Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 15




Thoáng chốc Đào Đào đã ở nhà họ Thích được nửa tháng, cô bé đã dạo quanh toàn bộ biệt thự một lần, những chỗ có thể chơi trong tiểu khu cũng đều đã tới chơi, tiểu khu này giống như công viên giải trí vậy, cô bé còn làm quen với hai người bạn cùng tuổi, có thể nói là đã thích ứng với cuộc sống ở nhà họ Thích.

Hà Vãn thấy mỗi ngày Đào Đào đều dành thời gian để đọc sách, bà nghĩ học kỳ sau cô bé sẽ phải chuyển đến trường nhất trung Đồng Xương, so với những trường khác thì việc dạy học ở trường nhất trung Đồng Xương càng khắc nghiệt hơn, Hà Vãn lo cô bé sẽ không quen.

Thế nên bà đã bảo Thích Mân tìm mấy quyển sách lớp 4 cho Đào Đào đọc, coi như để cô bé chuẩn bị bài trước, dù sao đều là đọc sách, vậy thì đọc sách giáo khoa cũng giống nhau thôi.

Cũng không phải Hà Vãn muốn Đào Đào phải làm học sinh giỏi, chỉ là bà không muốn cô bé không theo kịp tiến độ của người ta, những người có thể vào học ở nhất trung Đồng Xương ngay từ khi còn đi nhà trẻ cũng đã có cuộc sống khác hẳn người bình thường, lúc trước điều kiện của Đào Đào không tốt, chỉ sợ ở nhà trẻ cũng không học được cái gì, thậm chí còn không được đi nhà trẻ.

Hơn nữa năm nay phải bắt đầu học tiếng Anh*, rất nhiều người đã được học tiếng Anh từ khi còn nhỏ, đem tiếng Anh xem như tiếng mẹ đẻ, ở phương diện này Đào Đào khẳng định không so được với người ta, Hà Vãn cũng rất nhọc lòng.

* Theo như mình được biết thì ở Việt Nam và Trung Quốc đến lớp 3 sẽ bắt đầu chương trình học tiếng Anh bắt buộc, có nơi còn bắt đầu cho học sinh tiếp xúc với chương trình học tiếng Anh sớm hơn, nhưng mình vẫn edit lại theo bản convert nhé!

Thích Mân hỏi thăm mấy người bạn học, rốt cuộc cũng mượn được sách từ một cậu bạn, vừa hay em gái của cậu bạn ấy học kỳ sau sẽ lên lớp 5, Thích Mân liền hỏi mượn bộ sách lớp 4 mang về, ngay cả sách tài liệu cũng mượn về hết.

Đào Đào thấy nhiều sách như vậy, cô bé còn tưởng mình nhìn lầm rồi, lúc trước khi cô bé học lớp 3 cũng chỉ có sách toán và sách ngữ văn, sao lên đến lớp 4 lại có tới mười mấy hai mươi quyển sách thế này?

"Nhất trung Đồng Xương quan tâm đến sự phát triển toàn diện của học sinh, ngay cả mấy môn như khoa học, tư tưởng, mỹ thuật cũng sẽ dạy, Đào Đào không hiểu chỗ nào có thể hỏi anh trai, những môn khác thì không sao, chủ yếu là tiếng Anh, trước kia Đào Đào đã học tiếng Anh chưa con?"

Hà Vãn lật xem chỗ sách kia, bên trong có ba quyển sách có liên quan đến tiếng Anh.

"Chưa ạ." Đào Đào xem thử một quyển sách tiếng Anh, cảm giác giống như sách trời vậy, trước đây cô bé nào có cơ hội tiếp xúc với tiếng Anh chứ?

"Vậy để anh trai dạy con tiếng Anh đi, nghỉ hè con học trước một chút, miễn cho về sau không theo kịp tiến độ."

"Vâng ạ, vậy phải làm phiền anh trai rồi."

"Ừ, dù sao anh cũng rảnh, nhưng mà tháng Tám anh phải đi tham gia trại hè, sợ là chỉ có thể dạy em nửa tháng."

"Đúng rồi, mẹ quên mất tháng Tám con sẽ tham gia trại hè." Hà Vãn nhíu mày, mùa hè mỗi năm Thích Mân đều sẽ ra nước ngoài hơn nửa tháng để tham gia trại hè, vậy thì có hơn nửa tháng Thích Mân không thể dạy Đào Đào rồi.

