"Kẹo ở đâu ạ?" Đôi mắt Đào Đào gắt gao nhìn chằm chằm tay của Dịch Tuần, lúc này một tay của cậu vẫn đút trong túi, tay còn lại đang cầm một nhánh cây, cũng không thấy có kẹo nha.
Dịch Tuần thấy đôi mắt sáng long lanh của cô bé đang nhìn mình, có vẻ như Đào Đào thật sự rất muốn ăn kẹo, cậu liền rút từ trong túi ra một cái kẹo mút: "Nè."
"Oa, thật sự có kẹo, cảm ơn anh Dịch." Hai tay Đào Đào nhận lấy kẹo mút trên tay Dịch Tuần, cô bé cười rộ lên để lộ ra mấy chiếc răng trắng tinh, hai má lúm đồng tiền cực kì rõ ràng.
"Em ăn đi." Dịch Tuần rút tay về, cậu lại đút tay vào trong túi, trên ngón tay cậu còn lưu lại hơi ấm của Đào Đào, tựa hồ còn nóng hơn so với nhiệt độ của mùa hè.
Đào Đào bắt đầu bóc kẹo mút, cô bé loay hoay một lúc lâu cũng không bóc được, sức Đào Đào lại yếu, thấy không bóc được bằng tay liền muốn dùng răng cắn, nhưng cô bé nghĩ đến Dịch Tuần còn ở bên cạnh, dùng răng cắn có phải không được lịch sự cho lắm, cũng không thục nữ hay không?
Đào Đào gãi má, cô bé hơi bĩu môi, vẻ mặt buồn rầu nhìn cái kẹo mút.
Dịch Tuần vẫn luôn nhìn cô bé, từ khi bắt đầu không để ý lắm cho đến lúc sau cậu liền muốn giúp Đào Đào, một cái kẹo mút mà thôi, cô bé bóc lâu như vậy còn không được.
Nhưng nghĩ đến cái gì đó, Dịch Tuần không mở miệng, cậu chỉ nhìn Đào Đào, chờ cô bé chủ động nhờ cậu.
Ngay lúc Đào Đào còn đang loay hoay với cái kẹo mút, Thích Mân đã đi tới, Đào Đào vừa nhìn thấy Thích Mân, cô bé vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, Đào Đào giơ kẹo mút lên muốn Thích Mân bóc giúp cô bé: "Anh, anh bóc giúp em đi."
Thích Mân nhìn thoáng qua Dịch Tuần, vốn dĩ ánh mắt Dịch Tuần đang nhìn theo Đào Đào, thấy Thích Mân nhìn mình, cậu lại không chút để ý thu hồi ánh mắt.
Dường như Thích Mân nghe thấy Dịch Tuần cười nhạo một tiếng, nhưng tiếng ve kêu quá ồn ào, Thích Mân lại cảm thấy là mình nghe lầm.
Nhưng mặc kệ có phải Thích Mân nghe lầm hay không, việc Đào Đào tìm cậu nhờ trợ giúp khiến Dịch Tuần khó chịu lại là sự thật.
Dịch Tuần ở ngay trước mắt nhưng Đào Đào nhất định phải tìm Thích Mân đang ở phía xa trợ giúp, điều này chứng tỏ trong lòng Đào Đào, Thích Mân vẫn là lựa chọn hàng đầu của cô bé.
"Đào Đào, anh Dịch cho em kẹo, có phải em nên nói lời cảm ơn với anh ấy, nhân tiện nhờ anh ấy giúp đỡ không phải càng tốt hơn sao?"
Tiếng nói chuyện của Thích Mân không nhỏ, đương nhiên Dịch Tuần có thể nghe thấy, vốn dĩ Thích Mân cũng không muốn gạt Dịch Tuần.
Có đôi khi nhờ cậy cũng là một loại thủ đoạn để thân cận với người khác hơn, nếu một người chưa bao giờ nhờ bạn giúp việc gì, chỉ sợ người ta đối với bạn không có tâm tư gì hết.
Nếu muốn thân thiết với Dịch Tuần hơn, nhưng Dịch Tuần lại không muốn chủ động làm phiền bọn họ, vậy bọn họ chủ động làm phiền cậu ấy là được.
