"Bé ngoan, tới đây ăn dâu tây đi." Thích Thành cầm một quả dâu tây từ đĩa trái cây lên đưa cho Đào Đào: "Con chơi với anh trai một lát nhé, đợi chút nữa ba lại xuống." Thích Thành vào vai một người ba rất nhanh.
"Con cảm ơn ba."
Thích Thành sờ sờ đầu Đào Đào rồi đứng dậy cùng Hà Vãn lên lầu.
"Đứa nhỏ này rất ngoan, anh vừa gặp đã thấy thích, rất tốt." Thích Thành vỗ tay Hà Vãn nói.
"Anh và em nghĩ giống nhau, từ lần đầu tiên gặp Đào Đào em đã cảm thấy con bé là đứa trẻ ngoan, anh xem tiểu Mân cũng rất thích con bé, có thể thấy đứa nhỏ này có duyên với chúng ta." Bây giờ Hà Vãn đã coi Đào Đào là con gái của mình nên tất nhiên chỗ nào cũng thấy vừa lòng.
"Nhưng mà con bé gầy quá, em dặn dò dì Phương chăm sóc con bé cho cẩn thận, nuôi con bé béo lên một chút, cô gái nhỏ phải béo chút mới đẹp."
"Anh không nói em cũng sẽ làm, trước kia con bé ở cô nhi viện, tuy rằng nơi đó có thể cho những đứa trẻ không có gia đình một nơi che mưa chắn gió, nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn, có thể bình an lớn lên là tốt lắm rồi, bây giờ đã đón con bé về, em sẽ chăm sóc con bé thật tốt."
"Ừm, xem như đã thỏa mãn tâm nguyện muốn có con gái của em rồi nhé, về sau gia đình chúng ta đã đầy đủ hết."
"Đúng vậy, em mãn nguyện rồi, anh mau đi thay quần áo rồi nghỉ ngơi một lát, em đi xem phòng của Đào Đào."
"Được, đúng rồi, em nhớ mua cho con bé thêm mấy bộ quần áo." Thích Thành thấy quần áo của Đào Đào đều rất cũ, kiểu dáng cũng lỗi thời, hơn nữa còn không vừa người, xem ra không phải là quần áo của con bé, đó chắc là đồ của những người làm từ thiện quyên góp.
"Em biết rồi, từ khi nào mà anh lại trở nên cẩn thận như vậy, cũng chưa thấy anh đối tốt với em như thế đâu." Hà Vãn hờn dỗi, mắt đẹp liếc nhìn Thích Thành một cái.
"Em nói gì vậy, ghen cả với trẻ con cơ à?" Thích Thành hôn nhẹ Hà Vãn mấy cái.
"Được rồi, không nói nữa, em đi ra ngoài trước." Hà Vãn đẩy ông ra rồi đi lên phòng Đào Đào ở trên lầu.
* * *
Nhà họ Dịch ở bên cạnh, thím Triệu đã làm xong cơm trưa, đang chuẩn bị đi gọi Dịch Tuần thì thấy mẹ Dịch trở về: "Chị Triệu, tiểu Tuần đã về chưa?"
"Phu nhân, tiểu Tuần về được một lúc rồi, chồng tôi nói hôm nay tiểu Tuần đã sang nhà họ Thích bên cạnh chơi, lúc trở về vẻ mặt cậu ấy hơi lạ."
"Sang nhà bên cạnh chơi ư?" Bạch Chỉ kinh ngạc: "Tiểu Tuần cũng sẽ tới nhà người khác chơi sao?"
Thật sự không thể tưởng tượng được, từ trước đến nay Dịch Tuần luôn nhốt mình trong phòng không đi đâu hết, bây giờ mới dọn tới đây được một tháng thằng bé đã có bạn rồi, Bạch Chỉ cảm thấy cực kì vui mừng.
"Đúng vậy, cậu chủ nhỏ của nhà họ Thích bên cạnh vừa lúc là lớp trưởng của tiểu Tuần, thoạt nhìn quan hệ của cậu ấy và tiểu Tuần rất tốt."
Thím Triệu nói đến đây cũng cảm thấy hưng phấn, đây là tiểu Tuần có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nha.