"Mẹ, không bằng để Dịch Tuần dạy Đào Đào đi, hẳn là cậu ấy sẽ không đi trại hè." Rốt cuộc với tính tình kia của Dịch Tuần, cũng không phải kiểu người thích tham gia trại hè.

Tiếng Anh của Dịch Tuần rất tốt, để Dịch Tuần dạy Đào Đào học, khiến cậu ấy tiếp xúc với Đào Đào nhiều hơn, nói không chừng tính tình cậu ấy sẽ thay đổi.

"Không biết tiểu Tuần có thời gian hay không? Nếu tiểu Tuần đồng ý dạy thì tốt rồi."

Lúc trước Bạch Chỉ nói với Hà Vãn rằng Dịch Tuần không có bạn bè, muốn để tiểu Mân cùng Đào Đào tới nhà bọn họ chơi nhiều hơn, hy vọng có thể giúp Dịch Tuần thay đổi tính cách, nếu Dịch Tuần có thời gian dạy Đào Đào học tiếng Anh thì tốt rồi.

"Tối nay ăn cơm xong con sẽ sang nhà Dịch Tuần hỏi một chút, Đào Đào có đi không?"

"Đi ạ!"

"Ừ, tiểu Lâm, giúp Đào Đào mang sách lên đi." Hà Vãn gọi người giúp việc vào, nhiều sách như vậy nếu để Đào Đào tự mang lên thì biết đến bao giờ mới xong.

Buổi tối Thích Mân mang theo Đào Đào đến nhà họ Dịch, Bạch Chỉ thấy hai đứa nhỏ tới, bà cũng không lên gọi Dịch Tuần mà trực tiếp bảo Thích Mân cùng Đào Đào lên lầu, không quấy rầy mấy đứa nhỏ.

"Anh Dịch ơi, em vào nhé." Đào Đào đẩy cửa phòng Dịch Tuần, vốn dĩ Dịch Tuần đang vẽ tranh, nghe thấy động tĩnh của Đào Đào, cậu vội vàng dùng sách che khuất bản phác thảo, Dịch Tuần nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy Đào Đào ló nửa cái đầu vào.

"Vào đi."

"Anh Dịch, anh đang làm gì vậy ạ?" Đào Đào chạy đến bên cạnh Dịch Tuần, hôm nay cô bé mặc bộ váy nhỏ màu lam, kẹp tóc cũng là màu lam.

Dịch Tuần phát hiện Đào Đào rất thích phối đồ cùng màu, mặc váy màu gì thì phải dùng kẹp tóc và đi giày có màu đó.

"Đọc sách."

"Anh cũng đang đọc sách ạ?" Đào Đào bò lên ghế sofa ngồi.

"Muộn như vậy rồi em tới đây làm gì?" Dịch Tuần kéo ngăn kéo ra, cậu lấy một đĩa mận sấy khô từ trong đó ra đưa cho cô bé, đây là mận sấy khô lúc trước Bạch Chỉ mua, Dịch Tuần mới chỉ ăn một chút.

"Anh Dịch, em muốn nhờ anh giúp em một việc được không ạ?" Đào Đào nhìn thoáng qua Thích Mân, cậu không nói lời nào mà lặng lẽ ngồi vào bên cạnh cô bé.

"Chuyện gì?"

"Anh trai đã giúp em mượn sách lớp 4 về, anh Dịch có thời gian dạy em học tiếng Anh không ạ?"

"Tiếng Anh của Thích Mân khá tốt." Dịch Tuần khẽ búng móng tay, không nhất định phải là cậu dạy mới được.

"Giữa tháng Tám tớ phải đi tham gia trại hè, không có thời gian dạy Đào Đào, mà tiếng Anh của cậu cũng tốt hơn tớ nữa." Thích Mân cười nói.

"Không được." Dịch Tuần dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn thoáng qua Thích Mân, tám phần lại là chủ ý của cậu ta.

Đào Đào nghe vậy thì sốt ruột nhảy từ trên ghế sofa xuống, cô bé đi đến bên cạnh Dịch Tuần lay ghế dựa của cậu, vô cùng đáng thương nói: "Anh Dịch dạy cho em đi, em còn chưa học tiếng Anh bao giờ đâu, trường của em lúc trước cũng không dạy tiếng Anh, nếu sau khi khai giảng em không theo kịp tiến độ thì phải làm sao, em sẽ bị bạn học chê cười mất."

