Buổi ăn tối có đầy đủ các thành viên như đêm trước đó. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận sự thay đổi thái độ của những người tham dự. Triệu gia béo ục ịch nhăn tít trán đăm chiêu, các vị khách của ông ta thì trên mặt tỏ vẻ không hài lòng rõ rệt. Chắc chắn công việc làm ăn, hợp tác của bọn họ gặp vấn đề gì rồi. Không ai nói với nhau tiếng nào, kể cả Hồ Điệp và tôi cũng cảm thấy không cách nào mở miệng được.
Bejamin không thèm liếc nhìn tôi cái nào, có lẽ cảm thấy một món đồ đã xài rồi không xứng để anh ta để ý đến. Đó là cảm xúc cá nhân của anh ta, tôi mới là người không thèm để ý. Không phải chú tâm để cố gắng làm hài lòng khách, tôi có thời gian suy nghĩ vẫn vơ hơn. Nghĩ về đêm hôm trước đó, nghĩ về Bejamin bị tôi lột hết quần áo ... một luồng khí nóng bỗng bốc lên đầu, khiến tôi như một cái ấm nước bị sôi quá lửa. Tôi lấy hai tay vỗ nhẹ mặt mình, cảm thấy hai gò má nóng bừng. Đối với tôi, những người ngoại quốc đã không còn ‘ai cũng giống nhau’ nữa. Bejamin đặc biệt hơn cả, dĩ nhiên là ngoại hình của anh ta vượt trội hơn mấy lão già kia là cái chắc. Ôi, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì đây.
Trong bữa ăn mọi người có dùng thêm một chút rượu, có lẽ điều này khiến tâm trạng họ thoải mái hơn chăng. Sau bữa ăn họ đi vào phòng hút thuốc, và bắt đầu trò chuyện rôm rả trở lại. Phòng hút thuốc là giới hạn của cánh đàn ông, phụ nữ chúng tôi không được phép bước vào đó. Hồ Điệp đã tách ra đi riêng với một vị khách trong nhóm, chị ấy lại kiếm thêm được một mớ tiền rồi. Tôi liếc nhìn Bejamin lần cuối, anh ta vẫn không thèm nhìn vào mặt tôi. Tôi nhún người, chào từ biệt những người khác để lui đi nghỉ ngơi. Có lẽ đúng như Hồ Điệp dự đoán, công việc của tôi đã kết thúc vào tối hôm trước rồi.
Trời còn sớm nên tôi quyết định không về phòng mà đi thơ thẩn dạo trong vườn hoa. Không khí có hơi ẩm ướt vì sương đêm đang dần buông xuống. Đây là khu vực đồi cao nhất trong thành phố, vì vậy ban đêm cũng lạnh hơn chỗ chúng tôi ở rất nhiều. Hít lấy thứ không khí lạnh buốt đó, tôi cảm thấy lồng ngực mình như bị đóng băng. Tôi thích cảm giác này, cái lạnh khiến tâm hồn tôi tê dại đi, không còn phân biệt được đâu là đau đớn nữa. Mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng, đầu óc tôi lân lân.
Đôi chân tôi cứ bước, nhưng chẳng thể ý thức mình đang đi về đâu. Khu vườn của Triệu gia thật sự rất rộng lớn. Tôi cứ nương theo mùi hương hoa quỳnh, loài hoa nở đêm nồng nàn, kiêu sa mà chỉ những ai từng đi lạc trong bóng tối mới thưởng thức được. Và bất chợt tôi nghe được tiếng nhạc du dương.
Một ô cửa sổ phía lầu hai đang rộng mở, ánh đèn trong phòng hắt ra chiếu rõ bóng dáng một người đang chơi vĩ cầm. Giai điệu được tạo từ thứ nhạc cụ tây dương đó thật thống thiết, da diết. Trong đêm thanh vắng, âm thanh và màn đêm như hoà làm một thể. Cũng giống như tâm trạng của tôi hiện thời, tịch mịch, đơn côi.
