“Cậu đừng nói nữa.” Giản Hi không muốn nghe.
“Hi Hi, sau này lớn lên, cậu làm vợ của tôi nhé, thế nào?”
Thịnh Thừa Dương được một tấc lại muốn tiến lên một thước, trực tiếp nói thẳng ra ý đồ trong lòng.
“Thịnh Thừa Dương, cậu đừng nói nữa.” Giản Hi mặt đỏ bừng, tuy rằng cô còn nhỏ nhưng cũng biết từ “Vợ” nghĩa là mình bị chịu thiệt lớn.
“Hi Hi, hiện tại tôi chỉ muốn cậu mau lớn lên. Chờ cậu trưởng thành, tôi có thể ôm cậu một cái, hôn cậu, còn có thể ôm cậu ngủ nữa.”
Thịnh Thừa Dương càng nói càng thái quá, không biết chừng mực. Không đợi anh nói xong Giản Hi liền đột nhiên đứng lên, bắt đầu cáo trạng với giáo viên.
“Em thưa cô, Thịnh Thừa Dương cậu ấy bắt nạt em.”
Giản Hi vẻ mặt đầy ấm ức, đôi mắt đỏ bừng, chỉ vào Thịnh Thừa Dương rồi lên án “Hành vi phạm tội” của anh trước mặt cô giáo Trần.
Cô giáo Trần là giáo viên dạy ngữ văn cũng là chủ nhiệm lớp, luôn yêu quý những học sinh xuất sắc. Mà Giản Hi lại là một trong những học sinh có thành tích ưu tú nhất nên cô rất thiên vị. Hiện tại thấy học sinh ngoan của cô bị một học sinh chuyển trường không chịu học hành bắt nạt, trong nháy mắt liền nổi giận.
“Thịnh Thừa Dương, chuyện này là sao?”
Trần Tịnh Văn ngữ khí nghiêm khắc, từ trên bục giảng bước xuống, nắm lấy tai Thịnh Thừa Dương kéo anh đứng dậy.
Thịnh Thừa Dương:……
Anh đường đường là đại thiếu gia tập đoàn Thịnh Khai. Bây giờ lại bị một nữ giáo viên hơn hai mươi tuổi xách lỗ tai trước mặt bao người, chuyện này có thể chấp nhận được sao?
Quá nhục nhã!
“Thưa cô, em không bắt nạt cậu ấy.” Thịnh Thừa Dương vừa định thanh minh, nhưng khi mở miệng, lại không biết phải nói gì để biện hộ.
“Hai em hết tiết tới văn phòng gặp tôi.” Trần Tịnh Văn liếc Thịnh Thừa Dương một cái, ngay sau đó lại quay đầu nhìn sang Giản Hi ôn nhu nói, “Đừng khóc, đợi lát nữa cô sẽ xử lí em ấy!”
Thịnh Thừa Dương bất lực vò đầu, chậm rãi thở dài. Anh cảm thấy mình hình như gặp rắc rối lớn.
Khoảng năm, sáu phút sau chuông báo hết tiết vang lên.
Hai người đi theo cô chủ nhiệm lớp đến văn phòng.
“Nói đi, em bắt nạt Giản Hi như thế nào?” Trần Tịnh Văn lạnh giọng hỏi.
“Em thật sự không có bắt nạt cậu ấy.”
Thịnh Thừa Dương vừa định giải thích, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của tiểu Hi Hi. Trong lòng anh tràn ngập tự trách và đau lòng. Thấy Hi Hi như vậy anh liền muốn đưa tay ra đi an ủi, nhưng ngay khi cánh tay vừa vươn tới đã bị Trần Tịnh Văn xách lỗ tai kéo ra.
“Giản Hi, em cứ nói với cô Thịnh Thừa Dương bắt nạt em như thế nào. Em đừng sợ, mạnh dạn lên, có cô ở đây.”
Trần Tịnh Văn biết tính tình của Giản Hi ngày thường rất ngoan ngoãn. Bởi vì không có ba mẹ, vẫn luôn rất nhút nhát, cũng không thích nói chuyện. Cho nên với tư cách chủ nhiệm lớp cô vẫn luôn đều quan tâm Giản Hi.
“Cậu ấy nói…… nói muốn em làm vợ cậu ấy, còn nói……, còn nói muốn hôn em.” Giản Hi tuổi này tuy rằng nhỏ cũng biết câu nên nói với không nên nói, “Ôm ngủ” hai chữ này cô rất ngượng ngùng nói ra.
Quả nhiên, vừa nghe xong lời của Giản Hi, Trần Tịnh Văn biến sắc, mặt tức thì biến thành màu đen.
“Thịnh Thừa Dương, đây có phải là em nói không?” Trần Tịnh Văn quát hỏi.
“Là em nói, nhưng cô giáo, cô đừng hiểu lầm.” Thịnh Thừa Dương cố gắng giải thích.
“Tôi không hiểu lầm, dù chỉ là nói giỡn cũng không thể nói như thế với bạn học.” Trần Tịnh Văn nói.
“Cô giáo, cô là thật sự hiểu lầm, em không có nói giỡn.” Thịnh Thừa Dương không muốn phủ nhận việc Giản Hi làm vợ của anh là nói giỡn.
“Em……”
Trần Tịnh Văn bị tức giận đến nỗi nói không ra lời.