Dịch Tuần cúi đầu nhìn Đào Đào, một đôi mắt to ướt dầm dề, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều phải mềm lòng.

Nhưng dạy học không phải một việc đơn giản, cần phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là ngày nào cậu cũng sẽ phải ra cửa và tiếp xúc với Đào Đào.

Thật ra đối với việc tiếp xúc với Đào Đào, trong lòng Dịch Tuần cũng không có mâu thuẫn gì, cũng không biết vì sao mà Dịch Tuần lại rất thích Đào Đào, chắc là do cô bé còn nhỏ nên dễ dàng khiến cậu cảm thấy yên tâm.

Điều làm Dịch Tuần mâu thuẫn nhất chính là mỗi ngày đều phải ra cửa, Dịch Tuần phiền nhất là chuyện này, nếu không phải cần đi học thì cậu tình nguyện mỗi ngày đều ở nhà làm chuyện của mình.

Đào Đào thấy Dịch Tuần do dự, cô bé liền bắt đầu giở trò, cô bé nghiêng đầu xoa xoa đôi mắt, rất nhanh hốc mắt cô bé đã tràn đầy nước mắt, trông giống như sắp khóc tới nơi.

"Anh Dịch, anh nhẫn tâm để bạn học chê cười em sao?" Đào Đào không thích khóc nhưng cô bé lại biết Dịch Tuần không thích con gái khóc, lần trước anh Dịch đã không cho cô bé khóc rồi, cho nên vì đạt được mục đích, Đào Đào cũng học cách giả vờ khóc, khiến cho Dịch Tuần khuất phục.

Thích Mân nhìn bộ dáng của Đào Đào, cậu giơ tay che miệng khẽ ho khan, thật ra là đang lén cười, cậu phát hiện Đào Đào thật sự rất tinh quái, trong thời gian ngắn như vậy đã biết phải dùng cách gì để uy hiếp Dịch Tuần.

"Không được khóc." Dịch Tuần nhíu mày.

Đào Đào hít hít cái mũi, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt nhưng không rơi xuống, bị Dịch Tuần dọa một câu, cô bé còn hơi run rẩy, nhìn bộ dáng đáng thương muốn khóc mà không dám khóc này, ai có thể chịu nổi đây?

Rõ ràng Dịch Tuần biết Đào Đào đang giả vờ, nhưng cậu vẫn không thể nhẫn tâm, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Em tới nhà anh đi, anh dạy cho em."

"Được ạ, dù sao nhà chúng ta cũng rất gần nhau." Đào Đào lập tức thu hồi nước mắt, từ dáng vẻ muốn khóc thay đổi sang gương mặt tươi cười chỉ mất không đến một giây.

Thích Mân thấy vậy, cậu thật sự không nhịn được nữa mà bật cười, cô bé này rất thích hợp làm diễn viên đấy.

Dịch Tuần nhíu chặt mày, cậu giơ tay nhéo nhéo cái trán, cảm thấy chính mình vừa bị hố.

Chỉ là nhìn thấy bộ dáng hoan thiên hỷ địa* của Đào Đào lúc này, cậu lại không nỡ cự tuyệt.

* Hoan thiên hỷ địa: Vui sướng khôn cùng.

"Cảm ơn cậu nhé Dịch Tuần, về sau đành nhờ cậu chăm sóc cho Đào Đào nhiều hơn." Thích Mân đứng lên, hai tay cậu đút vào túi, cậu nở nụ cười chói mắt, chính là dáng vẻ vui sướng khi đạt được mục đích.

"Cút." Dịch Tuần không thể nổi giận với Đào Đào, nhưng đối với Thích Mân thì chẳng nói được lời gì hay.

"Đào Đào, đi thôi, về nhà nào, anh Dịch của em muốn nghỉ ngơi rồi." Thích Mân đi ra ngoài cửa.

"Anh Dịch, ngày mai mấy giờ chúng ta bắt đầu học ạ?" Đào Đào bắt lấy tay Dịch Tuần hỏi.

"9 giờ."

"Vâng ạ, anh Dịch ngủ ngon nhé."

