Tuyệt Đại Long Y

Chương 216: Nhưng mà ông có cách nào cơ chứ?




Mất mặt! Mất mặt quá đi!

Người cha già tận mắt nhìn thấy con gái mình hướng về phía người ngoài, hoàn toàn làm lơ mình, trong lòng thật sự là cực kì phức tạp.

Nhưng mà ông có cách nào cơ chứ?

Chỉ qua vài hành động nhỏ thôi là ông đã nhìn ra được Lý Sơ Ảnh thích Triệu Lâm.

Chỉ là Triệu Lâm dường như không mấy thích Lý Sơ Ảnh.

Lý Thanh Nham nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không sốt ruột nói chuyện về con gái với Triệu Lâm, mà cứ uống vài ly rồi trò chuyện linh tinh với anh.

Lúc uống xong vài ly rượu, nhấm nháp xong vài món ăn, không khí hòa hợp. đến một mức độ nào đó, Lý Thanh Nham đứng dậy mời Triệu Lâm ra ngoài đi dạo.

Ngoài phòng trăng sáng sao thưa, ánh đèn màu ấm bên ngoài trang viên khiến đêm tối trở nên dịu dàng hơn một chút, Triệu Lâm và Lý Thanh Nham thong thả đi dạo trong vườn hoa dưới ánh trăng.

Lý Sơ Ảnh đi cách bọn họ hơn mười bước.

“Tiểu Lâm, dạo này chú hiểu ra một chuyện, đó là trước đây chú sống chỉ vì cái trước mắt” Lý Thanh Nham chợt cảm khái.

Là một người thương nhân dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi đi đến hiện giờ, năng lực xử sự của Lý Thanh Nham là không thể nghỉ ngờ.

Có đôi ba lần Triệu Lâm định giữ khoảng cách với nhà họ Lý, ông vẫn luôn tự hỏi vì sao Triệu Lâm lại làm như vậy?

Dạo này Lý Thanh Nham dường như đã có đáp án.

Chính là vì ông đối xử dồn dập với Triệu Lâm quá, khiến cho đối phương bị sợ hãi.

Vậy thì thả lỏng hơn một chút đi!

Dù sao ngày tháng còn dài, cần gì phải nóng lòng trong nhất thời chứ? Huống chỉ, thái độ của Triệu Lâm đối với nhà họ Lý cũng không tệ.

Triệu Lâm lập tức nhận ra rằng đối phương đang xin lỗi mình, đồng thời báo với mình rằng trong tương lai nhà họ Lý sẽ coi trọng mình hơn nữa.

Tâm tình Triệu Lâm hơi phức tạp. Lý Thanh Nham là người cầm quyền một trong ba đại gia tộc ở Trung Châu, thế mà lại chủ động đi tôn trọng tâm tư của một người trẻ tuổi như anh, thật sự là

có thể dùng từ đáng quý để hình dung.

“Chú Lý đừng nói vậy, tư tưởng của mỗi người khác nhau là chuyện bình thường, huống chỉ tôi có thể cảm nhận được tấm lòng của chú mà.”

Đối phương cho một quả đào, Triệu Lâm trả lại một quả mận. Hai bên đều nhường một bước, có lợi cho cả hai bên.

“Ừ, những thứ mà tôi nói cho cậu, tôi vẫn sẽ giữ lại, cậu có thể đến lấy bất cứ lúc nào.” Lý Thanh Nham ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói.

“Vâng.” Lần này Triệu Lâm không từ chối nữa. Hai người vừa trò chuyện vừa dạo bước.

Một lát sau, Lý Thanh Nham quay đầu nhìn về phía Lý Sơ Ảnh ở khoảng cách hơn mười bước.

Ông nhìn Lý Sơ Ảnh. Lý Sơ Ảnh cũng nhìn hai người. Sau đó, Lý Thanh Nham nhìn thoáng qua Triệu Lâm với ánh mắt phức tạp.

Con gái của ông độc lập từ nhỏ. Đây là lần đầu tiên ông thấy con gái chủ động “tiếp khách”.

Là lễ nghĩa hả? Không phải!

Là tình cảm thiếu nữ!

Lý Thanh Nham nói với Triệu Lâm: “Sơ Ảnh là một cô gái tốt. Rốt cuộc thì hai đứa sẽ thế nào, đành phải xem duyên phận thôi. Tôi đi nghỉ ngơi trước, không làm phiền hai đứa nữa.”

Nói xong, Lý Thanh Nham liền bước nhanh đi vào nhà.

Trong trang viên, ánh trăng màu bạc chiếu rọi khắp nơi, tiếng dế mèn ở xung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Lý Sơ Ảnh chủ động đi lên, tò mò hỏi: “Hai người đi xa như thế, đã nói chuyện gì vậy?”

“Chú Lý chỉ hỏi thăm tôi thôi.” Triệu Lâm thuận miệng đáp.