Tuyệt Đại Long Y

Chương 154




Bốn: học được một ít cách đấu cơ sở.

Năm: năm giữ “hỏa nhấn kim tinh” phiên bản cơ sở. Lúc vận chuyển thần thông, đôi mắt của anh có thể thấu thị ở một mức độ nhất định.

Sáu: tăng thêm rất nhiều bí mật của các môn phái khác, ví dụ như Triệu Lâm từ trong tri thức biết được cổ trùng mà ông cụ Trần trúng phải tên là “vân linh lung”, chỉ có nhà họ Giang ở tỉnh Vân Sơn mới có thể nuôi dưỡng ra cổ vương của loại cổ trùng vân linh lung.

Ngoài ra, Triệu Lâm còn biết được phương pháp tăng lên cảnh giới thứ ba, đó là cần một ít chí bảo đặc thù...

Về phần cảnh giới thứ tư, thứ năm, thứ sáu, Triệu Lâm mơ hồ cảm thấy có lẽ phải đợi khi anh lên đến cảnh giới thứ ba mới có thể có nhắc nhở về cảnh giới tiếp theo.

Triệu Lâm cảm nhận được nhẫn ngọc chỉ có vài tầng phong ấn, mỗi khi gỡ được một tầng phong ấn thì chắc là sẽ được khen thưởng siêu năng lực mới.

Về phần cảnh giới tiếp theo sẽ được khen thưởng siêu năng lực gì thì anh tạm thời chưa biết.

Theo cách nói của Trần Long Tượng thì nhẫn ngọc gần như gom hết tâm huyết của một mạch nhà họ Triệu, là bảo vật mà các đại môn phái và rất nhiều thế lực ở Đại Hạ muốn có được.

Sáng hôm sau, Triệu Lâm dậy sớm nấu cơm.

Kiều Phương mặt mày tiều tụy, đôi mắt thâm quầng đi ra khỏi phòng.

“Mẹ, mẹ... bị sao vậy?” Triệu Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Hôm qua không ngủ được. Hôm nay mẹ xin nghỉ làm để nghỉ ngơi cho khỏe.” Kiều Phương ngồi trước bàn ăn, thuận miệng nói.

“Có chuyện gì vậy?” Triệu Lâm đặt đũa, muỗng và bát trước mặt mẹ mình.



“Có chuyện gì được chứ? Là do hôm qua mẹ uống trà nhiều, buổi tối không

buồn ngủ.” Kiều Phương húp một ngụm cháo ngũ cốc, nói mà không nhìn lên Triệu Lâm.

Nghe vậy, Triệu Lâm im lặng.

Anh mơ hồ cảm thấy vẻ mặt và ánh mắt của mẹ có chút “trầm cảm”, dường như là đang có tâm sự.

Nhưng bà không nói, anh cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải nhẹ giọng nói: “Nếu hôm nay mẹ nghỉ thì tối nay con sẽ xuống bếp nấu cho mẹ ăn.”

“Sao cũng được, mẹ nấu ăn cũng được, con muốn ăn gì không?” Kiều Phương nói.

“Để con nấu cho, mẹ suy nghĩ muốn ăn gì đi, nghĩ xong rồi nhắn tin zalo cho con." Triệu Lâm cầm bánh bao mua tại cửa hàng lên ăn, cười nói: “Bánh bao không ngon bằng một nửa của mẹ làm.”

“Đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi, lát nữa là muộn.” Trên mặt Kiều Phương hiện lên ý cười, mắng nhẹ một câu.

Trên giao lộ cách bệnh viện Bàn Bắc không xa có một chiếc SUV dừng lại.

Trong xe, Tê Nguyên lạnh lùng nói với tài xế đầu trọc: “Cậu xác định Triệu Lâm sẽ không đột nhiên xin nghỉ làm giống như ngày hôm qua?”

“Thiếu gia, tôi đã đi hỏi thăm nhân viên trong bệnh viện rồi, hôm nay trưởng khoa của anh ta sẽ ký hợp đồng chuyển chính thức cho anh ta, hình như... còn định giới thiếu cho anh ta đi tham gia hội gì đó nữa. Vậy nên anh yên tâm, hôm nay anh ta chắc chắn sẽ đi làm." Tài xế đầu trọc nịnh nọt cười nói.

“Nếu anh ta dám để tôi chờ không cả buổi trưa giống hôm qua thì cậu đi chết đi.” Trên mặt Tề Nguyên hiện lên vẻ hung ác.

Ý cười trên mặt tài xế đầu trọc cứng lại.

Tê Nguyên mặc kệ phản ứng của anh ta, nhìn sang Lữ Nam Nam sắc mặt tái nhợt, mặc váy hoa bi, vẻ mặt dại ra ở bên cạnh.



“Nam Nam, kiên nhẫn chờ thêm lát nữa đi, cô muốn Triệu Lâm tha thứ cho cô thì phải có nhiều kiên nhẫn, phải làm cho anh ta thấy được thành ý của cô.” Tề Nguyên dịu dàng nói.

Lúc nói chuyện, anh ta nhìn chằm chằm Lữ Nam Nam, như muốn xem cô ta có thay đổi gì không.

Lữ Nam Nam siết chặt váy bằng ngón tay khô khốc trắng bệnh, nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của anh ta.

“Cô rất căng thẳng, đúng không?” Tê Nguyên nhẹ giọng an ủi. “Ừ... tôi sợ anh ta vẫn không chịu tha thứ cho tôi.” Lữ Nam Nam nói.

Tê Nguyên dỗ dành: “Không đâu, anh ta đã từng yêu cô sâu đậm, hai người đã cùng nhau vượt qua nhiều thời gian tốt đẹp, chỉ cần cô chịu xin lỗi là anh ta sẽ tha thứ cho cô.”

“Tôi không cần anh ấy phải trở lại bên cạnh tôi. Tôi chỉ cần anh ấy tha thứ cho tôi là được rồi...” Lữ Nam Nam sợ hãi nói.

“.” Khuôn mặt Tề Nguyên cứng đờ, tuy rằng bên môi vẫn còn ý cười, nhưng trong lòng lại đang mắng con khốn Lữ Nam Nam tới giờ phút này rồi mà vẫn còn ra vẻ vô tội.

Mẹ nó, tôi dỗ cô lâu như vậy là vì muốn hai người đi ghê tởm cho nhau, chứ không phải đi ghê tởm tôi!

Lúc Tề Nguyên đang cân nhắc tìm từ nói chuyện thì tài xế đầu trọc như là thấy được gì đó, vội la lên: “Thiếu gia, anh ta tới rồi! Anh xem, ở bên kia kìal”

Tê Nguyên lập tức quay đầu nhìn lại.

Thấy Triệu Lâm mới vừa dừng xe đạp công ở cổng bệnh viện, Tê Nguyên sáng mắt lên, vội hỏi: “Nam Nam, cô còn nhớ rõ lời tôi nói với cô không?”

“Nhớ... nhới” Lữ Nam Nam nói.

“Ừ, nhất định phải chân thành, phải dũng cảm. Chỉ cần loại con gái xinh đẹp như cô quỳ xuống xin lỗi thì anh ta chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Bây giờ ngày nào cô cũng cảm thấy khổ sở, không phải là vì cảm thấy có lỗi với anh ta hay sao? Đi đi, tôi ở đây chờ cô.” Tê Nguyên vừa nói vừa mở cửa xe ra. Anh ta nhìn chằm chằm Lữ Nam Nam, giống như là một con sói gian xảo.