“Thịnh Thừa Dương, em hãy nghe đây. Ngày ngày không chịu học tập, bài tập thì không làm, trong lớp cũng không chú ý, chỉ biết bắt nạt bạn học nữ. Tôi nói cho em nghe, nếu đã chuyển đến lớp tôi, tôi sẽ không để em tiếp tục hành động như vậy. Dù nhà em có bối cảnh lớn đến đâu, tôi cũng sẽ xử lí em nghiêm khắc.”
“Dạ dạ, em đã hiểu, em nhất định sẽ sửa, về sau không nói là được.” Thịnh Thừa Dương đầu hàng.
“Xin lỗi Giản Hi đi.”
Trần Tịnh Văn cũng không có ý định trừng phạt Thịnh Thừa Dương, dù sao cũng chỉ là trẻ con không cần so đo quá mức. Có lẽ chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
“Vâng, cô giáo.”
Thịnh Thừa Dương quay đầu, nhìn tiểu Hi Hi đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt đầy ủy khuất và tức giận của cô khiến anh nhớ lại những năm trước.
Ký ức trở về thời đại học, có lần Thịnh Thừa Dương cũng chọc Giản Hi khóc, lúc ấy Giản Hi cũng là dáng vẻ này.
Thịnh Thừa Dương đưa tay lau nước mắt trên mặt tiểu Hi Hi, quen miệng xin lỗi cô.
“Cục cưng, ngoan, đừng khóc nữa!”
Vừa mới nói xong hai chữ "Cục cưng", Trần Tịnh Văn đã tức giận đến mức đánh vào người anh.
“Bảo em xin lỗi, em lại tiếp tục đùa giỡn bạn, đúng là không biết hối lỗi!”
Nguyên bản Thịnh Thừa Dương đã tránh được một kiếp, nhưng bây giờ rõ ràng là đang ăn một đốn đánh từ cô chủ nhiệm.
Thời điểm Phùng thúc nhận được điện thoại, ông liên tục vỗ đầu chính mình mười mấy cái mới xác định đầu óc mình không nghe lầm. Thịnh Thừa Dương thật sự ở trường học “Đùa giỡn” bạn nữ, bây giờ chủ nhiệm lớp muốn mời ba mẹ anh đến một chuyến.
Phùng thúc bước vào văn phòng, liền nhìn thấy Thịnh Thừa Dương đứng ở một bên với vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Cô giáo, thiếu gia nhà tôi làm sao vậy?” Phùng thúc hỏi.
“Đùa giỡn bạn học nữ, không biết hối lỗi, còn không học hành chăm chỉ. Tôi yêu cầu người nhà phối hợp, sao ba mẹ em ấy không tới?” Trần Tịnh Văn hỏi.
“À, tôi đã gọi điện thoại cho ba mẹ của thiếu gia, chắc hiệu trưởng đã nhận được điện thoại của lão gia nhà tôi.” Phùng thúc nói thẳng.
Trần Tịnh Văn sửng sốt, vấn đề nhỏ này thế nào còn kinh động đến hiệu trưởng?
“Chỉ cần dạy dỗ một chút là được, cũng không cần thiết phải làm to chuyện đến mức hiệu trưởng can thiệp, nhỡ đâu thằng bé lại bị xử hiệu trưởng xử phạt nặng thì làm sao?”
Trần Tịnh Văn biết Thịnh Thừa Dương bản chất cũng không xấu, chỉ là do tính cách thiếu gia từ nhỏ bị nuông chiều. Bây giờ dạy dỗ sớm còn kịp, nhưng cũng không thể nghiêm khắc quá.
Khi trở lại lớp học, Trần Tịnh Văn yêu cầu Thịnh Thừa Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuyển sang chỗ ngồi khác. Xảy ra chuyện này, không thể để anh ngồi cùng Giản Hi nữa.
Thịnh Thừa Dương kêu khổ không ngừng, xin Trần Tịnh Văn không cần đổi chỗ của anh.
“Cô à, em cần thiết phải ngồi cùng bàn với Giản Hi mới có thể cải thiện thành tích được.” Thịnh Thừa Dương cố gắng lý luận.
“Thành tích của em không thể cải thiện ngay lập tức được. Hãy ngồi im ở phía sau và chịu khó học. Nếu em còn gây chuyện làm ầm ĩ, tôi có thể để em ngồi ngay trên bục giảng.” Trần Tịnh Văn nói.
Thịnh Thừa Dương thấy Giản Hi vẫn còn nổi giận, rõ ràng là không muốn chú ý đến anh nữa, chỉ có tạm thời lui một bước.
Cứ như vậy, Thịnh tiểu thiếu gia từ chỗ ngồi hoàng kim trực tiếp “Lưu đày” đến hàng cuối cùng, phải ngồi gần thùng rác.
Một thế hệ kiêu hùng, chỉ vì một sai lầm nhỏ mà rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Cuộc sống không dễ dàng gì, Thịnh tổng thở dài!
Rảnh rỗi không có việc gì làm, đôi mắt anh cứ nhìn chằm chằm bóng dáng Giản Hi ở hàng phía trước. Cô bé nhỏ nhắn như vậy, anh chỉ cần một bàn tay là có thể ôm chặt vào lòng.
Thịnh Thừa Dương suy nghĩ bậy bạ, đối với hành vi “Lưu manh” trước đó của mình không một chút hối hận.