Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ - Chương 13: Lời hứa




Trong lúc tôi đang còn quay cuồng với vô vàng những ngạc nhiên kỳ lạ thì có một tiếng la lớn từ cửa phòng hướng vào.



- Ồn ào gì đó!Một cô y tá mặc áo trắng đẩy xe thuốc vào phòng. Nhìn gương mặt hung dữ đó mọi người ai nấy đều im bặc không bàn luận nữa, tất cả đôi mắt đều hướng về chỗ hai người chúng tôi kết tội. Cô y tá ngay lập tức đi xăm xăm vào chiếc giường kê ở cuối phòng.



- Người nhà của bệnh nhân phải không? Sao bây giờ mới vào? Ăn mặc diêm duá như vậy là để đi nuôi bệnh hả? Đã đi đăng ký phần cơm cho bệnh nhân chưa? Đây là số thuốc trong ngày của anh ta nè. Chia làm ba phần uống sau ăn. Có việc gì thì đi tìm phòng trực của y tá. Nhiều tiền mua đồ đẹp vậy sao không đóng tiền ở phòng cao cấp đi, chui xuống đây làm gì. Bệnh viện này lúc nào cũng ép bọn ý tá chúng tôi làm đến đầu tắt mặc tối mà lương thì có tí xíu. Phòng nào cũng quá tải, tháng nào cũng tăng ca ....Cô y tá vừa nói vừa luôn miệng làm việc. Hết đẩy xe thuốc phát cho người này, chích cho người kia, thay băng rửa vết thương cho người nọ. Bài ca thán dài lê thê như không bao giờ kết thúc, chuyện nọ xọ chuyện kia. Bệnh nhân nào cũng bị cô ta lôi vào la mắng. Ai nấy cũng ráng im thin thít không dám nhiều lời, nếu nhiều lời lần sau lấy máu hay chích thuốc thì đau ráng chịu. Tôi và Bejamin cùng há hốc miệng không nói nên lời. Sau khi cơn bão tố than phiền đẩy xe đi mất thì tôi liền quay lại hỏi anh ta.



- Tại sao anh xuống đây? – Tôi nhớ đến khu bệnh viện cao cấp, sạch sẽ và lịch sự kia.



- Anh chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống một chút. Tưởng rằng ở đây đông người thì sẽ vui hơn chứ. – Bejamin chề môi nhìn tôi đầy hối lỗi.Đây ... đây là cái gì cơ chứ. Anh ta ăn lộn thuốc rồi hả? Tại sao từ nãy giờ tôi có cảm giác anh ta cứ như một đứa con nít, hết làm nũng rồi nhỏng nhẽo. “Thật đáng sợ quá!”



Bản năng một người chị nổi lên, tôi vỗ tay Bejamin trấn an.



- Không sao, em đi làm thủ tục chuyển giường bệnh cho anh. Ngày nào cũng gặp một cô y tá như thế thì không thể yên tâm tịnh dưỡng được.Tôi dự định vùng đứng dậy đi tìm người đổi giường bệnh thì Bejamin lại nũng nịu.



- Còn khát!Yêu cầu bất ngờ này lại khiến tôi lúng túng khó xử vô cùng. Lại muốn ăn môi tôi, giữa đông đảo người đang nhìn chằm chằm thế này?



Thím hai giường kế bên ho khụ khụ. Dù sao thấy con dê nhỏ bị lừa như thế cũng không nỡ. Thật bất bình thay khi người Việt Quốc bị người nước ngoài khi dễ.



- Cô lấy một miếng gạc, thấm ướt nước cho cậu ta ngậm là được rồi.Quả nhiên là tiền bối nằm lâu ngày có khác. Phương pháp này thật sự nghe có lý à nha. Tôi lập tức thi hành, không thèm nhìn tới ánh mắt ai oán của kẻ lợi dụng vô cùng quyến rũ kia.



^_^





Thì ra người nước ngoài không có thói quen đi nuôi bệnh. Bọn họ nếu có thân nhân nằm viện, cũng chỉ ghé qua một lần hỏi han rồi xong luôn. Mọi thứ giao cho bác sĩ và y tá hết. Khổ nỗi, ở Việt Quốc này thì mọi thứ ngược lại hoàn toàn. Việc săn sóc bệnh nhân là do người nhà chăm nom; các y tá chỉ theo dõi bệnh, phát thuốc là la mắng người khác.



Bejamin vô cùng thất vọng về hệ thống chăm sóc y tế kiểu này. Đừng nói đến việc anh ta đang ở xa nhà mấy chục ngàn dặm, không có người thân nào. Mấy ông bạn đồng nghiệp nếu có ghé qua cũng chỉ là mang theo một mớ công việc đến báo cáo và nhờ anh ta xử lý. Đừng mong bọn họ giúp đỡ gì.



Tôi tự nhiên trở thành người nhà đi nuôi bệnh của Bejamin. Một phần vì chị Hồ Điệp rù rì rằng Bejamin rất giàu có, tôi sẽ không thiệt vì vụ đầu tư này. Một phần vì nhớ lại mình khi sốt cao nằm co ro trên gác mái, bị bệnh không ai chăm sóc thì thật thảm thương. Ban ngày, khi cửa tiệm chưa mở cửa thì tôi vào bệnh viện; đến tối, khi hết giờ thăm bệnh thì tôi về quán mở cửa.




