Thời gian trôi qua thật nhanh, Đồng Thành đã đến mùa đông.
Gió ở Đồng Thành lạnh hơn nhiều so với ở Nam thành.
Thịnh Thừa Dương dẫn Giản Hi đi một chuyến đến huyện thành, các cửa hàng quần áo ở đây không có bộ nào vừa ý anh cả. Thật ra anh đã đặt cho Giản Hi rất nhiều quần áo mùa đông từ Nam thành, chỉ cần hai ngày nữa là có thể nhận được. Nhưng ai cũng không đoán được thôn Đồng Thành đột nhiên trở lạnh giảm nhiệt độ, anh chỉ có thể mua vài cái áo ấm cho Giản Hi.
Người trên huyện thành rất đông, Giản Hi sợ hãi mình sẽ lạc mất, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo của Thịnh Thừa Dương.
“Yên tâm tôi sẽ không để lạc mất cậu” Thịnh Thừa Dương mỉm cười, nắm chặt tay Giản Hi, “Chúng ta ăn trước gì đó đã, Hi Hi, cậu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được hết.”
“Cậu quá dễ nuôi rồi” Thịnh Thừa Dương nhéo nhẹ lòng bàn tay nhỏ, “Tôi dẫn cậu đi ăn lẩu nhé, thời tiết lạnh thế này, cậu chắc chắn sẽ thích.”
“Được nha.”
Giản Hi rất ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng đã sớm coi Thịnh Thừa Dương như anh trai của mình.
Nếu Thịnh Thừa Dương biết Giản Hi trong lòng coi mình là anh trai, không biết nên buồn hay nên vui.
Hai người ngồi xuống trong tiệm lẩu, Thịnh Thừa Dương gọi toàn bộ những món mà Giản Hi thích ăn. Nhân viên phục vụ nhìn thấy chỉ có hai đứa trẻ đến ăn thì ngạc nhiên.
“Ba mẹ các em đâu? Không có người lớn đi cùng sao?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Chỉ có hai người thôi.” Thịnh Thừa Dương đạm nhiên nói.
Nhân viên phục vụ chần chờ một chút, cuối cùng cũng không nói gì thêm, quay người đi chuẩn bị.
“Ăn lẩu xong, tôi lại đưa cậu đi công viên trò chơi, chúng ta chơi đụng xe nhé.”
Thịnh Thừa Dương với kinh nghiệm lái xe đầy mình, rất tự tin rằng khi chơi đụng xe với Giản Hi. Anh sẽ thể hiện những thao tác lái xe cực kì điêu luyện, Giản Hi chắc chắn sẽ mê mẩn không thôi.
Khi nồi lẩu được dọn ra, Thịnh Thừa Dương đầu tiên thả thịt bò vào. Anh gọi nồi lẩu chỉ hơi cay, sợ Giản Hi ăn cay quá sẽ đau bụng.
“Công viên trò chơi trông như thế nào?”
Giản Hi không có nhiều khái niệm đối với mấy thứ này, thế giới của cô đã thay đổi rất nhiều từ khi Thịnh Thừa Dương xuất hiện.
“Đợi đến đó rồi cậu sẽ biết.” Thịnh Thừa Dương gắp một miếng thịt để vào trong bát Giản Hi.
“Nhưng ở đây công viên rất nhỏ, trò chơi cũng không nhiều. Đợi chúng ta về Nam thành, tôi sẽ đưa cậu đi công viên giải trí lớn nhất ở đó, chắc chắn vui hơn nhiều.”
“Nam thành?”
Giản Hi chớp đôi mắt, đây đã là lần thứ hai Thịnh Thừa Dương nhắc đến nơi này.
“Ừm, Nam thành. Một ngày nào đó tôi sẽ đưa cậu đi, khi cậu đã sẵn sàng”
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ăn với vẻ mặt thỏa mãn, khẽ mỉm cười.
Họ sẽ trở lại Nam thành, nơi mà đời trước tình yêu của họ đã bắt đầu.
Sau khi ăn xong, hai người trực tiếp đến công viên trò chơi. Hai người xuống xe, mua vé liền đi vào, tài xế ở ngoài cổng chờ.
Ngày hôm đó bọn họ đã chơi rất vui, tiếng cười của Giản Hi không ngừng vang lên. Khi trở về, Giản Hi vì chơi đến quá mệt, nên đã ngủ thiếp ngay trên xe.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi ngủ say, trong lòng đầy cảm xúc.
Hi Hi của anh nên sống và vui vẻ hạnh phúc như vậy. Đời trước anh tới quá trễ, may mắn thay đời này anh đã đến kịp lúc và ở bên cô.
“Thiếu gia, trước tiên đưa Giản Hi tiểu thư về nhà sao?”
Tài xế hơn hai mươi tuổi, ban đầu chỉ nghĩ mình đưa hai đứa trẻ đi chơi, nhưng với khí tràng cường đại của Thịnh Thừa Dương như đang áp bách anh ta vậy. Có cảm giác như đang đưa một tổng tài ra ngoài chứ không phải một cậu bé.
