Đến năm đầu xuân, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Xung quanh mộ Giản Hi nở khắp đầy xuân hoa.
Thịnh Thừa Dương mời vài vị thầy cúng, đến để bàn bạc về việc di dời mộ của Giản Hi về phía Nam thành.
Dù sao nơi này núi non hiểm trở, Hi Hi của anh chắc cũng sẽ sợ hãi!
“Thịnh tổng, tôi nhìn phong thủy ở đây, vẫn là không nên di dời.” Thầy cúng nhìn quanh bốn phía nói.
“Cô nương này còn trẻ mà đã sớm rời khỏi thế gian, tốt nhất là đừng nên kinh động đến cô ấy, nói không chừng đã sớm đầu thai chuyển thế làm người.”
Thịnh Thừa Dương im lặng hồi lâu, không nói lời nào, chị nghe tiếng gió vi vu trên đỉnh núi.
“Vậy…… không di dời nữa!”
Thịnh Thừa Dương mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ trước đến nay anh không bao giờ tin vào những chuyện quỷ thần hay luân hồi chuyển kiếp. Những lời mà thầy cũng đã nói chỉ là an ủi anh mà thôi.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, anh mới lưu luyến mà không muốn rời khỏi ngọn núi.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Gió ở Nam thành, cũng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Mùa đông năm 2013 họ đã yêu nhau cuồng nhiệt.
Nhưng mà hiện tại, đã là mùa đông năm 2020.
Thịnh Thừa Dương đang lái xe, tâm trí của anh lạc vào hồi ức năm đó. Giữa biển người đông đúc, ánh mắt anh tình cờ chạm phải ánh mắt của Giản Hi trong vài giây. Khi đèn đỏ sắp chuyển sang xanh Giản Hi mỉm cười với anh, nụ cười ấy khiến thế giới của anh như bừng sáng.
Đôi mắt Thịnh Thừa Dương dần trở nên mờ đi, trước khi anh kịp nhận thức, một chiếc xe tải lớn đã lao thẳng về phía anh từ cuối đèn đỏ. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một cú va chạm mạnh, đầu của anh đập vào vô lăng, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Trước khi mất đi ý thức, anh nhớ lại năm đó, hình ảnh Giản Hi đứng ở sân bay hướng anh phất tay chào. Nụ cười của cô đẹp đến mức anh đã tự nhủ hàng ngàn lần rằng anh không nên đi, rằng anh nên quay lại, ôm cô thật chặt.
Nhưng anh đã không làm vậy.
Lần từ biệt đó, hóa ra lại là lời vĩnh biệt mãi mãi!
……
Thịnh Thừa Dương tỉnh lại trong phòng ngủ của chính mình.
Anh là bị bừng tỉnh, cứ như mơ một cơn ác mộng thật dài. Trong mộng, thân thể anh lạnh lẽo, toàn thân trên dưới không có một chút hơi thở nào, giống như đã chết.
Anh chậm rãi thở một hơi thật dài, nhưng đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
Anh nhớ rõ mình xảy ra tai nạn xe cộ, ngay sau đó mất đi ý thức. Theo lẽ thường, anh phải ở bệnh viện mới đúng.
Thịnh Thừa Dương nhìn quanh bốn phía, đột nhiên sững người bật dậy.
Căn phòng ngủ này đúng là căn phòng ngủ của anh, nhưng cách bài trí lại giống y hệt hồi anh còn nhỏ. Thậm trên tủ đầu giường, con đặt một cái máy may mô hình đồ chơi.
Thực mau, Thịnh Thừa Dương liền phát hiện điều còn khiến anh kinh hãi hơn nữa.
Anh nhìn vào gương và thấy một cậu bé với đôi tay ngắn ngủn và đôi chân nhỏ xíu, chẳng phải đây là hình ảnh của chính anh khi còn nhỏ sao?
Thịnh Thừa Dương đầu óc đột nhiên ngốc.
Đây là giấc mơ trong giấc mơ?
Mơ thấy mình biến thành chính mình ngày xưa sao?
Để kiểm chứng có phải mơ hay không Thịnh Thừa Dương giơ tay liền tát mạnh vào má.
“A .... đau quá ....”
Xem ra không phải mơ.
Thịnh Thừa Dương nhéo nhéo mặt mình, làn da bóng loáng co dãn. Lại sờ ngực chính mình, trái tim nhỏ kinh hoàng đang đập thình thịch, chân thật đến mức anh không thể tin.
Thực mau, Thịnh Thừa Dương rốt cuộc chấp nhận sự thật.
Anh trọng sinh, hơn nữa trọng sinh tới chính mình khi còn nhỏ.
Một trận mừng như điên nảy lên trong lòng.
Nếu anh trọng sinh, điều này ý nghĩa Giản Hi vẫn còn tồn tại.
Khoan đã!
Hiện tại anh nhỏ như vậy, điều đó cũng có nghĩa Giản Hi cũng vẫn chỉ là một cô bé.
Lúc này hai người còn không quen biết, và cũng chưa thể cùng anh ôm ấp, hôn hít hay bế lên cao.
Giản Hi còn nhỏ, vậy chẳng phải kiếp này sẽ cho anh và cô gặp nhau sớm hơn sao?