Từ nước sôi, ra trải giường, áo bệnh nhân ... đều phải tự đi lấy về chứ không ai đến tận giường phát. Rồi đến món cơm kinh khủng ở bệnh viện, ăn không được lại còn rất mắc; tôi xung phong đi chợ nấu luôn một ngày ba bữa cho Bejamin. Anh ta liền hào phóng đưa cho tôi cả bó tiền để mua sắm. Tôi nghĩ đến việc đi nuôi bệnh cho nhà giàu thu nhập cũng thật là khá nha.



Bejamin có rất nhiều công việc để xử lý, nên thời gian nằm dưỡng bệnh không hề nhàm chán tý nào. Tôi không hiểu tại sao lúc trước anh ta thong thả đi chơi đến vậy, bây giờ khi ngã bệnh thì hình như còn phải làm việc cật lực hơn.



- Do anh đã hết kỳ nghỉ phép rồi. Bị đau ruột thừa là phát sinh ngoài dự kiến, khiến chuyến đi kéo dài. Những công việc tồn đọng như thế này không thể nào không giải quyết được. – Anh ta thở dài.



- Vậy ra viện là anh về nước liền hả? – Tôi hỏi một cách vô tâm.



- Không, anh còn vài tháng để làm việc nữa. – Bejamin gật đầu, có vẻ rất phiền muộn.Trở về nhà thì có gì là phiền muộn, đi xa lâu như vậy thì ai cũng phải nhớ nhà mới đúng chứ. Bejamin đột nhiên buông bút xuống, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nghiêm giọng nói.



- Bây giờ anh không thể mang theo em về được!Tôi liền mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta. Tôi có đòi đi theo lúc nào đâu. Hơn nữa chỗ anh ta xa tít tắp như vậy, tôi đi đến đó làm gì. Bejamin biết tiếng việt, khi qua đây còn ngớ nga ngớ ngẩn. Tôi đến đất nước anh ta, sẽ chẳng phải càng khó sống hơn sao. Tôi cười trừ.



- Em không có đòi đi!




- Anh biết em không có đòi hỏi gì. Nhưng anh sẽ không để em chịu thiệt thòi như vậy đâu. Anh cần có thời gian để sắp xếp mọi chuyện ổn thoả. Có lẽ mất khoảng vài tháng anh sẽ quay lại. – Giọng nói vô cùng quyết đoán khẳng định.



- Anh cứ sắp xếp việc của mình đi. – Tôi cười dịu dàng.Không ngờ anh ta lại thích đi du lịch đến vậy. Chỉ về nhà có mấy tháng rồi lại đòi quay trở lại đây đi chơi nữa. Sao cũng được, nếu lại tìm tôi ra làm bạn, thưởng tiền hào phóng như lần này thì tôi dĩ nhiên hoang nghênh. Nghe được lời đồng ý, Bejamin liền vui vẻ nắm tay tôi kéo lại. Lại là cái trò cắn người mà anh ta gọi là ‘hôn’ này. Không biết có phải người bệnh tương đối thèm thịt, một ngày cắn đến mấy lần.



Thật ra tôi cũng rất thèm thịt, nhưng thỉnh thoảng ở Hoa Mãn Lâu mới có nấu một bữa thịt, còn lại đều là dưa mắm. Tiền kỹ nữ kiếm được rất khó khăn, đều là mồ hôi, nước mắt. Tất cả đều phải để dành dụm phòng khi hữu sự, ai cũng có mục đích riêng nên không dám phung phí nhiều. Phần tiền tôi để dành được đều đưa cho chị Hồ Điệp. Chị dùng số tiền ấy đút lót, mua chuộc thông tin điều tra bên phía cảnh sát. Rốt cuộc cũng moi ra được tin về vụ án năm xưa của mẹ tôi.



Thì ra trong thế giới ngầm, mẹ tôi đã bị treo giá truy nã lâu rồi. Là băng Xích Long muốn truy tìm một món đồ bị mẹ tôi lấy mất. Vì vậy ngày xưa tôi luôn phải liên tục chạy trốn cùng bà, thì ra không phải trốn nợ mà là trốn người. Chẳng biết bọn chúng muốn tìm gì, nhưng khi biết tin mẹ tôi bị bắt trong tù, liền cử người vào tù lục xét. Tìm không thấy thì ra tay đánh đập để bức cung. Nào ngờ quá tay nên mẹ tôi mới chết, manh mối cũng đứt đoạn luôn ngày ấy. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó trong tôi lại dậy lên mối căm thù không nói nổi nên lời. “Tất cả đám Xích Long đều đáng chết!”