Tôi đứng lặng yên thưởng thức giai điệu bi thương đó một hồi lâu, càng nghe càng đắm chìm không thể dứt ra. Cảm giác não nề khi bị lạc trong bóng tối, mệt mỏi, trầm luân không muốn tỉnh dậy nữa. Tôi biết những người gặp bão tuyết đa số đều vì vậy mà ngủ luôn cho đến ngàn thu. Buồn bã nhưng hạnh phúc. Khi chết đi con người có thể rũ bỏ hết tất cả những đau khổ của thế gian này rồi. Đúng vậy, cái chết chính là hạnh phúc.
Tôi giật mình vì một tiếng gọi từ đằng xa, chị Hồ Điệp đang chạy về phía này. Giai điệu mê ly kia cũng đột nhiên đứt bặt. Người kéo vĩ cầm đã phát hiện ra sự tồn tại của vị khán giả không mời là tôi. Anh ta buông đàn xuống, giận dữ đóng cửa sổ lại. Tôi có thể cảm nhận được sự chán ghét của chủ nhân căn phòng khi anh ta kéo rèm lại, như thể muốn giật nó đứt ra khỏi thanh treo. Thật là một gã keo kiệt, có người đứng nghe một tý thì có sao đâu.
- Có chuyện gì vậy chị? – Tôi hối hả đi về phía Hồ Điệp.
- Bejamin được chở đi bệnh viện rồi, bác sĩ của Triệu gia chẩn đoán anh ta bị viêm ruột thừa cấp. Anh ta bảo rằng đã cảm thấy không được khoẻ suốt cả buổi tối.Bị viêm ruột thừa ư, không được khoẻ suốt cả buổi? Vậy mà tôi chẳng hề phát hiện ra tý gì. Là do con mắt của tôi quá kém cỏi hay do anh ta tu dưỡng quá tốt? Cái gương mặt khó đăm đăm kia không phải vì tôi, mà là vì đau bụng sao? Bất chấp việc anh ta phải đi bệnh viện, tự nhiên tôi có cảm giác nhẹ nhõm lạ thường. Hoá ra mình không hẳn là một thứ rác rưởi không giá trị.
Vài người bạn trong nhóm khách đi theo Bejamin vào bệnh viện, những người còn lại ở nhà lo lắng không yên. Họ thức đến đêm để chờ tin, nhưng khi quá mệt mỏi họ đành phải chia nhau về phòng ngủ. Tôi cũng mượn cớ đó, cáo từ để đi về phòng mình. Lúc này chẳng có ai nghĩ đến chuyện thưởng thức mỹ nhân khi mà bạn mình đang gặp nạn cả.
Nửa đêm, cái bụng lại hành hạ tôi. Không phải đau ruột thừa giống Bejamin mà vì cơn đói cồn cào trong bụng. Bữa ăn nhà giàu thiếu cơm luôn khiến tôi khổ sở như thế này. Tuy được ăn đồ ăn ngon, nhưng có lẽ mấy ngày nay tôi đã sụt ký hẳn. Không thể nào ngủ được khi cái bụng biểu tình đến cỡ này. Tôi xuống giường uống nước, nhưng tình hình không khả quan thêm. Bao tử của tôi gào lên rằng, “Cô đừng tưởng uống nước no căng sẽ đánh lừa được tôi. Cái tôi cần là đồ ăn kìa, không có đồ ăn tôi sẽ không chịu đi ngủ.”
Bất lực, tôi bèn lê bước ra khỏi phòng. “Chắc nhà bếp của Triệu gia sẽ có rất nhiều đồ ăn thừa chứ. Mình sẽ phải nói gì khi có người bắt gặp đây?” Đói quá, không thể nghĩ được điều gì sáng suốt cả.
May mắn là tôi không gặp ai trong nhà bếp. Xui xẻo là tôi chẳng tìm được thứ gì ăn được ngay. Đành phải xắn tay nấu mì khô mà ăn tạm vậy. Năm vắt mì trụng qua nước sôi, chế thêm một tý dầu ăn và nước tương nữa là được rồi. Cần gì phải ăn thứ chim cút, bồ câu nướng bé tý xíu đó. Chỉ cần mì trộn khô là tôi đã hạnh phúc dường này rồi.
Sau khi ăn tôi rửa chén, huỷ sạch chứng cứ rồi mới an tâm rời đi. Cái bụng đã được thoả mãn thì không còn kêu réo ầm ĩ nữa, mà thống nhất với cặp mắt là nên trở về phòng ngủ thôi.