"Vâng ạ." Đào Đào lại chạy về bên cạnh Dịch Tuần, cô bé nâng tay lên: "Cảm ơn kẹo mút của anh Dịch, có thể làm phiền anh Dịch giúp em bóc kẹo được không ạ?"
Đào Đào chớp chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Đào Đào trong sáng thuần khiết, không giống Dịch Tuần, ánh mắt cậu luôn có vẻ man mác buồn.
Dịch Tuần nhắm mắt lại, cậu nhận lấy kẹo mút trên tay Đào Đào, bóc giấy gói kẹo ra rồi đưa đến bên miệng cô bé.
"Cảm ơn anh Dịch." Đào Đào ngậm vào miệng, hai tay cô bé nắm lấy que nhựa, bởi vì ngậm kẹo nên miệng Đào Đào phồng lên, giống như con thỏ đang ăn cà rốt.
"Dịch Tuần, sao cậu lại mang theo kẹo mút ở trên người thế?" Thích Mân thấy bên này nói chuyện xong rồi, Đào Đào đã ăn được kẹo thì cậu mới đi tới.
Quả nhiên cậu vừa đi đến, sắc mặt tốt của Dịch Tuần liền biến mất hầu như không còn, tuy rằng trên mặt Dịch Tuần vốn chẳng có biểu cảm gì, nhưng Thích Mân vẫn phát hiện một chút khác thường.
Sắc mặt của Dịch Tuần khi đối diện với người khác cùng với lúc ở bên cạnh Đào Đào không giống nhau, hoặc là nói tâm tình không giống nhau.
"Không biết." Dịch Tuần nhìn về phía đài phun nước ở nơi xa, thật ra kẹo này là sáng nay lúc Bạch Chỉ bày một đĩa kẹo mút lên bàn ở phòng khách, thấy Dịch Tuần xuống lầu, bà liền nhét một cái kẹo vào tay cậu.
Dịch Tuần nhìn thoáng qua rồi tiện tay để vào túi, cậu định chờ lát nữa lại để lên bàn, nhưng sau đó quên mất, vừa rồi khi đút tay vào túi cậu mới phát hiện kẹo vẫn ở trong túi mình.
Nhìn thấy Đào Đào cậu mới muốn lấy kẹo ra để trêu chọc cô bé, bây giờ nhìn Đào Đào ăn thoải mái như vậy, tâm tình cậu tựa hồ cũng tốt lên vài phần, nhưng Dịch Tuần cũng không muốn nói cho Thích Mân biết nguyên do.
Thích Mân nhún nhún vai, cậu biết ngay mà, Dịch Tuần khẳng định sẽ không cho cậu sắc mặt tốt đâu.
"Anh Dịch, anh có muốn ăn mận sấy khô không ạ?" Đào Đào ngậm kẹo hỏi, cô bé bắt đầu sờ đồ ăn vặt trên người mình, vừa rồi lúc chuẩn bị rời khỏi nhà cũ, thím nhỏ đã nhét cho Đào Đào một ít đồ ăn vặt, Đào Đào cũng không biết có cái gì, chỉ là lúc trước cô bé ăn một viên mận sấy khô thấy rất ngon.
"Không ăn." Dịch Tuần mới nói xong, Đào Đào đã đem đồ ăn vặt trong túi ra đặt lên đầu gối cậu, vốn dĩ đầu gối Dịch Tuần đang mở ra hai bên, bởi vì động tác của Đào Đào nên cậu vội vàng khép lại, miễn cho đồ ăn vặt rơi xuống đất.
Đào Đào vẫn tiếp tục móc đồ ăn vặt trong túi ra, giống như một con sóc đem hết lương thực để dành cho mùa đông ra để mời khách, Dịch Tuần thấy vậy không khỏi bật cười, khóe môi cong lên nhưng chính bản thân cậu cũng không phát hiện.
"Anh Dịch, anh ăn đi, em cũng không biết anh thích ăn cái gì, em cảm thấy mận sấy khô này ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt." Trong miệng Đào Đào đang ngậm kẹo mút, nói chuyện đều nghe không rõ.
