Khi Thịnh Thừa Dương về đến nhà, Giản Hi và Sở Điềm Điềm đang ngồi xem TV. Trên màn hình là chương trình
Thế Giới Động Vật vẫn đang phát. Có vẻ như cả hai cô bé đặc biệt thích thú với hình ảnh những chú hươu cao cổ
"Cũng muộn rồi Sở Điềm Điềm, chắc cậu nên về thôi." Thịnh Thừa Dương mở miệng tiễn khách.
Thịnh Thừa Dương không phải là có ý muốn đuổi khách, chỉ là thực sự đã muộn. Đồng hồ trên tường đã chỉ 11 giờ rưỡi, mà sáng mai cả ba còn phải đến trường sớm để học. Thời gian này bình thường Giản Hi đã ngủ từ lâu.
"À, đúng là cũng phải về rồi. Giản Hi, tạm biệt nhé," Sở Điềm Điềm nói, rồi đi ra cửa. Nàng quay lại nhìn Thịnh Thừa Dương "Cậu cũng tạm biệt."
"Phùng thúc, ông đưa Sở tiểu thư về nhà một đoạn đi," Thịnh Thừa Dương dặn dò, hơi lo lắng việc để Sở Điềm Điềm tự đi về lại gặp chuyện gì trên đường.
"Không cần đâu, tớ không phải trẻ con," Sở Điềm Điềm nói, khẽ mỉm cười, "Nhà tớ cũng ở trong khu nhà này, vài phút là đến rồi. Tớ lại không phải đồ ngốc."
Câu cuối của Sở Điềm Điềm tuy nói nhỏ, nhưng Thịnh Thừa Dương và Giản Hi đều nghe thấy rõ.
Hai người họ đâu có coi nàng là đồ ngốc?
Đợi Sở Điềm Điềm rời đi, phòng khách chỉ còn lại Thịnh Thừa Dương và Giản Hi.
"Anh thấy không? Câu ấy thậm chí còn không hỏi anh và Giang Tư Kỳ đã nói gì. Nếu là em, chắc chắn em không kiềm chế nổi mà đã tò mò hỏi từ lâu rồi," Giản Hi ngạc nhiên khi thấy Sở Điềm Điềm không nói gì về cuộc trò chuyện đó.
"Sở Điềm Điềm nói rằng mình không phải kẻ ngốc, vậy nên cô ấy đương nhiên hiểu sơ qua những gì anh và Giang Tư Kỳ đã nói chuyện. Thật ra, người trong cuộc luôn hiếu rõ nhất tình hình của mình. Cô ấy biết chắc những điều đó không phải thứ cô ấy muốn nghe, cho nên thông minh mà tránh không hỏi."
"Vậy anh nói gì với cậu ta?" Giản Hi hỏi, khuôn mặt đầy vẻ tò mò.
"Anh chỉ bảo Giang Tư Kỳ đối xử với Sở Điềm Điềm tốt hơn một chút, đừng có lợi dụng việc cô ấy thích cậu ta mà làm tổn thương cô ấy."
"Thế cậu ta đáp lại sao?"
"Cậu ta nói thẳng rằng không thích Sở Điềm Điềm."
"Thật là đồ tồi!" Giản Hi tức giận và có chút khó tin. "Nếu đã không thích thì tại sao cứ quanh quẩn bên Sở Điềm
Điềm mãi, thật đáng giận!"
"Đúng là đồ tồi thật." Thịnh Thừa Dương bật cười.
"Anh có nghĩ có khi nào Giang Tư Kỳ thuộc kiểu yêu nhưng bản thân lại không nhận ra mình yêu không? Anh nghĩ mà xem, nếu cậu ấy thật sự không có chút tình cảm nào với Sở Điềm Điềm, làm sao có thể ở bên cô ấy mỗi ngày, lại còn trong ngần ấy năm?"
"Giang Tư Kỳ không thể thích Sở Điềm Điềm được, dù có bên nhau bao nhiêu năm cũng không thay đổi đâu,"
Thịnh Thừa Dương khẳng định chắc nịch.
"Sao anh lại nói vậy?" Giản Hi thắc mắc, cảm thấy khó hiểu.
"Giang Tư Kỳ là một người có dã tâm rất lớn, thuộc tuýp người tham vọng thật sự. Cậu ta luôn tự lập, không ngừng khẳng định mình và là một người mạnh mẽ, đồng thời cũng chỉ bị cuốn hút bởi những người có thực lực tương tự. Người phụ nữ có thế khiến cậu ta động lòng chắc chăn phải là một người mạnh mẽ và xuất sắc ở mọi phương diện. Nhưng ở khía cạnh này, Sở Điềm Điềm lại không phù hợp chút nào. Việc Giang Tư Kỳ chấp nhận để
Sở Điềm Điềm ở bên mình nhiều năm như vậy chỉ đơn thuần là tính toán lợi ích."
Thịnh Thừa Dương xem người rất chuẩn, Giang Tư Kỳ tuyệt đối không phải người bình thường. Dù hiện tại Giang Tư Kỳ đang cố gắng che giấu dã tâm của mình rất tốt, nhưng vẫn không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Thịnh Thừa Dương.
"Tính toán lợi ích?" Giản Hi không hiểu. "Nhưng như anh đã nói, tập đoàn Giang Thị có thực lực rất mạnh mà, họ căn bản không cần phải buộc chặt với ngân hàng Hoành Thành."