“Hôm nay muộn rồi, không cần đưa cô ấy về, trực tiếp đưa về nhà chúng ta. Thịnh Thừa Dương lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Nửa giờ sau họ về đến nhà. Giản Hi vẫn ngủ say, không một chút động tĩnh. Trong xe ấm áp, khuôn mặt của cô bé ửng đỏ, cái miệng nhỏ cũng hồng hào, khiến Thịnh Thừa Dương nhìn mà không khỏi xao động.
Nhưng anh không phải là cầm thú, Giản Hi Hiện tại chỉ là một đứa trẻ. Những suy nghĩ không đúng đắn này không nên xuất hiện trong đầu anh.
Anh vỗ lên mặt mình để tỉnh táo lại. Khi xe dừng lại, tài xế cẩn thận mở cửa sau. Thấy Thịnh Thừa Dương xuống xe trước, sau đó cúi người chuẩn bị bế Giản Hi.
“Đừng có động!” Thịnh Thừa Dương lập tức ngăn cản.
Tài xế sửng sốt, nhìn tiểu thiếu gia trước mặt, trong lòng nghĩ thầm. Tuổi còn nhỏ mà tính chiếm hữu đã lớn như vậy? Chạm vào cũng không cho chạm, anh ta lại không phải biến thái, chẳng lẽ còn có ý đồ gì với một cô bé mười mấy tuổi?
“Vâng, thiếu gia.”
Tài xế rất nghe lời mà đứng ở bên cạnh, nhìn Thịnh Thừa Dương duỗi tay ôm Giản Hi vào trong ngực, đi vào trong nhà.
“Thiếu gia, ngài đã trở về.” Các người hầu vội vã tiến lại chào đón.
Có lẽ là bị đánh thức, Giản Hi từ từ tỉnh lại. Đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp của Thịnh Thừa Dương.
“Đây là đâu?” Nàng khẽ hỏi.
“Nhà tôi.”
“Nhà cậu?” Giản Hi lập tức từ trong lòng Thịnh Thừa Dương trượt xuống, “Tôi phải về nhà của mình.”
Cô nhìn xung quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra, ngôi nhà Thịnh Thừa Dương ở lại xa hoa đến như vậy sao. Nghĩ lại cũng đúng, gia đình Thịnh Thừa Dương giàu có, nơi cậu ấy sống tất nhiên không giống với những ngôi nhà bình thường.
“Hôm nay quá muộn rồi, cậu cứ ở nhà tôi đi, ngày mai tôi lại đưa cậu về” Thịnh Thừa Dương nhẹ nhàng khuyên.
Giản Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nhà Thịnh Thừa Dương, khiến cô cảm thấy có chút lúng túng. Khi cúi đầu xuống, phát hiện chính mình vẫn đang đi giày dẫm lên tấm thảm lông sạch sẽ. Trong khi những người khác đều đi dép lê sạch sẽ, trong nháy mắt mặt cô bé đỏ bừng.
“Xin lỗi cậu, tôi đã làm bẩn thảm nhà cậu rồi.” Giản Hi áy náy cúi đầu xin lỗi.
“Không sao, không sao, không cần xin lỗi gì hết, chỉ cần giặt sạch là được. Hi Hi không cần để ý chuyện này, để tôi gọi người dẫn cậu đi tắm nhé.”
Thịnh Thừa Dương xoa đầu Giản Hi, sau đó xoay người dặn dò người bên cạnh.
“Dì Hà, đưa Hi Hi lên lầu rửa mặt. Những thứ tôi dặn trước đó, đã chuẩn bị hết chưa?”
“Thiếu gia, đã chuẩn bị xong hết rồi. Đồ dùng cá nhân dành cho Giản tiểu thư, phòng cũng đã sắp xếp theo đúng yêu cầu của thiếu gia.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Từ lâu, Thịnh Thừa Dương sớm đã cho người chuẩn bị mọi thứ cho Giản Hi, nếu cô ở nhà mình. Trước kia, Giản Hi luôn đề phòng anh. Nhưng giờ dù đã quen thân hơn, cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh. Cho nên việc cô đồng ý ở chung với anh là điều khó có thể xảy ra.
Nhưng hiện tại mùa đông đã đến gần, thời tiết ngày càng lạnh. Anh lo lắng cái phòng cũ kỹ kia sao có thể giữ ấm cho cô được, cho nên anh muốn Giản Hi tới đây ở với mình, vậy mới có thể yên tâm.
Đương nhiên, Thịnh Thừa Dương hiểu chuyện này phải tiến hành từ từ. Anh không thể chỉ đứng ở góc độ của bản thân mà suy nghĩ, mà còn phải quan tâm đến việc Giản Hi có đồng ý hay không. Điều này rất quan trọng đối với anh.