúc đầu Ngọc Linh cũng khá bất ngờ trước câu nói của Dịch Thế Dương.

Mặc dù người ban đầu hò hét muốn Dịch Văn Lâm gọi bằng mẹ cũng là cô.

Mà người sửng sốt trước câu nói đó cũng là cô.

Ngọc Linh được Dịch Thế Dương kéo tới. Chiếc ghế xoay này rất rộng, hai người chen nhau vẫn vừa vặn.

Ngọc tiểu thư nhìn ánh mắt vô thần của người yêu cũ. Cô chợt nhận ra tuy Dịch Văn Lâm mang khuôn mặt điển trai và thư sinh nhưng việc hắn ta không bằng một tên khốn là thật.

Hắn ta lên giường với Dương Khuê khiến cho cô cảm thấy tam quan của bản thân vụn vỡ.

Thực ra thì Dương Khuê và cô cũng không tính là quá thân, chỉ có điều trong số những người bạn mà Ngọc Linh có thì Dương Khuê là người thân cận nhất.

Không ngờ rằng người mà cô nghĩ có thể kết bạn lại quay ra đâm cho cô một nhát đau điếng.

Trước đây Dương Khuê thường hỏi thăm về Dịch Văn Lâm thì cô nên đề phòng và cẩn thận hơn.

Việc Dịch Văn Lâm và Dương Khuê lên giường ngày đó một người cũng không thể tránh khỏi lỗi lầm.

Nếu cả hai người họ đều tôn trọng cô, coi cô là bạn, là người yêu thì đã không đối xử với cô như vậy.

Ngọc Linh lạnh mặt, cô không bỏ sót bất cứ một trạng thái nào trên khuôn mặt của tên đàn ông chẳng ra gì này.

Có kinh ngạc, có không thể tin, có sửng sốt, nhưng một chút chột dạ cũng không có.

Bây giờ thì cô tin Dịch Văn Lâm chưa hề yêu cô, hắn ta đang lợi dụng cô.

Mẹ cô luôn dặn cô rằng cô không nên quá tin người, lời ngọt ngào chỉ là trên đầu lưỡi, thế nên khi yêu một người, nên nhìn vào ánh mắt, vào trái tim của họ.

Dịch Văn Lâm... ngay từ đầu mẹ cô đã không muốn cô dính dáng đến tên đó.

Thế mà cô vẫn không chịu nghe.

Mẹ nói.

“Nếu con muốn kết hôn thì nên tìm một người giống như gia chủ của Dịch gia, hắn ta hơn ba mươi tuổi mà vẫn không dính chút tai tiếng gì ở bên ngoài, còn Dịch Văn Lâm thì mẹ không ủng hộ con lắm đâu.”

Nghĩ lại đúng là thấy bản thân ngu dốt.

Ngọc Linh dựa vào trong lòng người đàn ông của mình, nhìn con trai nuôi hờ vừa mới nhận mà lòng dậy sóng.

Đúng là thói đời.

Dịch Văn Lâm sau khi tiêu hóa hết mấy lời Dịch Thế Dương nói thì nội tâm run rẩy vô cùng.

Hắn ta nhìn người con gái mà bản thân nghĩ rằng mình đã từng sở hữu.

“A Linh, sao em... sao em có thể làm như vậy?”

“Tôi làm thế nào?”

Ngọc Linh hất hàm.

Bây giờ cô lớn hơn Dịch Văn Lâm cả một vai vế, không làm cho hắn ta thiệt thòi thì còn chờ lúc nào nữa?

Dịch Thế Dương rất thích thú khi nhìn bộ dáng hoạt bát này của vợ yêu, nhưng anh lại rất không hài lòng với cái cách xưng hô thân mật của thằng con trai nuôi này.

Dịch Văn Lâm nhìn thấy vòng tay đang xiết chặt eo Ngọc Linh của Dịch Thế Dương càng dùng sức hơn.

Là con trai nuôi của vị tổng tài này đã mấy năm, tuy không hiểu quá rõ nhưng sự chiếm hữu của Dịch Thế Dương khủng bố đến mức không một ai của Dịch gia không biết.

Lòng Dịch Văn Lâm cuộn trào sóng lớn.

Hắn ta tuy run rẩy nhưng vẫn mạnh miệng.

“A Linh, sao em lại có thể đến với ba nuôi của anh chứ?”

Giọng Dịch Văn Lâm vang lên khiến cho Ngọc Linh cảm giác mình mới là người sai.

Nực cười.

“Tôi đến với ai còn cần hỏi ý kiến của anh sao? Anh là cái thá gì?”