"Đào Đào, anh không có sao?" Thích Mân ngồi vào bên cạnh Dịch Tuần, trong lòng cậu hơi ghen tị, cậu đối xử với em ấy tốt như vậy, cũng không thấy Đào Đào cho cậu đồ ăn vặt nha.
"A.." Đào Đào nhìn thoáng qua Thích Mân, lại nhìn thoáng qua Dịch Tuần, cô bé sờ túi phát hiện đã rỗng tuếch, không có cách nào biến ra được, Đào Đào chỉ có thể lấy từ trên đùi Dịch Tuần đưa cho Thích Mân.
Nhưng đã cho người ta rồi, lại đưa cho anh trai, liệu anh Dịch có tức giận không nhỉ?
Đào Đào nhăn khuôn mặt nhỏ, tựa như đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc, cô bé suy nghĩ một lát, lấy một cái cho anh trai, hẳn là anh Dịch sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Ngay lúc Đào Đào muốn duỗi tay đến lấy, Dịch Tuần lại đi trước cô bé một bước, cậu đem tất cả đồ ăn vặt trên đùi nhét vào túi áo, ngón tay Dịch Tuần thon dài, hai tay cậu vơ một cái liền đem chỗ đồ ăn vặt mà Đào Đào vất vả lắm mới lấy ra được dọn sạch.
Bàn tay nhỏ của Đào Đào khựng lại, ánh mắt cô bé ngơ ngác, không nghĩ tới Dịch Tuần sẽ làm như vậy, Đào Đào bối rối nhìn Thích Mân, trong đôi mắt có vẻ bất an: "Anh.."
Thích Mân thấy dáng vẻ này của Dịch Tuần, cậu cũng ngây ngẩn cả người, dục vọng chiếm hữu của gia hỏa này cũng quá mạnh rồi, còn không phải là đồ của cậu ấy đâu, chỉ là để trên đùi cậu ấy thôi, ngay cả Đào Đào cũng không thể động vào, đây là không nỡ cho mình ăn sao?
Thích Mân ung dung liếc mắt nhìn Dịch Tuần, khẽ hừ một tiếng, cậu giơ tay sờ mái tóc Đào Đào, sau đó cười nói: "Không sao, anh Dịch của Đào Đào chưa từng được ăn đồ ăn vặt em cho, anh không tranh với cậu ấy, đợi lát nữa Đào Đào gọt cho anh một quả táo được không?"
"Được ạ." Đào Đào thấy anh trai không trách mình, cô bé lại vui vẻ ăn kẹo mút.
"Dao rất nguy hiểm." Dịch Tuần đứng lên vỗ sạch bụi trên quần, hiển nhiên là đang bất mãn đối với việc Thích Mân sai bảo Đào Đào.
"Không nguy hiểm đâu ạ, em biết gọt táo mà." Khả năng dùng dao của Đào Đào khá tốt, ngay từ đầu Thích Mân cũng không biết, lo lắng cô bé sẽ bị đứt tay, cho đến khi Thích Mân tận mắt nhìn thấy Đào Đào hoàn chỉnh gọt hết tất cả vỏ táo, bấy giờ cậu mới biết cô bé thật sự biết dùng dao.
"Đúng vậy, táo mà Đào Đào gọt ngọt cực kì luôn, Dịch Tuần, hay là cậu tới nhà tớ chơi đi, để Đào Đào gọt táo cho cậu ăn?" Thích Mân bỡn cợt nhìn Dịch Tuần, sao cậu có thể không biết Dịch Tuần có ý gì chứ?
"Anh Dịch, anh có đi không?"
"Không đi." Dịch Tuần đương nhiên là biết Thích Mân đang cố ý nói như vậy.
"Ồ, vậy được rồi." Đào Đào có chút mất mát đáp.
"Đi đây." Dịch Tuần cảm thấy ve kêu thật sự quá ồn ào, ồn đến mức khiến cậu tâm phiền ý loạn.
"Tạm biệt anh Dịch." Một tay Đào Đào cầm kẹo mút, tay còn lại vẫy tạm biệt Dịch Tuần.
"Đào Đào, chúng ta về nhà thôi." Dịch Tuần đi rồi, Thích Mân cũng nắm tay Đào Đào về nhà: "Kẹo ăn ngon không?"
