Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng

Chương 49: Vợ quản nghiêm




Bởi vì thời gian gấp gáp nên buổi diễn thử hồm đó bắt đầu vào buổi tối.

Giản Hi một đường đi theo Thịnh Thừa Dương. Trong khi mọi người khác đều tập trung vào phần biểu diễn của mình, Giản Hi đôi mắt mở to tròn cứ như vậy ngồi bên cạnh nhìn.

Giản Hi nhất định phải đi theo không phải vì cô không tin tưởng Thịnh Thừa Dương, mà vì vở kịch này đầy những cảnh thân mật, ôm ấp giữa "hoàng tử" và "công chúa." Với tính cách của cô, sự cảnh giác là không thể thiếu.

"Đi đâu cũng bị bám sát thế này Thịnh Thừa Dương, hóa ra cậu là bị vợ quản nghiêm!"

Nam sinh bên cạnh nhịn không được lên tiếng. Bình thường, Giản Hi chẳng mấy khi nói chuyện với bọn họ, nhưng cô lại ngày nào cũng đi theo Thịnh Thừa Dương.

"Bị vợ quản nghiêm thì làm sao? Tôi có vợ, tôi tự hào mà!" Thịnh Thừa Dương đáp lại, nụ cười đầy kiêu hãnh.

Thịnh Thừa Dương nói rồi bước đến bên cạnh Giản Hi, lo lắng nhìn cô. "Ở đây lạnh, sao em không mặc thêm nhiều áo vào?"

Nói xong, anh liền cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô. "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."

Giản Hi ngẩng đầu nhìn Thịnh Thừa Dương, hơi ngạc nhiên. "'Còn anh thì sao?"

Giản Hi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo của Thịnh Thừa Dương, vẫn còn ấm từ nhiệt cơ thể anh, thực sự rất ấm áp.

Giản Hi nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo của Thịnh Thừa Dương, vẫn còn ấm từ nhiệt cơ thể anh, thực sự rất ấm áp.

"Anh không lạnh," Thịnh Thừa Dương trấn an, rồi đi lấy cặp sách trở lại. Anh lục tìm bên trong và lấy ra vài túi đồ ăn vặt cùng một chai nước ấm. "Em ăn đồ ăn vặt chờ anh nhé. Nếu khát, đây có nước ấm. Xem ra hôm nay tập luyện sẽ khá lâu đấy. Nếu em thấy chán quá, trong cặp còn có máy tính bảng, em có thể chơi một lát."

"Um được rồi, anh không cần phải để ý đến em đầu, chuyên tâm tập luyện đi. Em muốn xem anh diễn," Giản Hi nhẹ nhàng đáp, trong giọng nói còn chút trêu ghẹo.

"Diễn này có gì đáng xem đâu," Thịnh Thừa Dương thoáng chột dạ.

Thực ra, trong lòng Thịnh Thừa Dương cũng có chút lo lắng. Anh sợ rằng lát nữa thật sự sẽ có mấy cảnh ôm ấp, mà trước mặt Giản Hi thì điều đó đúng là làm anh rất tiền thoái lưỡng nan.

"Anh mau qua đi, họ đang chờ anh đấy," Giản Hi nhắc nhở Thịnh Thừa Dương khi thấy vài người bạn học ở phía xa đã duỗi cổ nhìn về phía hai người.

"Anh đi đây, nhưng nhớ mặc quần áo cho tốt, đừng để bị cảm đấy."



Giản Hi gật đầu, ánh mắt nhìn theo Thịnh Thừa Dương trở lại sân khấu. Cả nhóm học sinh không lập tức bắt đầu diễn tập mà trước hết tụ lại với nhau để thảo luận. Chủ nhiệm lớp cũng đứng cạnh tham gia chỉ đạo.

"Vậy mọi người có đồng ý hay không, đến lúc đó Thịnh Thừa Dương sẽ phải ôm Trương Phỉ Tịnh, ánh mắt phải ôn nhu và thâm tình," chủ nhiệm lớp tổng kết lại.

"Không phải, cô giáo, ai nói mọi người đều đồng ý? Em không đồng ý!" "Em không đồng ý ôm công chúa đâu!"

"Thịnh Thừa Dương, đây là diễn kịch, là biểu diễn, em phải có tinh thần trách nhiệm chứ." Chủ nhiệm lớp lên tiếng nhắc nhở.

"Em thật sự không có biện pháp nhìn Trương Phỉ Tịnh với ánh mắt ôn nhu thâm tình!" Thịnh Thừa Dương tỏ vẻ bất lực.

"Cậu cứ coi cô ấy như Giản Hi, không phải là được sao," một bạn học thân thiện bên cạnh gợi ý.

Thịnh Thừa Dương thật sự rất muốn gõ một cái vào đầu nam sinh này. Đôi mắt của anh lại không mù, không thấy rõ ai mới là vợ mình sao?

