Tuyệt Địa Chiến Long

Chương 9




Chương 9: Vua của thế giới ngầm

Brừm!

Mười phút sau, Lăng Hạo nhận được tin nhắn, ném áo khoác trắng lên xe rồi lái xe đến địa chỉ mục tiêu.

Reng!

Xe chạy ra chưa đầy mười phút, điện thoại reo.

“Nói!” Nhấn nút trả lời, Lăng Hạo trầm giọng phát ra một từ.

“Thưa ngài, tôi là Trương Mẩn Hạo, tôi đã tìm ra danh tính của bốn người đã bắt cóc Thụy Thụy.” Giọng nói của Trương Mẫn Hạo truyền tới.

“Lần này, là người của Đoàn Tứ Hải yêu cầu bọn họ ra tay…”

“Tôi đã biết, hiện tại hắn đang ở nhà hàng Thiên Hải, chờ một lát ông sắp xếp người xử lý hậu quả!” Lăng Hạo ngắt lời đối phương.

Nói xong, anh cúp điện thoại và đạp một phát lút chân ga.

Nhà hàng Thiên Hải, một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Vân Thành!

Vào những ngày bình thường, người đến ăn

ở đây không phú thì cũng quý, chắc chắn những người lao động phổ thông không thể kham nổi mức tiêu phí ở đây.

Hôm nay, bắt đầu từ buổi chiều, nhà hàng đã từ chối tất cả khách vãng lai.

Lý do là tối nay Tứ gia tố chức tiệc sinh nhật ở đây.

Những vị khách còn đang phàn nàn đã nhanh chóng ngậm miệng bỏ chạy khỉ nghe thấy haỉ chữ “Tứ gia”.

Tứ gia – hai chữ này ở Vân Thành đại diện cho sự tồn tại khiến người khác kinh hoàng!

Đừng nói chỉ là người bình thường, cho dù là một vài gia tộc lớn ở Vân Thành cũng phải nể mặt hắn vài phần!

Sáu giờ tối, sảnh của nhà hàng đã chật kín người, ồn ào náo nhiệt.

Ngoài những người đến từ thế giới ngầm Vân Thành thì tất cả các gia tộc lớn đều cử người mang theo lễ vật hậu hĩnh, nhưng để tránh bị nghi ngờ, sau khỉ tặng quà xong họ đều rời đỉ.

Lúc 6h08, một chiếc Maybach dừng lại ở cửa nhà hàng, sau đó người ta nhìn thấy Duẫn Tứ Hải được “tứ kiếm Can Tương” vây xung

quanh đi vào sảnh.

“Chúc Tứ gia phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn!” Mọi người đồng loạt đứng dậy, hét to chói tai.

“Cảm ơn các anh em, chén này, họ Duẫn tôi xỉn uống trước!”

Duẫn Tứ Hải đi đến bàn chính ở giữa, cầm ly rượu trắng uống một ly.

“Kính Tứ gia!” Đám người đồng thời nâng chén.

Hò!

Đúng lúc này, một bóng trắng từ cửa nhà hàng bay vào với tốc độ rất nhanh, đó chính là người đàn ông mặc áo blouse trắng đã ngất đi.

Bùm!

Người này đập thẳng vào bàn chính, thức ăn bắn tung tóe.

Bao gồm cả Duẫn Tứ Hải, mười người ở bàn chính đều bị dính dơ khắp người.

Xoạch!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cửa, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Không ngờ lại có người dám đến tiệc sinh nhật của Tứ gia gây chuyện?

Đây là muốn lên trời à!?

Cộp! Cộp!

Một bóng người thon dài xuất hiện ở cửa, trên mặt không có chút biểu cảm nào, vững vàng đỉ về hướng bàn chính.

Hai mắt Duẫn Tứ Hải hơi nheo lại, nhìn chằm chằm người tới, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận tột độ.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy, hắn không lập tức bộc phát mà cầm điếu xì gà trên bàn ăn lên, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu.

Từ khi ngồi trên cái ghế hoàng đế ngầm Vân Thành, hắn chưa từng gặp qua ai dám khiêu khích hắn như thế này!

Đây là hoàn toàn không để Duẫn Tứ Hải hắn trong mắt!

Hắn vô cùng tò mò về thân phận của người tới, loại người nào có thể có gan lớn như vậy!?

“Tìm chết!”

Sau một lúc im lặng chết chóc trong đại sảnh, cả ba, bốn trăm người đều bắt đầu di chuyển, bọn họ lần lượt lao về phía Lăng Hạo, tiếng gầm liên tiếp vang lên, khí thế mãnh liệt…

Bang! Bang!

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ đại sảnh giống như một cảnh quay phim bom tấn, với những bóng người bay lộn ngược giữa không trung. Vô số dải máu hình vòng cung xuất hiện cùng một lúc.

Bang! Bang! Bang!

Bàn ghế bị đập xuống đất, những thân người cuộn tròn trên mặt đất kêu la đau đớn.

Trong vòng chưa đầy ba phút, ngoại trừ mười người ở bàn chính, hàng trăm người khác đều nằm liệt trên mặt đất, chết hoặc tàn tật, thật là một mớ hỗn độn.