"Ngon ạ, anh ơi, vì sao anh Dịch lại nói nơi này yên tĩnh ạ?" Đào Đào ngửa đầu ngây thơ nhìn Thích Mân hỏi.
"Haha, anh Dịch của em là đang nói mát đó, Đào Đào cảm thấy ở đây yên tĩnh sao?"
"Ồn lắm ạ, ồn đến đau cả lỗ tai." Mùa hè ve kêu thật đúng là khiến người ta điếc tai.
"Thế nên mới nói, anh Dịch của em thường xuyên nói mát, anh Dịch nói không ồn chính là ồn, anh Dịch nói không cần chính là cần." Thích Mân rất gian trá mà đào một cái hố cho Dịch Tuần.
"Ồ, là vậy sao? Em hiểu rồi ạ." Đào Đào nghĩ thầm: ' Hóa ra anh Dịch lại phiền toái như vậy, lời nói còn phải hiểu ngược lại'.
"Vậy vừa rồi anh Dịch nói không ăn mận sấy khô, thật ra là rất thích ăn đúng không ạ?"
Khó trách ban nãy anh ấy đều bỏ vào túi, trong lòng Đào Đào hiểu rõ, hóa ra anh Dịch là kiểu người này.
"Haha, đúng vậy, anh Dịch của em có phải rất hay làm ra vẻ không?" Thích Mân nắm tay Đào Đào đi về nhà, cậu còn không quên ' giẫm' Dịch Tuần một cái.
Đào Đào chớp chớp mắt hỏi: "Làm ra vẻ nghĩa là gì ạ?"
"Chính là thích nói mát, ngạo kiều đó."
Đào Đào như suy tư gì đó, cô bé gật gật đầu: "Hóa ra là như vậy, thế anh thì sao ạ?"
"Anh ấy à, anh lại không giống như vậy, không được là không được, không thích là không thích, cho nên Đào Đào không cần đoán anh suy nghĩ cái gì."
"Em biết rồi ạ, vẫn là anh trai tốt hơn một chút, anh Dịch thật phiền toái nha!" Đào Đào cắn kẹo mút, lại cảm thấy mình nói anh Dịch như vậy là không đúng, cô bé liền nói: "Ôi, có phải em không thể nói anh Dịch như vậy không ạ?"
"Haha, đúng vậy, anh Dịch của em chỉ là vì không có bạn bè thôi, không giống anh trai có Đào Đào." Thích Mân vui vẻ nghịch tóc Đào Đào.
"Về sau em chơi với anh Dịch nhiều hơn là được ạ."
"Ừ, Đào Đào là ngoan nhất, anh Dịch cũng thích Đào Đào đó."
Đây là mục tiêu mà Thích Mân muốn đạt được, còn chưa có chuyện gì mà cậu không làm được đâu.
Nếu muốn khiến Dịch Tuần thay đổi, hiện tại Đào Đào là biện pháp giải quyết duy nhất, vậy thì để Đào Đào thay đổi Dịch Tuần, đồng thời cũng làm Dịch Tuần thay đổi Đào Đào.
Từ trước đến nay Đào Đào luôn suy nghĩ cho người khác quá nhiều, quá ép dạ cầu toàn* nên bị rất nhiều ủy khuất, xảy ra chuyện gì liền tìm lỗi sai của mình trước tiên, chưa bao giờ nghĩ tới là người khác sai.
* Ép dạ cầu toàn: Nhân nhượng vì muốn mọi chuyện được êm xuôi hay chiều theo một cách miễn cưỡng, vì muốn duy trì một trạng thái nào đó mà phải miễn cưỡng nhượng bộ.
Mà Dịch Tuần lại chỉ lo cho mình, xảy ra chuyện gì cũng sẽ không tìm vấn đề trên người mình, nếu hai người có thể bù trừ cho nhau một chút, Thích Mân liền an tâm rồi.
"Anh trai, đi thôi, em gọt táo cho anh ăn." Đào Đào rất hứng thú, cô bé rất thích anh Dịch, nghe được anh trai nói anh Dịch thích mình, Đào Đào cười đến mi mắt cong cong.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Thích Mân: Bạn học Dịch Tuần, không cần cảm ơn đâu:)