Trên đường về phòng, tôi đi ngang qua phòng sách của Triệu gia. Kỳ lạ là lúc nãy tôi đâu thấy có ánh đèn, chẳng lẽ bây giờ lại có người trong phòng sách. Để tránh đụng độ với người khác, tôi im lặng, rón rén đi ngang qua.
Thế rồi có một thứ trong căn phòng đó đập vào mắt tôi, khiến tôi không sao rời mắt ra được. Ánh nến trong đêm, cộng với ngọn lửa bập bùng khiến tôi khó mà nhìn rõ được bức tranh treo trên lò sưởi. Tôi nheo mắt nhìn kỹ hơn bức tranh lớn vẽ chân dung ba người trong gia đình Triệu gia. Ông chủ mập mạp của gia đình mà tôi đã biết mấy ngày nay, lúc bức tranh được vẽ vẫn còn khá trẻ trung. Vị phu nhân xinh đẹp với mái tóc dợn sóng và ánh mắt u buồn, có lẽ là vị Triệu phu nhân đã mất. Và thứ khiến tôi chăm chú nhìn chính là nhân vật thứ ba trong bức tranh. Đứa bé trai tròn vo độ chừng mười tuổi, mặc đồng phục kiểu tây của trường tiểu học. Tôi nhận ra Triệu Lục Bảo, ‘nồi cơm’ của tôi bốn năm trước.
Thì ra tôi đang ở trong nhà chủ nợ của mình. Nhớ đến vị thiếu gia họ Triệu không thích ăn tối cùng người khác, tôi rùng mình. Năm đó, trước khi gia đình tôi gặp chuyện thì Triệu Lục Bảo đang nghỉ học, nguyên nhân chính là do tôi hại cậu ta bị té gãy tay. Chuyện đã trôi qua bốn năm rồi; không biết cậu ta có còn nhớ, có còn nhận ra đứa nô lệ này không?
Tôi xoay người bỏ đi thật nhanh trước khi ai đó đang ở trong phòng nhận ra. Nhưng tật hậu đậu khiến tôi đá vào cánh cửa một cái rõ đau, không thể kèm được buột miệng kêu lên một tiếng “Ối!”
Người trong căn phòng sách đi ra phía cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm khi đó là bóng người mập tròn của Triệu gia.
- Bách Hợp, cô đang làm gì ở đây? – Triệu gia ngạc nhiên nhướng mày nhìn tôi.
- Tôi không ngủ được, tính đi dạo. Ngang qua đây thì thấy đèn sáng, tôi không ngờ có người cũng mất ngủ như mình. – Tôi cười nhẹ nhàng, khôi phục dáng vẻ nghiêm trang đứng đắn.
- Mất ngủ sao? Vậy vào đây nói chuyện với tôi một lúc.Người ta là ông chủ, là người bỏ tiền ra thuê nên tôi không thể chống lại được. Tôi theo Triệu gia bước vào phòng. Ngoại trừ mùi cũ kỹ của sách giấy, mùi gỗ cháy trong lò sưởi, tôi còn nghe được mùi rượu nồng nặc từ người Triệu gia. Ông ta đang uống rượu một mình trong đêm, giống hệt mấy khách hàng say xỉn tìm đến quán chúng tôi giải sầu.
- Cô đã phục vụ Bejamin rồi đúng không? – Ông ta hỏi.
- Vâng, đúng như cam kết.
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu. – Đối với ông chủ tôi không giấu diếm gì. Là người Việt Quốc thì càng trẻ giá càng cao.
- Tốt lắm, vì ta sợ cậu ta e ngại, nên bỏ một số tiền lớn để thuê hàng chưa qua sử dụng như cô. Nếu lần đầu đã xong rồi, thì không cần phải sợ nữa. Đêm nay hãy phục vụ ta đi.
- Triệu gia, nhưng tôi được thuê để phục vụ Bejamin mà. – Tôi đột nhiên kinh sợ. Dù biết đây là con đường của mình đã chọn, nhưng tôi vẫn sợ.