Ầm!

Mười người ở bàn chính, ngoại trừ Duẫn Tứ Hải, đều há hốc mồm nhìn xuống sàn, giống như ban ngày nhìn thấy ma vậy.

Khụ… Khụ…

Duẫn Tứ Hải bị sặc khói xì gà tới ch ảy nước mắt, bàn tay cầm điếu xì gà run rẩy không kiềm chế được, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi.

Một người, trong ba phút, đã hạ gục hàng trăm người của hắn?

Khái niệm này là gì?

Nó hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của hắn!

Từ khỉ nào mà ở Vân Thành xuất hiện một cường giả cấp độ này!?

“Mẹ kiếp, thằng nhãi mày thật không biết sống chết!” Một lúc sau, một giọng nói vang lên ở bàn chính.

Pằng! Pằng!

Ngay sau đó, bốn gã “tứ kiếm Can Tương” đồng thời lấy ra một con Desert Eagle trong người, nhắm về phía Lăng Hạo bóp cò, đạn bắ n ra như mưa.

Đinh! Đỉnh! Đỉnh!

Điều khiến bọn họ tuyệt vọng chính là những viên đạn vẫn còn cách Lăng Hạo mấy chục centimet thì tựa như bắn trúng tường đồng tường sắt, lần lượt rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.

Hô!

Lăng Hạo thản nhiên giơ tay vẫy vẫy, một luồng khí cuồng bạo quét về phía bàn chính.

Bùm! Bùm!

Ngoại trừ Duẫn Tứ Hải, chín người còn lại

đều bị ném lên không trung, máu phun ra điên cuồng sau khi chúng nặng nề rơi xuống đất.

Trên mỗi khuôn mặt đêu có sự kinh hãi vô tận!

Thậm chí đạn cũng không thể đến gần, thật sự có người mạnh tới loại trình độ này sao!?

Đây còn là một con người bình thường sao!?

Bịch!

Duẫn Tứ Hải đặt mông ngã ngồi xuống sàn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hỏi lạnh.

Hắn đã trêu chọc trúng một cường giả cấp bậc này từ khi nào?

“Anh… Anh là ai?” Khi Lăng Hạo bước đến trước mặt, Duẫn Tứ Hải khó khăn nói.

“Hỏa Lang là aỉ?” Giọng nói của Lăng Hạo lạnh thấu xương.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Hỏa Lang nằm trên mặt đất chật vật nói.

“Nhớ kỹ, tôi chỉ hỏi một Lân!” Lăng Hạo liếc mắt nhìn hắn: “Thụy Thụy bị bắt đi đâu?”

“Thụy Thụy nào? Tôi… Tôi không biết anh đang nói về cái gì…”

Một tia hoảng sợ cùng lúc lóe lên trong mắt Hỏa Lang và Duẫn Tứ Hải.

Phụt!

Hỏa Lang còn chưa nói xong, một cơn gió mạnh từ lòng bàn tay Lăng Hạo thổi ra.

Giống như một làn sóng không khí áp suất cao đập vào tim hắn, máu lập tức bắ n ra.

Hỏa Lang gian nan há miệng nhưng không nói được lời nào, chân giật một cái rồi mất đì hơi thở.

Hít!

Duẫn Tứ Hải hít một hơi thật sâu.

Một lời không hợp liền lấy mạng, ra tay so với người lăn lộn ở thế giới ngầm như hắn còn tàn khốc hơn.

“Còn một cơ hội cuối cùng!” Lăng Hạo nhìn Duẫn Tứ Hải: “Tốt nhất đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!”

“Là… Chính là Lôi Hồng Côn của nhà họ Lôi nhờ tôi giúp cháu gái ông ta tìm được nguồn tim phù hợp. Thụy Thụy mà anh nói tình cờ lại phù hợp với cháu gái của ông ta, cho nên…”

Nhìn thảm trạng của Hỏa Lang bên cạnh, Duẫn Tứ Hải đã không còn một chút cứng rắn

nào, tranh thủ thời gian trả lời.

“Gia tộc lớn nhất Vân Thành, Lôi gia?” Lăng Hạo ngắt lời hắn.

‘Vâng, đúng vậy…”

“Bây giờ Thụy Thụy đang ở đâu?”

“Đã… đã được đưa đến trang viên nhà họ Lôi rồi…” Duẫn Tứ Hải ngập ngừng nói: “Hiện tại… có lẽ…”

“Muốn nói cái gì!?” Nghe được lời nói của Duẫn Tứ Hải, trong lòng Láng Hạo cảm thấy bất an mãnh liệt, máu nóng dâng trào.

Ván… Bệnh viện Vân Thành không đủ kỹ thuật công nghệ cấy ghép tìm…” Duẫn Tứ Hải khó khăn nói.

“Hai giờ trước, ông già nhà họ Lôi… đích thân đưa Thụy Thụy đi Giang Hải thành. Cháu gái của ông ta đang chờ phẫu thuật ở Giang Hải…”

“Ước chừng sẽ đến phòng phẫu thuật sau một tiếng… Anh… cho dù bây giờ anh có đuổi theo… tôi sợ cũng đã muộn rồi…”