"Nhưng mà lúc tiểu Tuần trở về vẻ mặt cậu ấy cũng không biết là vui vẻ hay khổ sở nữa, trông có vẻ kỳ lạ."
"Haha, vẻ mặt khác lạ mới tốt đó, tiểu Tuần lúc nào cũng lạnh lùng như khối băng, có chút phản ứng cũng là chuyện tốt, xem ra chúng ta nên qua nhà họ Thích một chuyến, chị mang đồ ăn lên đi, tôi đi gọi tiểu Tuần xuống ăn cơm." Trong lòng Bạch Chỉ suy nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi, đứa con trai này của bà ấy à, thật đúng là khiến bà lo lắng không thôi.
Chẳng qua ngay từ đầu cũng là do bà không làm tốt trách nhiệm của người làm mẹ, suýt nữa liền mất đi con trai.
Nhà họ Dịch ba đời độc đinh, nhiều năm như vậy bà cùng với ba của tiểu Tuần cũng không cố tình tránh thai, nhưng bà không hề mang thai, thân thể hai người cũng không có vấn đề gì, chỉ có thể nói là ý trời.
Ông nội của tiểu Tuần không có anh em, ba của thằng bé cũng không có anh em, người nhà họ Dịch bây giờ rất ít, tiểu Tuần tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Vì đứa con trai này mà bọn họ đã chuyển nhà vài lần, cho dù công việc có bận rộn thì đến trưa bọn họ cũng sẽ về nhà để ăn cơm cùng thằng bé, chỉ vì muốn khiến con trai cởi mở hơn một chút, không cần lúc nào cũng lầm lì.
"Tiểu Tuần, mẹ vào được không?" Bạch Chỉ gõ cửa phòng Dịch Tuần hỏi.
"Vào đi."
Bạch Chỉ mở cửa đi vào, Dịch Tuần đang ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, Bạch Chỉ đi qua ôn nhu sờ sờ bả vai con trai: "Tiểu Tuần, mới thi cuối kỳ xong con đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng khiến bản thân mệt mỏi, mẹ nghe nói hôm nay con đến nhà bạn học chơi, tiểu Tuần có bạn sao?"
"Không có." Đôi mắt Dịch Tuần nhìn chằm chằm vào sách, Bạch Chỉ đã thành thói quen, cũng không cảm thấy xấu hổ: "Vậy thì để hôm khác chúng ta sang chào hỏi nhà họ Thích đi, nhà mình chuyển tới đây một tháng rồi nhưng mẹ vẫn chưa đi chào hỏi người ta, tiểu Tuần đi với mẹ nhé?"
Đôi mắt Dịch Tuần khẽ nhúc nhích, nhắc đến nhà họ Thích, Dịch Tuần lại nghĩ tới cô bé Đào Đào kia, cái tên này rất dễ nhớ, cũng rất đáng yêu, đáng tiếc không phải là em gái của cậu.
Trong lúc Dịch Tuần đang miên man suy nghĩ, Bạch Chỉ đã quyết định xong chuyện này: "Nếu con không nói lời nào thì mẹ coi như con đồng ý rồi nhé, ngày mai chúng ta sẽ đi, vừa lúc mai là thứ bảy, mẹ bảo thím Triệu làm ít bánh ngọt, chúng ta đưa qua đó, con đi cùng với mẹ."
Dịch Tuần ngẩng đầu muốn nói ' Không đi', nhưng khi thấy ánh mắt chờ mong của Bạch Chỉ, Dịch Tuần lại không nói nên lời.
Cậu biết ba mẹ vì chuyện của mình nên rất buồn phiền, cậu cũng từng nói rất nhiều lần là mình không sao, nhưng bọn họ đều cảm thấy cậu đang mắc phải ' tâm bệnh', có lẽ bọn họ nói đúng.
Trong lòng Dịch Tuần có bệnh, không có thuốc nào chữa được.
Thấy Dịch Tuần vẫn không nói lời nào, Bạch Chỉ tự quyết định xong rồi nói: "Được rồi, tiểu Tuần, xuống lầu ăn cơm thôi, trưa nay thím Triệu có làm món bánh nướng áp chảo* mà con thích đó."