- Đêm nay thằng nhóc đó đi bệnh viện rồi, còn cần phục vụ cái quái gì? Thằng oắt con, ỷ có nhiều tiền đem đến thì muốn làm khó ta thế nào cũng được ư? Tai nạn ở nhà xưởng thì là cái quái gì đâu, vậy mà bây giờ muốn giở thói xem lại hợp đồng ư? Nó đến đây ở nhà ta, ăn của ta, thậm chí ta còn phải bao gái cho nó chơi mà nó còn muốn là khó ta ư? Cái đồ vô ơn! – Triệu gia bực tức nói liền một tràng.Tôi sợ hãi tránh đi cái nắm tay của lão già, vậy mà vẫn bị lão chụp được. Cái siết tay khiến tôi đau điếng, thiếu điều không thể thở nỗi.
- Triệu gia, ông say rồi.Tôi chỉ có thể nói ra được một câu đó, sau đó là đầu óc trống rỗng. Nỗi sợ hãi xâm chiếm tôi quá nhanh, rốt cuộc tôi cũng không giữ được bình tĩnh nữa, cả người run rẩy không kềm lại được. Triệu gia đè vật tôi ra bàn bi da, cạnh bàn đập vào lưng tôi đau điếng.
Bàn tay múp míp lòn vào trong áo ngủ tôi, hung bạo xâm chiếm cơ thể tôi. Bộ râu của ông ta cọ sát vào cổ tôi, da tôi như bị bỏng khi ông ta chạm vào. Mỗi chỗ tiếp xúc đều khiến tôi cảm thấy kinh tởm và ghê sợ. Tôi ngửa đầu ra đằng sau, la hét lên chống cự, cố gắng để ông ta không chạm vào mình nữa. Một cái tát như trời giáng khiến đầu óc tôi quay cuồng.
- Con điếm, mày dám chống lại ông hả?Nước mắt không thể ngăn lại được nữa, tôi cảm thấy thật đau đớn và tủi nhục. Ai đó, làm ơn, hãy đến đây cứu tôi đi. Tôi không muốn rơi vào tay lão già dâm loàn này. Tôi bắt đầu hối hận vì đã bước vào nhà họ Triệu. Tôi muốn có tiền, muốn trả thù. Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý để đi con đường này.
Cánh cửa phòng bật mở, một người thanh niên đứng ở cửa nhìn vào hai thân người hỗn loạn trên bàn. Anh tay nhíu mày khó chịu, ánh mắt đau buồn mà tôi không thể nào quên được. Năm đó, Triệu Lục Bảo cũng đã từng nhìn tôi như thế.
Và rồi anh ta bỏ đi, không lên tiếng can ngăn cũng không hề nhìn lại thêm lần nào nữa. Tôi hoảng sợ. Tại sao anh ta không ngăn lão già này lại, tại sao không cứu tôi? Một hy vọng xuất hiện rồi lại biến mất. Điều đó còn khiến tôi đau khổ tuyệt vọng hơn lúc ban đầu.
Thế nhưng Triệu gia bỗng nhiên buông tôi ra. Lão chạy theo phía người con trai vừa bỏ đi.
- Lục Bảo, Lục bảo. Nghe cha nói ... – Tiếng Triệu gia vang vang trên hành lang.Tôi trượt người xuống sàn, cảm thấy dơ bẩn và mệt mỏi. Anh ta đã thấy hết rồi, anh ta đã thấy tôi nhục nhã như một con điếm rẻ tiền. Vẫn là ánh mắt như cáo buộc tôi vào một tội lỗi tôi không hề phạm phải. Vừa cao ngạo khinh rẻ người khác, vừa đau buồn như cả thế gian đang phản bội mình. Giống hệt năm đó, tôi luôn luôn là kẻ có lỗi, tôi luôn luôn mắc nợ anh ta. Tôi bật cười, nụ cười chua chát lẫn với nước mắt chan hoà. Cảm thấy đầu mình như phát cuồng phát điên đi mất, tôi mơ hồ dùng chiếc áo ngủ rách rưới che thân hình mình lại, vội vã trở về phòng trước khi có thêm ai phát hiện ra.
Có đôi khi, chết đi cũng là một loại hạnh phúc.