"Đúng là rất mạnh, nhưng điều đó không liên quan gì đến cậu ta. Giang Tư Kỳ từ nhỏ đã không có chỗ đứng trong gia đình. Khi mới tám tuổi, Giang Đức Hải mới đưa cậu ta về, nói dễ nghe một chút thì cậu ta là một thiếu gia lưu lạc bên ngoài. Còn nói khó nghe thì cậu ta chỉ là một đứa con riêng không có chỗ đứng mà thôi. Ở trên cậu ta còn có một người anh, Giang Sùng Đình, mới là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Giang Thị. Nếu bây giờ Giang Tư Kỳ không có chút mưu đồ, thì tương lai cậu ta sẽ chẳng thu hoạch được một chút gì từ tài sản của Giang Thị."
Thịnh Thừa Dương đã giải thích rõ ràng mối quan hệ phức tạp này cho Giản Hi. Hi Hi đi cùng anh nhiều năm như vậy, cũng nên biết một chút về những khía cạnh tối tăm trong giới thượng lưu mà họ sống.
"Vậy Giang Tư Kỳ giữ Sở Điềm Điềm bên cạnh chỉ vì lợi ích từ Hoành Thành đúng không?"
"Thông minh," Thịnh Thừa Dương tán thưởng.
"Nhưng điều này không hợp lý chút nào nha!" Giản Hi nhìn Thịnh Thừa Dương với ánh mắt đầy mê mang. "Nếu đúng như lời anh nói, Giang Tư Kỳ giữ Sở Điềm Điềm bên cạnh chỉ để chiếm tài sản Giang gia, thì lẽ ra cậu ta phải chiều chuộng Sở Điềm Điềm, giữ cô ấy ở bên mình như một bảo bối mới đúng chứ. Dù cho Giang Tư Kỳ thực sự không thích Sở Điềm Điềm, ít nhất cũng phải giả vờ như mình yêu thương để đạt được mục đích. Nhưng Giang Tư Kỳ không những không làm như vậy, mà còn công khai nói rằng không thích Sở Điềm Điềm. Điều này thật sự khó hiểu."
Dựa theo hơn một năm quan sát của Giản Hi, Giang Tư Kỳ thực sự không có ý định lấy lòng Sở Điềm Điềm.
"Có lẽ đây chính là thứ người ta gọi là 'có được rồi nên không sợ mất'!"
Giản Hi nói đến điểm này, Thịnh Thừa Dương cũng cảm thấy khó hiểu. Dựa vào tính cách thận trọng của Giang Tư Kỳ, việc cậu ta công khai rằng không thích Sở Điềm Điểm là điều không thể xảy ra. Dù sao, xung quanh họ có rất nhiều người nhìn, kế cả ba của Sở Điềm Điềm cũng nhìn. Dù không thích thì cũng không đến mức trắng ra như vậy đi?
"Xem ra vẫn là Thừa Dương ca ca tốt nhất," Giản Hi cảm thán nói.
"Biết anh tốt rồi chứ gì?" Thịnh Thừa Dương vừa cười vừa vuốt đầu Giản Hi. "Ngoài kia, mấy gã đàn ông đó, ai có thể so với Thịnh Thừa Dương này?"
Quả thực, Thịnh Thừa Dương ở Bắc Thịnh đã được các bạn học ngầm công nhận là "Bạn trai trong mộng" của nhiều cô gái.
Giản Hi cảm thấy mình thật may mắn, nhìn vào gương mặt điển trai của Thịnh Thừa Dương, không nhịn được, cô nhón chân lên và hôn mạnh vào má anh.
Thịnh Thừa Dương lúc đó như bị hóa đá, không biết phải phản ứng thế nào.
Nói thật thì cũng thật buồn cười, hai người họ từ mười tuổi đã bắt đầu có mối quan hệ thân thiết. Trải qua nhiều năm như vậy, Thịnh Thừa Dương chỉ có nắm tay Giản Hi và ăn "Đậu hũ" lớn nhất cũng là chỉ hôn nhẹ lên trán cô trong lúc biểu diễn kịch.
Trước đây Giản Hi vẫn còn nhỏ, chỉ là một cô bé, nên Thịnh Thừa Dương tuyệt đối sẽ không làm những hành động phóng túng, ngay cả những chuyện tán tỉnh hời hợt cũng không dám. Sau này, khi Giản Hi lớn lên và trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp, Thịnh Thừa Dương vẫn giữ vững nguyên tắc của mình. Mấy chuyện vượt rào này anh kiên quyết sẽ không làm.
Cảm tình của Giản Hi đối với anh luôn rất thu liễm. Trước nay đều là anh chủ động, thế nhưng lần này cô lại chủ động hôn chính mình. Điều này khiến Thịnh Thừa Dương vui đến mức cảm thấy như mình sắp bay bổng lên trời.
Thịnh Thừa Dương nhìn vào đôi môi hồng hào của Giản Hi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là cảm tính chiến thắng lí trí. Anh đưa tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô vào lòng mình.
Hầu như chỉ trong chớp mắt, anh cúi xuống và hôn lên đôi môi mềm mại của Giản Hi. Vị ngọt và sự mềm mại của môi cô khiến anh như ngừng thở, luyến tiếc rời đi.
Giản Hi ban đầu bị hành động bất ngờ của Thịnh Thừa Dương làm cho sợ hãi, trong lòng dâng lên một chút kinh hoàng. Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp lại bằng sự dịu dàng và nhiệt tình không kém.