Tuyệt Đại Long Y

Chương 140: Vì sao vậy?




Phòng bệnh được dựng từ pha lê trong suốt.

Một ông cụ mái tóc trắng xóa lẳng lặng nằm bên trong, đang được các loại thiết bị theo dõi tình huống sinh mệnh.

Trần Long Tượng đi lên, đặt lòng bàn tay lên máy xác. nhận vân tay, cửa phòng bệnh rà quét con ngươi, rồi mới tự động mở ra.

“Mời vào!” Trần Long Tượng ra hiệu.

T¡ ai nói gì.

Lâm và Vương Thánh Thủ nhìn nhau một cái, không

Triệu Lâm không nhịn được bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Chắc chắn không phải tự nhiên mà nhà họ Trần lại canh phòng nghiêm ngặt ông cụ như thế.

Xem ra kẻ thù của bọn họ rất mạnh.

“Cậu Kiều... Tiểu Lâm, kế tiếp liền giao cho con.” Trần

Long Tượng vốn định gọi Triệu Lâm là đại y Kiều, nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành xưng hô khác.

Không phải là vì ông coi thường Triệu Lâm, mà là vì ông cảm thấy xưng hô như vậy sẽ thể hiện được sự thân thiết giữa bọn họ.

“Để tôi lên xem trước.” Vương Thánh Thủ chủ động nói.



Trần Long Tượng ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.

Triệu Lâm nhường đường, Vương Thánh Thủ đi lên bắt mạch cho ông cụ Trần, rồi xem xét các loại dụng cụ.

Thấy Vương Thánh Thủ nhíu mày, Triệu Lâm hỏi: “Sao rồi?”

“Lạ lắm..” Vương Thánh Thủ mấp máy môi, nói thêm: “Còn lạ hơn cả lần trước tôi bắt mạch cho ông cụ Trần nữa”

Triệu Lâm nhíu mày, loại hình dung này có chút không ổn.

Lúc này, Vương Thánh Thủ nhường đường.

Triệu Lâm đi lên bảt mạch, đồng thời điều động chân khí trong cơ thể mình đi xem tình huống thân thể của ông cụ Trần.

Chân khí của anh giống như máy rà quét, nhanh chóng rà quét một vòng trong cơ thể ông cụ Trần.

Một lát sau, Triệu Lâm rút tay lại, nhìn ông cụ Trần đang hôn mê, như suy nghĩ gì đó.

“Có phải là lạ lắm không?” Vương Thánh Thủ hỏi.

“Có một chút.” Triệu Lâm đáp.

“Sao rồi? Có thể chữa trị được không?” Trần Long Tượng nghiêm túc hỏi, mặt mày có vẻ lo lắng.

Triệu Lâm không trả lời vấn đề của Trần Long Tượng, mà đi hỏi Vương Thánh Thủ: “Tiền bối, ông cảm thấy lạ ở đâu?”



“Rõ ràng là sinh cơ của ông cụ Trần rất mạnh, nhưng lại rất rải rác, giống như là bị cái gì che phủ. Tôi vừa tìm kiếm rất nhiều lần, lần nào cũng không tìm được nguyên nhân, giống. hệt như lần tôi bắt mạch cho ông ấy vào mấy năm trước. Không đúng, còn lạ hơn lần đấy nữa.” Vương Thánh Thủ nói thẳng.

Đối với người làm bác sĩ như bọn họ, người bệnh bị bệnh không đáng sợ, đáng sợ nhất là không biết người bệnh bị bệnh gì.

Triệu Lâm gật nhẹ đầu, dường như là đồng ý. Vương Thánh Thủ hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Triệu Lâm không trả lời, mà đi bắt mạch cho ông cụ Trần lần nữa. Anh vận chuyển chân khí trong đan điền, lần này chân khí tựa như sóng biển đánh vào khắp người ông cụ Trần, giống như là đang tìm kiếm gì đó.

Khoảng nửa phút sau, trên trán Triệu Lâm toát đầy mồ hôi, hiển nhiên là khám bệnh kiểu này gây áp lực khá lớn đến anh.

Vương Thánh Thủ đứng bên cạnh thấy vậy thì âm thầm líu lưỡi.

Rốt cuộc Triệu Lâm đến từ môn phái nào mà tuổi còn trẻ đã có được chân khí hùng hậu như thế?

Rất nhanh sau đó, Triệu Lâm buông tay ra, ánh mắt lập lòe nhìn chăm chằm cơ thể ông cụ Trần, dường như chưa hồi hồn lại.

“Có thu hoạch gì không?” Vương Thánh Thủ phá vỡ sự im lặng.

Triệu Lâm nhìn về phía Trần Long Tượng, hỏi thẳng: “Gia chủ Trần, tôi muốn hỏi ông vài vấn đề, tôi hỏi ông đáp, tuyệt đối đừng nói dối, bởi vì có liên quan đến mạng sống của ông cụ: “Ừ!" Trần Long Tượng đồng ý.

Triệu Lâm hỏi: “Ông cụ có từng nói vì sao mình bị bệnh không?”

Trần Long Tượng giật mình, nói thẳng: “Có!”

“Vì sao vậy?” Triệu Lâm hỏi.