Tuyệt Đại Long Y

Chương 166




Triệu Lâm lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nói: “Mẹ, phiền toái mẹ đi mua một chút đồ ăn ở ngay bên cạnh về, bốn người ăn thì phải có năm món mới được”.

Kiều Phương còn chưa kịp trả lời lại, Giang Tước Nhi bèn lùi về sau một bước nói: “Dì Kiều, nếu trong nhà dì đã có khách, vậy con sẽ đi về trước, chờ đến ngày mai cháu sẽ sang thăm dì, đúng lúc là nhà của cháu vẫn chưa dọn đẹp gì cả”.

Cô ấy vừa dứt lời, ánh mắt nhanh chóng quét qua người Lý Sơ Ảnh.

Lý Sơ Ảnh sửng sốt, ánh mắt có vài phần kinh ngạc.

Đây không phải là câu mình đang nghĩ trong đầu đây sao?

“Vậy... cũng được, đợi ngày mai sẽ tiếp đãi cháu sau”. Kiều Phương cũng không ngờ hôm nay Triệu Lâm sẽ dẫn bạn tới.

Đồng nghiệp của bà ấy và bạn học của Triệu Lâm lại không quen nhau, hai người ăn cơm chung với nhau thì có hơi ngại.

Giang Tước Nhi đã tự mình nhường đường, vậy đương nhiên càng tốt.

“Vâng, vậy cháu về trước để dọn dẹp lại một chút”. Sau khi Giang Tước Nhi cười thì nhìn thẳng vào mắt Triệu Lâm rồi nhẹ nhàng thuận tiện đóng cửa lại.

Tất cả những điều này Lý Sơ Ảnh đều nhìn thấy.

Lúc này cô ấy đã nhớ ra được Giang Tước Nhi là ai.



Cô gái xinh đẹp mà trưa nay gặp ở bệnh viện Bàn Bắc!

Hình như cô ấy biết Triệu Lâm? Hai người dường như có nói chuyện với nhau? Hơn nữa còn là đồng nghiệp của mẹ Triệu Lâm?

Thậm chí còn ở sát vách nhà Triệu Lâm?

Sau khi Lý Sơ Ảnh nghĩ đến những điều này, trong lòng gần như không tự chủ được mà có chút buồn bực.

Nhưng xuất thân từ gia đình gia giáo, cô ấy vẫn kiềm chế được một số cảm xúc nhỏ trong lòng mình.

“Sơ Ảnh, tới ngồi đi, lần trước thật sự cảm ơn cháu, lúc ấy tâm trạng của Tiểu Thanh đang không tốt, cháu dẫn nó đi ra ngoài chơi, coi như đã làm cho dì thở phào nhẹ nhõm”. Sau khi Kiều Phương cắm những bông hoa cẩm chướng vào bình hoa, chủ động ngồi vào bàn ăn, cười ha hả rồi gọi cô ấy lại đây cùng nói chuyện phiếm.

Triệu Lâm thấy bọn họ muốn nói chuyện phiếm, không nhịn được liếc mắt nhìn cánh cửa.

Lập tức trở về bếp nấu cơm trước.

Chỉ chốc lát sau, đợi đến khi ba người đều cảm thấy đói bụng.

Ba món mặn một món canh đã làm xong.

Hai người Lý Sơ Ảnh và Kiều Phương đang nói chuyện rất vui vẻ!



Điều khiến Triệu Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, lúc đầu hai người bọn họ còn chỉ đang đơn giản trò chuyện về phong thổ nhân tình của thành phố

Trung Châu và những đứa trẻ bướng bỉnh trong trường học.

Nhưng trò chuyện được một lúc, hai người bọn họ đã phát hiện được một đề tài chung, đó chính là văn học.

Cả hai bên đều thích một cuốn sách về chủ nghĩa hiện thực và hai người ai cũng đều có kiến thức sâu sắc.

Hai người bắt đầu nói chuyện rồi lại bàn tới nhân vật chính trong cuốn sách, còn có phân tích một cách sâu sắc về nội dung vở kịch trong đó, bao gồm một số lời thoại có chứa hàm ý trong đó, cuộc nói chuyện có thể nói là cực kì vui vẻ.

“Ăn cơm trước đi, đừng nói chuyện phiếm nữa, tôn trọng người đầu bếp này một chút!” Triệu Lâm bới cơm cho hai người đặt trước mặt bọn họ rồi thuận miệng nói.

Chỉ là Lý Sơ Ảnh và mẹ đều không để ý đến anh.

Lý Sơ Ảnh rũ mí mắt xuống, nghiêm túc nói: “Dì à, dì không hổ là giáo viên, lúc trước cháu đọc câu thoại kia cảm thấy có chút bi thương, nhưng bây giờ sau khi được nghe dì giải thích như vậy, cháu mới hiểu được thì ra còn có một tầng nghĩa như vậy...”

“Dì cũng là đọc hoàn cảnh lịch sử của giai đoạn đó trong quyển sách này, bao. gồm cả một số kinh nghiệm của tác giả và phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể nghiệm ra được, mấy chỗ mà cháu vừa mới nói đó cũng là lần đầu tiên mà dì nhận ra, chúng ta coi như là bổ sung những chỗ chưa biết cho nhau”. Kiều Phương vừa cười vừa nói.

Mặc dù Triệu Lâm không biết bọn họ đang nói đến cái gì, nhưng hơi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, một ngàn người thì có một ngàn Hamlet, mọi người giải thích như vậy, chỉ sợ lúc tác giả viết cũng không hề nghĩ đến chuyện này.

Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, cũng không có nghĩa là dám nói ra những lời này.