^_^



Mỗi khi gần đến thu, tâm trạng tôi thường ủ dột. Lại thêm một năm nữa, sắp đến ngày giỗ của mẹ tôi rồi. Nỗi đau mất hết người thân trong cùng một ngày khiến tôi không bao giờ nguôi ngoai được. Sự rét mướt của làn gió thu gợi nhớ đến cái ngày định mệnh đó. Tôi đứng trên cầu nhìn dòng Triết Giang cuồn cuộn chảy bên dưới. Thật ra, cảm giác khi đầm mình trong đó còn đáng sợ hơn chỉ nhìn từ xa như thế này. Một giọt nước mắt không sao kềm được lăn xuống.




Hai bàn tay to lớn kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng. Giọng Bejamin vang xuống từ phiá trên đỉnh đầu.



- Ngày mai anh phải đi rồi. Chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi, xin em đừng khóc. Đúng vậy, đây là ngày cuối cùng tôi còn là bạn của anh ta ở đất nước này. ‘Phải vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi’; tại sao tôi lại tỏ ra u buồn làm phiền lòng người khác như thế này. Nhưng trời thì rất lạnh, nước dưới sông rất lạnh; còn vòng tay này lại ấm áp quá chừng. Nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra như mưa. Tôi cố ngăn mình lại, nhưng trong miệng chỉ toàn phát ra tiếng nức nở.



Bejamin không nói gì nữa. Anh im lặng ôm tôi vào lòng, mặc kệ tôi muốn khóc bao nhiêu thì khóc. Chúng tôi đứng trên chiếc cầu cổ bắc qua sông Triết Giang. Ngày lạnh quá, còn ký ức thì buồn quá; nhưng không hiểu sao tôi lại thấy an lòng vô cùng. Hai hàng cây trồng bên sông chuẩn bị chuyển sang màu đỏ thẩm. Lá dưới đất rụng nhiều, còn lớp cỏ xác xơ một màu vàng úa. Bầu trời thì xám xịt đầy mây, người qua đường ai nấy đều vội vã trở về mái nhà ấm cúng. Chỉ còn hai người đứng mãi trên cầu, im lặng không nỡ rời nhau ra.



- Anh muốn nghe em hát! – Bejamin thì thầm vào tai tôi.Tôi ngẩn đầu nhìn người đàn ông đi bên cạnh mình, nụ cười của anh sao mà dễ dàng, đáng yêu đến như vậy.




- Xung quanh đây đâu có sân khấu nào để biểu diễn đâu? – Tôi ngó quanh quất.Yêu cầu đột ngột như thế này, thứ cho tôi khó có thể đáp ứng. Chưa có tập dợt trước, không có ban nhạc lẫn y phục biểu diễn, tôi biết hát như thế nào?



- À quên mất, nghệ nhân không thể tuỳ tiện biểu diễn được. – Anh lắc đầu. – Anh dự định cả buổi tối chỉ ở bên cạnh một mình em thôi. Nhưng muốn nghe em hát, xem ra phải đến buổi tiệc của Triệu gia mới được rồi.Tôi chớp mắt nhìn anh ta.



- Là buổi tiệc chia tay dành cho bọn anh!Bởi vì ý tưởng thất thường này nên tôi phải quay về Hoa Mãn Lâu để chuẩn bị. Lát sau, cũng có xe của Triệu gia đến đón chị Hồ Điệp và tôi. Cả dàn nhạc và các vũ cơ khác cũng được mời. Quả thật lần này Triệu gia phải dốc hết túi dời toàn bộ Hoa Mãn Lâu đi biểu diễn rồi. Tôi là nhân vật chính của toàn bộ sự việc này, cũng không khỏi được toàn thể chị em trong Hoa Mãn Lâu ngưỡng mộ.



- Mới chỉ là Mai Tử có mấy tháng mà đã thành công đến cỡ này. Con tương lai chắc chắc còn tiến xa hơn cấp hoa khôi. – Ma ma xúc động lấy khăn chậm chậm mắt.



- Ma ma đừng khen quá lời như vậy, mấy chục năm nay có ai thăng lên nổi cấp Thiên thần đâu. – Chị Hồ Điệp xua tay, nhưng trên mặt không dấu được nỗi tự hào. Dù sao tôi cũng là người học việc của chị.



- Dạ đúng, Bách Hợp vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm. – Tôi cúi đầu e thẹn.



- Con bé này, ngoan thật. – Ma ma vỗ đầu tôi. – Ta chưa bao giờ nhìn lầm đâu. Bông hoa của con vẫn còn chưa nở, nếu nở ra rồi sẽ còn rực rỡ biết chừng nào.Sợ mấy lời khen của ma ma sẽ đưa tới nhiều đố kỵ không cần thiết, Hồ Điệp đành phải nhanh chóng từ biệt bà để lên xe. Chiếc xe đã chạy đi một đoạn dài mà ma ma vẫn còn đứng ở cửa vẫy vẫy tay. Hồ Điệp cười lớn.



- Đây là cú chót. Chúng ta phải dốc cạn bảo bối để gom lại tiền thôi.



- Dạ vâng. Tôi ngoan ngoãn gật đầu.Chẳng bao lâu tôi lại trở về căn biệt thự trên đồi. Không biết rằng sau đêm nay cuộc đời tôi lại bước sang trang mới.