Giản Hi thật sự dẫn Thịnh Thừa Dương đến một nhà nuôi thả gà trong thôn. Thịnh Thừa Dương không còn cách nào khác, đành cắn răng mua một con gà mái già để không lộ chuyện mình đang giả vờ.
Điều đáng nói là con gà mái già này rất hung dữ. Thịnh Thừa Dương mới vừa nhận nó từ tay chủ nhà, con gà liền vỗ cánh dữ dội, làm rụng lông vương vãi khắp người Thịnh Thừa Dương. Điều khiến anh bực mình hơn là, con gà này còn kiêu ngạo mổ vào tay anh một cú rất đau. Nếu không vì Giản Hi đứng bên cạnh, anh đã vặn gãy cổ còn gà này rồi.
“Cậu mua gà xong rồi, tôi phải trở về.” Giản Hi nói.
“Từ từ, cậu đi cùng tôi đã.”
Thịnh Thừa Dương đưa gà mái trong tay cho tài xế, sau đó dẫn Giản Hi đến một cái siêu thị nhỏ.
Anh chọn những đồ ăn vặt trông ngon và đắt tiền nhất rồi đưa cho Giản Hi.
“Tôi không cần.”
Giản Hi tuy rằng rất muốn ăn, nhưng cô biết rằng không thể tùy tiện nhận đồ từ người khác, huống chi người này mới chỉ nhận thức được một ngày.
“Coi như đây là thù lao cho việc cậu đã dẫn đường, là phần thưởng xứng đáng với công sức của cậu.” Thịnh Thừa Dương cố gắng thuyết phục.
Giản Hi nhìn vào túi lớn đầy đồ ăn vặt, từ nhỏ đến lớn, cô gần như chưa bao giờ được ăn qua những món này. Cô ở cùng với người cậu lưu manh kia, có thể sống được đã rất tốt. Cô thường xuyên nhìn thấy các bạn học ăn những món này, tất nhiên là rất thèm ăn. Hiện tại đã bị Thịnh Thừa Dương thuyết phục, cuối cùng vẫn vươn tay nhỏ ra, ôm chặt túi đồ ăn vặt vào trong ngực.
“Tôi đi tìm tài xế đưa cậu về, ngày mai tôi lại đến tìm cậu.”
Thịnh Thừa Dương còn chuyện phải xử lý, lúc này Phùng thúc đã gọi cho anh hai cuộc điện thoại để nhắc nhở.
“Ngày mai cậu còn lại đây tìm tôi sao?” Giản Hi vẻ mặt tò mò, cô thật sự không hiểu tại sao.
“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ mang cho cậu Tiramisu vị xoài, là hương vị cậu thích nhất, cậu nhớ ở trong nhà chờ tôi.” Thịnh Thừa Dương ôn nhu nói.
“Ngày mai tôi còn phải đi học.” Giản Hi nhớ ngày mai là thứ hai, cô phải đi học.
“Cậu học ở trường nào? Tôi sẽ đứng ở cổng trường đợi cậu.” Thịnh Thừa Dương hỏi.
“Tiểu học Vân Đức, chỗ này chỉ có một ngôi trường tiểu học duy nhất, tôi học lớp 4.”
Giản Hi một bên trả lời, một bên tự hỏi Tiramisu vị xoài là cái gì. Cô căn bản là chưa có ăn qua, tại sao người này lại nói là hương vị cô thích nhất?
Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
“Được, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đợi cậu ở cổng trường.”
Thịnh Thừa Dương lại dặn tài xế vài câu, chỉ vào con gà mái già trong xe và nói: “Đem về nấu canh cho cậu ấy uống.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thịnh Thừa Dương gật đầu, đợi chiếc xe đi xa rồi mới lấy điện thoại ra, gọi cho Phùng thúc.
Hai mươi phút sau, Thịnh Thừa Dương đi vào một kho hàng bỏ hoang.
Anh bình tĩnh bước vào trong, vừa đi được vài bước đã thấy năm, sáu người đứng đó. Bên cạnh là Phùng thúc, một người đang quỳ trên mặt đất chính là cậu của Giản Hi, Hồng Chinh.
Thịnh Thừa Dương khí thế cường đại. Đầu tiên anh gỡ những chiếc lông gà còn bám trên người mình. Sau đó đi đến cái ghế đã được Phùng thúc chuẩn bị sẵn ngồi xuống, trông rất giống như một đại ca đầy quyền lực.
“Lại là mày?” Hồng Chinh ngay lập tức đã nhận ra.
“Xem ra ông đối với tôi ấn tượng rất khắc sâu.” Thịnh Thừa Dương cười nhạt.
“Nếu như có người cầm dao đuổi theo chém mày, mày cũng sẽ ấn tượng khắc sâu thôi.”
“Cầm dao chém ông cũng chỉ là cảnh cáo nhẹ nhàng mà thôi, biết hôm nay tôi bắt ông đến đây làm gì không?” Thịnh Thừa Dương ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh và hung ác.
“Chính là chặt bỏ hai cái tay thừa thãi của ông đấy!”
Giọng nói và biểu cảm của Thịnh Thừa Dương không giống như đang giỡn. Mặc dù vậy, Hồng Chinh vẫn không hoàn toàn tin tưởng một đứa trẻ như anh có thể tàn nhẫn đến mức ấy
“Đừng, đừng.”
Hồng Chinh thật sự đã sợ hãi, cơ thể không ngừng run rẩy.
“Cậu rốt cuộc muốn gì, nói thẳng ra đi. Có phải cậu nhắm đến con nhóc trong nhà tôi? Nếu cậu thật sự muốn, tôi sẽ tặng nó cho cậu.”
Hồng Chinh vì bảo toàn mạng sống, trực tiếp bán luôn cháu gái mình.
Ban đầu, Thịnh Thừa Dương còn chưa đến mức quá phẫn nộ. Nhưng khi nghe Hồng Chinh xem Giản Hi như một món đồ để trao đổi, cơn tức giận trong người lập tức bùng lên.
Anh đứng dậy, đá một cú thật mạnh vào ngực Hồng Chinh, khiến hắn đau đớn kêu lên thảm thiết.
Anh luyện tập Tae Kwon Do và tán thủ nhiều năm. Dù sức mạnh bây giờ không bằng kiếp trước, nhưng cú đá của anh vẫn như cũ làm Hồng Chinh kêu rên thống khổ.
“Tặng cậu ấy cho tôi, ông cũng xứng!” Thịnh Thừa Dương tức giận quát.
Nói xong anh phẩy tay nhẹ nhàng, ra hiệu cho mấy người đàn ông to lớn bên cạnh.
“Đánh gần chết mới thôi, nhưng nhớ đừng đánh chết thật. Đánh đến mức sau này hắn thấy Hi Hi chỉ dám đi vòng, tránh xa là được. Nếu hắn không muốn đi đường vòng, thì đơn giản đem chân hắn chặt đi, vậy cho tiện.”
Thịnh Thừa Dương lạnh lùng nói mấy câu xong, xoay người bước ra khỏi kho hàng. Nơi này thật quá bẩn thỉu và tồi tàn, ở lại lâu khiến anh choáng váng. Anh còn phải tranh thủ thời gian mua ít đồ ăn cho Hi Hi, để ngày mai có thể mang đến cho cô.