Một đời này, anh có thể bầu bạn với "cô vợ nhỏ" từ bé, phải trước tiên chiếm tiểu Hi Hi cho riêng mình. Người ta thường nói, gần quan được ban lộc. Bây giờ anh liền đi vớt ánh trăng ra, ôm chặt ở trong lòng mình, ai cũng không đoạt được nữa.
Trong lòng Thịnh Thừa Dương bắt đầu tính toán mưu mô.
Sau này anh sẽ cùng tiểu Hi Hi ăn cơm, cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, chẳng phải là sẽ trở thành một đôi thanh mai trúc mã sao?
Anh bị câu thanh mai trúc mã này làm cho rung động.
Thịnh đại công tử trong lòng vui sướng cười tủm tỉm, người còn chưa tìm được, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn.
Anh xuống lầu, gọi quản gia đến. Quản gia vẫn là Phùng thúc quen thuộc, vừa bước tới đã bắt đầu hỏi ý kiến Thịnh Thừa Dương.
“Thiếu gia, Tết thiếu nhi năm nay vẫn tổ chức ở trong nhà chứ? Lão gia và phu nhân đã chuẩn bị gấp rút từ Anh trở về, buổi chiều ngày mai sẽ tới.”
“Cái gì!” Thịnh Thừa Dương kinh hãi.
“Tết thiếu nhi thì có gì hay ho chứ, không phải quá vô lí sao, tôi đã qua tuổi ăn Tết thiếu nhi từ lâu rồi……”
Thịnh Thừa Dương nói tới đây, thật mau ngậm miệng. Vừa mới trọng sinh, anh vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với thân phận mới của mình.
“À .... tôi muốn nói là, Tết thiếu nhi mà thôi, ba mẹ cũng thật là, còn phải gấp từ nước ngoài trở về.”
“Lão gia phu nhân yêu thương thiếu gia, tất nhiên không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong quá trình trưởng thành của thiếu gia.”
“Chúc mừng Tết thiếu nhi tạm thời gác lại, Phùng thúc, tôi hiện tại có chuyện rất quan trọng cần phải đến thôn Đồng Thành một chuyến, hãy báo tài xế đến đón tôi ngay.”
Thịnh Thừa Dương không thể chờ một giây phút nào nữa. Hiện tại, anh chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Giản Hi, ôm cô một cái, nói cho cô, anh nhớ cô đến nhường nào.
“Thôn Đồng Thành? Thiếu gia, nơi đó cách Nam thành rất xa, thiếu gia tới đó có việc sao?”
Phùng thúc không tài nào hiểu nổi, tại sao tiểu thiếu gia lại muốn đến một cái thôn nhỏ hẻo lánh như vậy.
“Đi tìm một người.”
“Là bạn của thiếu gia sao?”
“Không phải bạn.” Thịnh Thừa Dương lập tức phủ nhận, “Là vợ tương lai của tôi.”
Phùng thúc:……
Trẻ con hiện nay, thật là trưởng thành sớm đến đáng kinh ngạc, bây giờ đã bắt đầu kêu người ta là vợ, không chút nào e ngại.
“Thôn Đồng Thành quá xa, tôi không yên tâm thiếu gia đi một mình, tôi sẽ cùng đi với thiếu gia.” Phùng thúc không yên tâm khi có mỗi tài xế đi cùng tiểu thiếu gia.
“Được, ông mau sắp xếp một chút, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.” Thịnh Thừa Dương nói xong đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
Phùng thúc gật đầu, trong lòng lại bắt đầu buồn bực. Không biết tại sao, ông cảm giác hôm nay thiếu gia có chút không thích hợp. Giọng nói cùng ánh mắt của thiếu gia hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi nên có.
.....
Vẫn là con đường trong trí nhớ.
Xe đi vào khu vực núi non, Thịnh Thừa Dương cảm thấy vô cùng xúc động.
Cảnh vật trên đường không khác nhiều so với mười mấy năm sau, hai bên vẫn là núi non cùng vách đá, phong cảnh vẫn đẹp như trước.
Tuy nhiên, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Thịnh Thừa Dương đều không có nhiều tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc.
Đời trước anh đã đi ngàn dặm xa xôi để gặp lại người yêu quá cố. Còn đời này anh cũng đang ngàn dặm lao tới với sự khẩn thiết để gặp người trong lòng như thể đã mấy đời không gặp.
Khi đến gần quê của Giản Hi, Thịnh Thừa Dương nói quản gia và tài xế ở lại trên xe và quyết định đi một mình.
Những ngôi nhà gỗ nhỏ trông có vẻ mới hơn so với kiếp trước. Đến trước nhà Giản Hi anh gõ cửa nhưng không ai trả lời, liền trực tiếp đẩy cửa ra.
Anh nhấc chân đi vào, nhìn bốn phía xung quanh, thấy trên tường treo một cái balo nhỏ màu hồng nhạt, rất nhiều chỗ đã bị rách.
Thịnh Thừa Dương chợt nghĩ, đây chắc chắn là balo của tiểu Hi Hi.
Trái tim của anh đập càng ngày càng nhanh.
“Cậu là ai?”
Khi Thịnh Thừa Dương đang định đưa tay sờ balo trên tường, một âm thanh ngọt ngào vang lên từ phía sau.