Đào Đào cùng Thích Mân xuống lầu, Bạch Chỉ còn ở dưới lầu chờ: "Các con về luôn sao?"

"Dì ơi, ngày mai con lại tới tìm anh Dịch, anh ấy đã đồng ý dạy con tiếng Anh rồi ạ."

"Ôi, thật vậy sao? Tiểu Tuần đồng ý dạy con tiếng Anh ư? Vậy ngày mai mấy giờ Đào Đào sẽ tới?"

"Anh Dịch nói 9 giờ ạ, về sau con sẽ phải thường xuyên quấy rầy dì rồi."

"Không quấy rầy, không quấy rầy, dì rất thích Đào Đào tới đây chơi."

"Con cảm ơn dì, con với anh trai đi về trước ạ."

"Ừ, đi đi, cẩn thận một chút."

Bạch Chỉ nhìn Đào Đào cùng Thích Mân rời đi, bà ngồi trên sofa một lúc lâu, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Bởi vì lúc trước cũng từng có người tìm Dịch Tuần nhờ thằng bé giảng bài, chính là ở trường học cũ của thằng bé, bạn cùng bàn của Dịch Tuần khi đó học toán không tốt lắm, thầy giáo liền bảo Dịch Tuần giúp đỡ bạn cùng bàn một chút.

Vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn, đồng ý là được rồi, nhưng kết quả Dịch Tuần lại từ chối ngay lập tức, khiến cho thầy giáo tức giận không nhẹ.

Sau khi Bạch Chỉ biết được chuyện này liền nói chuyện với Dịch Tuần, nhưng thằng bé vẫn không đồng ý, đến cuối cùng quan hệ giữa Dịch Tuần và bạn cùng bàn trở nên gay gắt, Bạch Chỉ còn phải đến trường học một chuyến để giải quyết.

Nhưng sao bây giờ Dịch Tuần lại đồng ý với Đào Đào nhỉ? Chẳng lẽ Dịch Tuần rất muốn có một cô em gái? Mà bà lại không hề phát hiện sao?

Bạch Chỉ có một ý tưởng, bà lên lầu tìm Dịch Tuần.

"Tiểu Tuần, con đang đọc sách sao?"

"Vâng, sao thế mẹ?"

"Là thế này, mẹ thấy hình như con rất thích Đào Đào, bằng không mẹ cũng nhận một bé gái về nuôi được không?"

Trước đây Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới chuyện này, rốt cuộc thì bà cảm thấy nuôi dạy Dịch Tuần cũng đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của mình, nhưng nếu Dịch Tuần muốn có một cô em gái thì bà có thể nhận nuôi.

"Con không muốn, rất phiền." Dịch Tuần buông sách xuống, cậu không thích ở chung với người khác, nếu như trong nhà có thêm một người sẽ càng phiền.

"Thật sự không muốn sao?" Bạch Chỉ cảm thấy kinh ngạc, thế sao thằng bé lại rất thích Đào Đào nhỉ?

"Không muốn, mẹ muốn sao?"

"Haha, không phải, mẹ đây còn không phải là thấy Đào Đào đáng yêu sao, nên mới hỏi con muốn có em gái hay không, mẹ nghe con."

Bạch Chỉ cũng không dám nói bà muốn, vốn dĩ tính tình Dịch Tuần đã như vậy, nếu lại để thằng bé cảm thấy bà muốn nhận nuôi một đứa trẻ khác, nói không chừng Dịch Tuần sẽ cảm thấy bọn họ không yêu thằng bé.

"Vậy không cần, con không muốn."

"Ừ, thế thì thôi, vậy con nghỉ ngơi đi."

Bạch Chỉ từ trong phòng Dịch Tuần đi ra, bà nghĩ trăm lần cũng không ra, trên thế giới này thật sự có cái gọi là duyên phận hay sao? Dịch Tuần cũng chỉ thích thân thiết với Đào Đào?

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Chỉ: Mẹ nhận nuôi một cô em gái cho con có được không?

Dịch Tuần: Không cần, phiền!

Bạch Chỉ: Vậy để Đào Đào ở lại nhà chúng ta có được không?

Dịch Tuần: Được ạ.

Bạch Chỉ::) Con trai khó dạy quá, ai muốn thì mang đi đi!