Bạch Chỉ cũng không biết vì sao Dịch Tuần lại thích ăn bánh nướng áp chảo, theo lý mà nói, Dịch Tuần hẳn là chưa từng tiếp xúc với món bánh nướng áp chảo này, chỉ có khả năng là lần đó.. Tóm lại, bây giờ bánh nướng áp chảo là món ăn mà Dịch Tuần yêu thích nhất nên Bạch Chỉ cũng thường xuyên bảo thím Triệu làm.
"Vâng." Dịch Tuần nghe thấy bánh nướng áp chảo, rốt cuộc cũng có phản ứng, Bạch Chỉ khẽ thở dài, không biết đến khi nào thì tiểu Tuần mới có thể khôi phục lại bộ dáng như lúc còn nhỏ, đều do bà, đều do bà!
* * *
Thích Thành thay quần áo xong liền đi xuống lầu, tiểu Mân cùng Đào Đào đã không còn ở phòng khách nữa, hỏi dì Phương thì mới biết tiểu Mân đưa Đào Đào ra vườn chơi, Thích Thành nghĩ giữa trẻ con với nhau sẽ có nhiều đề tài chung hơn nên ông không đi quấy rầy, chỉ ngồi ở ghế sofa đọc báo.
Biệt thự của nhà họ Thích chiếm diện tích rất lớn, đáng nhắc tới nhất chính là vườn hoa và một cái hồ ở phía sau biệt thự, giữa hồ còn có một cái đình, vườn hoa một năm bốn mùa đều có hoa nở.
Mẹ Thích rất thích hoa, đặc biệt là hoa hồng, trong vườn có đủ loại hoa hồng, còn có một ít giống hoa khác, những loại hoa kia đều do người làm vườn chăm sóc, chỉ có hoa hồng là được đích thân mẹ Thích chăm.
Lần đầu tiên Đào Đào thấy nhiều hoa như vậy, giống như đi vào biển hoa liếc mắt một cái, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đóa hoa nào trước.
"Đào Đào thích sao?"
"Thích ạ, thật là đẹp."
"Ngoại trừ hoa hồng là do mẹ tự mình chăm sóc thì không thể hái, những loại hoa còn lại em thích bông nào thì cứ hái, không sao cả." Loại hoa mà mẹ Thích thích, ngay cả ba Thích cũng không thể hái, Thích Mân cũng sẽ không động đến.
"Không cần đâu ạ, em nhìn là được rồi, hái xuống rất lãng phí, để cho bọn chúng nở ra đi."
Ở sân sau của cô nhi viện cũng có vài cây hoa hướng dương, mỗi ngày mọi người đều tưới nước cho cây, sẽ không có ai hái hoa, nếu hái xuống thì người khác sẽ không thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp đó nữa.
"Vậy cũng được, chúng ta sang hồ bên kia chơi đi." Thích Mân nắm lấy bàn tay nhỏ của Đào Đào, tay cô bé gầy đến mức dường như chỉ có da bọc xương, lòng bàn tay còn có vết chai do phải làm việc nhiều, hoàn toàn không phải là bộ dáng mà trẻ con tuổi này nên có.
Thích Mân không khỏi đau lòng, cậu lớn như vậy nhưng cũng chưa phải làm việc gì có thể khiến tay xuất hiện vết chai.
"Oa, cái hồ này thật lớn nha, anh trai, bên trong có cá sao ạ?" Nếu không phải Thích Mân còn nắm tay Đào Đào thì bây giờ cô bé đã chạy lên phía trước rồi. Mặt cỏ màu xanh, một hồ nước lớn, bên hồ còn có liễu rủ, khung cảnh này thật sự đẹp như mơ vậy.
"Có, Đào Đào thích ăn cá sao?"
"Em chưa ăn cá bao giờ." Đào Đào có chút uể oải, bởi vì trẻ con trong cô nhi viện nhiều nhưng chỉ có mấy dì phụ trách cho bọn trẻ ăn cơm, ăn cá quá nguy hiểm, rất lâu trước kia có một chị gái khi ăn cá đã bị hóc xương, từ đó về sau bữa cơm trong cô nhi viện không bao giờ chuẩn bị cá nữa, miễn cho mọi người bị mắc xương cá vào cổ họng.
