Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng

Chương 38: Câu chuyện bi thương của em trai




Trên lầu, Thịnh Chấn Ngũ nghe thấy tiếng động bên dưới, liền biết con trai lớn cùng gia đình đã đến.

Ông dẫn cháu trai và cháu gái từ trên lầu xuống, trước tiên cười vui vẻ với Thịnh Thừa Dương và Giản Hi.

“Con chào gia gia.”

“Con chào Thịnh gia gia.” Giản Hi cũng nhanh chóng chào hỏi theo Thịnh Thừa Dương.

“Cái gì mà Thịnh gia gia, cứ như Dương Dương gọi là gia gia đi.

Trước mặt bọn nhỏ, Thịnh Chấn Ngũ luôn giữ nét mặt hiền từ. Tuổi tác đã lớn, ông trở nên mềm mỏng hơn nhiều, sự nghiêm khắc thời trẻ đã phai nhạt theo năm tháng.

“Dạ, con nhớ kỹ rồi, Thịnh gia gia.” Giản Hi ngoan ngoãn trả lời.

“Nói nhớ kỹ mà miệng vẫn gọi là Thịnh gia gia.” Thịnh Thừa Dương trêu chọc Giản Hi.

“Dương Dương, con đưa các em đi chơi đi, để chúng ta trò chuyện với gia gia.” Thịnh Hồng Hoa đỡ Thịnh lão gia tử ngồi xuống.

“Dạ được.”

Thịnh Thừa Dương dù sao cũng là trưởng tử của Thịnh gia, tuy không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng giữa đám trẻ con, anh vẫn có chút khả năng lãnh đạo.

Cả nhóm ra khỏi cửa, ở bên ngoài trang viên chơi đùa.

Trang viên Hồng Sơn nơi Thịnh lão gia tử sinh sống không giống với những nơi khác. Khi Thịnh Hồng Hoa xây dựng trang viên này, mục đích chính là để cho lão gia tử dưỡng lão, nên khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh, thanh bình. Phía sau còn có một khu rừng lớn, và trong rừng có một hồ nước tự nhiên nhỏ, được người hầu dọn dẹp rất sạch sẽ.

“Ca, đây là chị dâu của em phải không?” Thịnh Cẩn An hỏi một cách thành

thơi.

“Rõ rồi còn cố hỏi, nếu không phải chị dâu của chú, thì anh còn mang theo bên người mình mỗi ngày như thế à?” Thịnh Thừa Dương tức giận đáp.

“Chị dâu sao lại ít nói thế nhỉ?”

Thịnh Cẩn An quay đầu nhìn Giản Hi đang đi cùng Thịnh Thanh Lam. Đến giờ, cậu còn chưa nói với chị dâu một câu nào đâu.

“Cô ấy thích nói chuyện với anh là được rồi, chú còn muốn cô ấy nói gì với chú nữa?” Thịnh Thừa Dương đáp.

“Chị dâu thật là xinh đẹp, ca, chị dâu có em gái không? Giới thiệu cho em làm quen đi.” Thịnh Cẩn An đánh một nước cờ đầy toan tính.

Vừa nghe xong, Thịnh Thừa Dương liền vung tay tát nhẹ vào đầu Thịnh Cẩn An một cái.

“Tiểu tử này, sao lại ăn trong chén mà còn nhìn trong nồi? Chú còn muốn có mấy người hả! Chẳng phải dạo trước nghe nói chú đã có bạn gái rồi sao?”

Thịnh Thừa Dương nghe được chuyện này từ mẹ mình khi đang trò chuyện với dì qua điện thoại, tình cờ nhắc đến mấy chuyện thú vị của bọn nhỏ.

“Nói đến đây thì đúng là một câu chuyện buồn. Mỗi ngày em đều ân cần chăm sóc cậu ấy, nào là ăn ngon, nào là uống tốt, nào là vui chơi. Có một hôm, em chỉ đùa một chút thôi, nói rằng chờ cậu ấy trưởng thành, em sẽ ôm, hôn cậu ấy một cái. Kết quả cậu ấy lại bảo em đang đùa giỡn cậu ấy, rồi cầm ly nước



thủy tinh trong tay, ném vào đầu em.”

Thịnh Cẩn An hiện tại ngẫm lại trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Thịnh Thừa Dương nghe câu chuyện từ em trai mình, cảm giác sau lưng lạnh toát, không hiểu vì sao lại như vậy. Bản thân không tự giác đưa tay lên sờ đầu, như thể cảm nhận được cái cảm giác bị ly nước ném vào đầu, giống như điều mà Thịnh Cẩn An đã trải qua.

“Vậy mà đầu của chú không bị gì à!”

“Đầu của em cứng mà, chỉ bị khâu vài ba chỉ thôi, não cũng chỉ chấn động một chút” Thịnh Cẩn An nói với vẻ đắc ý.

“Vậy sau đó thì sao?” Thịnh Thừa Dương truy vấn.

Dựa theo tính cách của thúc thúc và dì, nếu con trai mình bị người khác đánh đến mức như vậy, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Dù thế nào đi nữa, họ cũng sẽ phải tìm gặp ba mẹ của bên kia để dạy dỗ con cái họ một trận ra trò.

“Chuyện này chắc chắn là không thể yên rồi!” Thịnh Cẩn An nói với vẻ mặt chắc nịch, “Cậu ấy dùng ly nước đập vào đầu em, ly nước còn bị vỡ tan tành. Anh thử nghĩ mà xem, ly nước cũng đã vỡ, thế là ngày hôm sau em phải chạy qua mấy cửa hàng, tìm mua cho cậu ấy một cái y hệt. Chỉ khi đó cậu ấy mới chịu xem xét tha thứ cho em.”