"Còn có một điều quan trọng nhất," Chủ nhiệm lớp lại bắt đầu nhấn mạnh, "Thịnh Thừa Dương, khi em hôn

Trương Phỉ Tịnh, biểu cảm của em nhất định phải thể hiện sự chờ mong vô hạn, hiểu chưa?"

"Hồn thật sao?" Một nữ sinh trong lớp hỏi với vẻ tò mò.

"Để đạt được hiệu quả biểu diễn tốt nhất, tôi khuyên các em nên hôn thật. Chỉ cần hôn vào trán thôi, ở phương

Tây đây là một lễ nghi, không tính là gì cả. Trương Phỉ Tịnh, em nghĩ sao?" Chủ nhiệm lớp quay lại hỏi cô.

"Em... em.." Trương Phỉ Tịnh đỏ mặt, sắc mặt dần dần hiện lên vẻ thẹn thùng. "Em đều nghe theo lời cô."

"Không được, tuyệt đối không được!" Thịnh Thừa Dương cảm thấy đầu mình như bị nổ tung.

"Thịnh Thừa Dương, em là con trai, phải có khí phách một chút chứ. Các bạn nữ cũng chưa có ý kiến gì, sao em lại còn so đo với bạn?"

"ỡ bên ngoài con trai cũng cần phải biết bảo vệ chính mình chứ!" Thịnh Thừa Dương bất đắc dĩ đến cực điểm. "Bế thì cũng được, nhưng hôn tuyệt đối không được! Cô à, nếu thật sự có cảnh hôn, hay là cô đổi người diễn đi, đổi với em. Vừa lúc, em cũng không muốn diễn nữa."

Thịnh Thừa Dương thật sự không muốn tiếp tục tình huống như thế này nữa!

"Thịnh Thừa Dương, sao cậu lại có thể như vậy!" Xung quanh, các bạn học bắt đầu xôn xao bàn tán, không ngừng thêm dầu vào lửa.



Người một câu tôi một câu, toàn bộ buổi tối liền ở trong không khí ồn ào nhốn nháo trôi qua. Đương nhiên, đây là ngày đầu tiên tập luyện, chưa bắt đầu chính thức biểu diễn, cho nền chưa có cảnh bế công chúa, cũng chưa có cảnh hôn.

Chiều hôm sau, Giản Hi cùng các bạn trong câu lạc bộ tennis đang luyện tập, khi cô đang đánh vui vẻ, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một trận nghị luận.

"Buổi tối hôm nay có ai đi xem lớp a1 biểu diễn kịch không?" Một nữ sinh hỏi.

"Vở kịch đó có hay không?" Một nữ sinh khác tò mò hỏi.

"Hay hay không thì không rõ, nhưng chắc chắn là Thịnh Thừa Dương diễn vai chính, diễn một chàng hoàng tử thanh lãnh, tự phụ. Tớ nhất định phải đến xem."

"Thịnh thừa dương diễn hoàng tử, vậy công chúa là ai?"

"Trương Phỉ Tịnh, nữ sinh đứng đầu trong cuộc thi thuyết trình lần trước."

"Tớ còn tưởng là Giản Hi cơ, thấy cậu ta mỗi ngày đều ở bên cạnh Thịnh Thừa Dương."

"Giản Hi? Ha ha, cậu ta mà cũng đủ tư cách à!" Một nữ sinh có mái tóc dài khinh thường cười nói. "Trương Phỉ Tịnh chính là con gái của chủ tịch Khang Đạt, còn Giản Hi tính là gì chứ? Cậu ta vốn dĩ không xứng với Thịnh Thừa Dương."

Giản Hi tiếp tục đánh cầu, nhưng tai của cô không bỏ sót một chữ nào.

Cô giương mắt nhìn về phía nữ sinh ngồi cách đó không xa, đôi mắt chuyển động, khóe miệng hơi nhếch lên. Đột nhiên, cô dùng sức, đánh mạnh quả tennis về hướng đó.

"A-

Vừa rồi còn đang nói rất hăng say bỗng nhiên nữ sinh lập tức lấy tay che kín cái trán. Lực tay của Giản Hi rất lớn, nhìn quả bóng tennis bay thẳng, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn. Một cú đánh mạnh như vậy, không biết nữ sinh đó có còn dám châm chọc cô nữa không.

"Ui xin lỗi nha!" Giản Hi không chút để ý mà đi về phía nữ sinh đó, "Quả bóng này có lẽ là mọc đôi mắt, nên nó mới thích nhắm vào những người chuyên môn khua môi múa mép. Nếu như cậu còn ngồi ở đây bàn luận chuyện của người khác, tôi cũng không dám đảm bảo, lần sau quả bóng này sẽ dừng lại ở chán đâu!"

Giản Hi ánh mắt sắc bén, liếc qua mấy nữ sinh đang ngồi, rồi khom lưng nhặt quả bóng lên, cầm nó xoay người rời đi.

Nữ sinh bị bóng đánh trúng tức giận trừng mắt nhìn Giản Hi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì. Đến khi

Giản Hi quay đầu lại lần nữa, mấy người kia đã không còn ở đó.