"Vậy thì tối nay anh sẽ bảo dì Phương làm món cá chua ngọt* cho Đào Đào ăn." Thích Mân che giấu cảm giác xót xa trong lòng, cố gắng làm cho Đào Đào cảm nhận được sự quan tâm của cậu dành cho em ấy.
Đào Đào đã chín tuổi nhưng chưa từng được ăn cá, càng hiểu biết thêm về em gái, Thích Mân lại càng đau lòng cho em ấy hơn.
"Được ạ, anh trai thật tốt." Đào Đào nhếch môi cười, mắt to cong cong.
"Đi thôi, chúng ta sang chỗ đình giữa hồ kia chơi."
Đào Đào đối với xung quanh tràn ngập tò mò, chỉ hận không thể ngay cả một con kiến cũng không buông tha.
"Anh trai, có cá màu đỏ kìa." Đào Đào chỉ vào đàn cá chép Koi* đang vẫy đuôi trong hồ, ngữ khí rất hưng phấn, bởi vì Đào Đào không cao bằng hàng rào bảo vệ nên cô bé chỉ có thể quỳ gối trên ghế dựa bên cạnh hàng rào, đôi mắt di chuyển theo những con cá.
"Đào Đào, đây là thức ăn cho cá, em cho cá nhỏ ăn đi." Thích Mân đưa cho Đào Đào một cái hộp, Đào Đào lấy một ít thử ném xuống thăm dò, nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn, cô bé cười càng thêm sung sướng.
Chơi một lát, Thích Mân thấy sắp đến giờ liền mang Đào Đào trở về ăn cơm trưa, Đào Đào vào nhà thấy ba Thích, cô bé lập tức chào, "Con chào ba."
"Đào Đào đã trở lại, vậy chuẩn bị ăn cơm đi." Ba Thích buông tờ báo xuống, ông đi tới bế Đào Đào lên, cô bé con rất nhẹ khiến ông có cảm giác chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay đi.
Đào Đào kinh ngạc mở to hai mắt, cô bé không nghĩ tới ba sẽ ôm mình, cô bé cũng không biết đã bao lâu rồi mình không được người khác ôm lên như vậy nữa, đặc biệt là với người gọi là ' ba', cô bé đã không còn ký ức gì nữa rồi, bây giờ được ba Thích ôm, cô bé có cảm giác rất ấm áp.
Ba Thích ôm cô bé đi rửa tay sau đó mới ngồi xuống bàn ăn.
"Mẹ ơi, ban nãy con với anh trai đi xem cá màu đỏ đó." Mới ngồi xuống Đào Đào đã vội vàng muốn chia sẻ niềm vui với mẹ Thích.
"Đẹp không con?" Mẹ Thích cười, bà đặt bát của Đào Đào đến trước mặt cô bé, lại bảo dì Phương lấy thêm một cái thìa, bà lo Đào Đào còn nhỏ sẽ không quen dùng đũa.
"Đẹp ạ, cực kì đẹp."
"Vậy Đào Đào ăn cơm đã nhé, ăn xong lại đi xem cá."
"Vâng ạ." Đào Đào gật đầu, mẹ Thích gắp đồ ăn cho cô bé, lần đầu tiên Đào Đào được ăn đồ ăn ngon như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng cô bé vẫn rụt rè ăn từng miếng nhỏ, không phát ra tiếng vang.
"Anh nghĩ xong tên cho Đào Đào chưa?" Hà Vãn nhìn về phía Thích Thành hỏi.
"Ừm, anh nghĩ kỹ rồi, trẻ con nhà chúng ta đều lấy tên có chữ ' Vương' bên cạnh, gọi con bé là Thích Nguyệt đi, vừa lúc hôm nay cũng là ngày 1 tháng 7."
"Tên này rất hay, vậy sau này Đào Đào sẽ tên là Thích Nguyệt nhé, mẹ sẽ gọi con là Nguyệt Nguyệt."
Đào Đào nghe thấy ba mẹ muốn đổi tên cho mình, cô bé cẩn thận buông cái thìa xuống, hết nhìn ba lại nhìn mẹ, cuối cùng cô bé nhỏ giọng hỏi: "Ba mẹ, con còn có thể được gọi là Đào Đào không ạ?"