Thịnh Thừa Dương nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm. Anh gật đầu, giơ ngón cái về phía Thịnh Cẩn An.

“Chú lợi hại thật!” Thịnh Thừa Dương tỏ vẻ hổ thẹn, “So với chú, về khoản làm liếm cẩu, anh còn một chặng đường dài phải đi”

Giản Hi và Thịnh Thanh Lam đi phía sau, Giản Hi lớn hơn Thịnh Thanh Lam vài tuổi, nên suốt đường đi, Thanh Lam liên tục gọi cô bằng “Tỷ tỷ.”

“Hi Hi tỷ tỷ, mọi người đều nói sau này chị sẽ là vợ của Thừa Dương ca ca.

Tiểu nha đầu không giấu được điều gì, những gì nghe được từ người lớn đều nói thẳng ra hết.

“Ai nói với em vậy?” Mặt Giản Hi ngay lập tức đỏ bừng.

“Ai cũng đều nói thế mà! Gia gia nói, ba và mẹ cũng nói, thậm chí Thừa Dương ca ca cũng tự mình nói vậy” Tiểu nha đầu Thanh Lam vô tư bán đứng mọi người một cách rõ ràng.

Giản Hi trong chốc lát không biết nói gì, cũng không biết phải tiếp tục nói như thế nào.

Thực ra, cô chưa từng nghĩ theo hướng này. Mỗi ngày ở bên Thịnh Thừa Dương đã trở thành thói quen của cô, nhưng chuyện sau này hai người có kết hôn hay không, cô chưa từng nghĩ đến.

“Lam Lam, em đang nói gì với Hi Hi tỷ tỷ thế?” Thịnh Thừa Dương thấy hai cô bé nói chuyện rôm rả, liền quay đầu hỏi.

“Em nói với Hi Hi tỷ tỷ rằng sau này khi chị ấy lớn lên sẽ là vợ của anh.”

“Em..” Thịnh Thừa Dương cũng bị sự thẳng thắn của Thịnh Thanh Lam làm cho ngây người, “Còn nhỏ mà hiểu nhiều chuyện ghê!”

Thịnh Thừa Dương nói, rồi liếc nhìn sắc mặt của Giản Hi. Cũng may, chỉ là mặt đỏ lên, chứ không có biểu hiện gì khác cho thấy cô không vui.

Thịnh Thừa Dương nắm tay Giản Hi rồi kéo cô về phía hồ nước nhỏ, nơi có rất nhiều cá đang bơi lội. Vì được chăm sóc kỹ lưỡng, con nào con nấy đều béo tròn, mập mạp.

“Nhìn cá thôi đã thấy ngon rồi.” Tiểu tham ăn Hi Hi lập tức lộ vẻ thèm thuồng.



“Muốn ăn không?”

Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi nhấp nhấp miệng nhỏ, chẳng phải rõ ràng là muốn ăn hay sao!

“Em chờ đó,” anh nói.

Vừa dứt lời, Thịnh Thừa Dương đã xắn ống quần lên, chuẩn bị đi xuống hồ bắt cá.

“Cá này có thể bắt không? Có phải là cá của người khác nuôi không?” Giản Hi tỏ ra rất nghiêm túc.

“Yên tâm, tất cả đồ vật trong trang viên này đều thuộc về Thịnh gia, không có gì là không thể bắt được.”

Thịnh Thừa Dương bước xuống nước, rồi gọi Thịnh Cẩn An ở gần đó: “Cẩn An, lại đây giúp anh bắt cá!”

“Ca, sao đột nhiên lại muốn bắt cá vậy?”

Thịnh Cẩn An cảm thấy kỳ lạ, những con cá này được nuôi ở đây khá lâu, trước

kia cậu cũng chưa từng thấy ca ca mình muốn xuống bắt cá!

“Vì chị dâu chú muốn ăn” Thịnh Thừa Dương đáp.

“Thì ra là chị dâu muốn ăn, vậy mấy con cá này chắc chắn sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.”

Hai người một mực gọi “Chị dâu,” khiến Giản Hi cảm thấy cô như đang đứng trong gió bão hỗn độn vậy.

Hai anh em cũng có chút bản lĩnh, dùng tay không mà bắt được hai con cá lón.

“Được rồi, lên bờ đi!” Thịnh Thừa Dương nói.

“Ca, em muốn bắt thêm hai con nữa.” Thịnh Cẩn An kéo tay Thịnh Thừa Dương đang chuẩn bị lên bờ.

“Đủ rồi, bắt nhiều như vậy làm gì?”

“Em... em muốn đưa hai con cho Vinh Vinh”

“Vinh Vinh là ai?”

“Chính là cô bé dùng ly nước đập vào đầu em đó.”

“Còn không buông tay đi, cứ đuổi theo người ta làm gì?”

“Em thích cậu ấy” Thịnh Cẩn An nói, nhưng vẫn lộ ra chút ngượng ngùng.

“Đi đi, chú nóng vội đến mức này, anh cũng không ngăn được.

Thịnh lão gia tử nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy những con cá mà ông tốn nhiều công sức nuôi dưỡng đang được ướp gia vị đặt trên giá nướng. Những con cá ấy tỏa ra hương thơm phức, khiến người ta không khỏi ngửi thấy mà thèm thuồng.