Tùy Ý Ôn Nhu

Chương 1




Trường nhất trung Đồng Xương, trong văn phòng giáo viên.

Trần Hồng là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 đang dặn dò lớp trưởng Thích Mân một số chuyện.

"Em xem thành tích lần này của Dịch Tuần đi."

Thích Mân đã sớm xem qua, cậu đáp: "Cô Trần, thành tích của Dịch Tuần rất tốt, chẳng qua em thấy hình như cậu ấy không thích kết giao với người khác cho lắm, ở trong lớp đều không nói chuyện với bạn học."

"Cô cũng đang lo lắng chuyện này." Trần Hồng gật đầu nói: "Hôm nay cô gọi em tới chính là muốn nói với em về chuyện của Dịch Tuần."

"Tháng trước Dịch Tuần mới chuyển đến lớp chúng ta, đi học được một tháng, lúc kiểm tra đã có thể lọt vào top 5, điều này chứng tỏ em ấy cực kì ưu tú, chỉ là tính cách em ấy không tốt lắm."

"Ba mẹ em ấy cũng từng gọi điện cho cô, bọn họ nói em ấy có chút quái gở, không thích kết giao bạn bè, cô đã quan sát một tháng, còn tìm em ấy nói chuyện vài lần nhưng vẫn không có hiệu quả, cô liền nghĩ các em cùng tuổi hẳn sẽ có nhiều đề tài chung hơn, nên cô hy vọng em có thể quan tâm giúp đỡ Dịch Tuần một chút, thử xem có thể khiến em ấy cởi mở hơn hay không?"

Trần Hồng ở trường nhất trung Đồng Xương có tiếng là giáo viên ưu tú luôn quan tâm học sinh, ngoại trừ thành tích học tập ra, những phương diện khác như tính cách cùng phẩm hạnh của học sinh đều được bà chăm lo dạy bảo, không chỉ vì thành tích mà còn vì cuộc sống tương lai của học sinh.

Bà rất vừa lòng với cậu học sinh Dịch Tuần này, chỉ là cảm thấy tính cách em ấy không tốt lắm, quá quái gở tự bế*, suốt một tháng nay Trần Hồng chưa từng thấy Dịch Tuần nói chuyện với ai, cũng không cười lấy một cái.

* Tự bế: Tự mình đóng cửa, không giao tiếp với bên ngoài.

Tuổi còn nhỏ mà khuôn mặt cứ lầm lì, bất kể là phụ huynh nào hẳn cũng sẽ sốt ruột, Trần Hồng đã gọi điện nói chuyện với ba mẹ của Dịch Tuần, nhưng họ lại bất đắc dĩ nói chính mình cũng không có cách nào, thậm chí bọn họ đã vì chuyện này của Dịch Tuần mà chuyển nhà vài lần, chỉ vì muốn tìm một hoàn cảnh sinh hoạt và học tập tốt cho cậu, muốn khiến cậu cởi mở hơn một chút.

Trần Hồng nghĩ phụ huynh đã nói như vậy, khẳng định bọn họ cũng rất lo lắng, bà lại cẩn thận hỏi thăm, nhưng bọn họ không muốn nói nhiều, chắc là có ẩn tình gì đó, chẳng qua đây là việc riêng của người khác, Trần Hồng cũng không tiện hỏi thêm.

Nhưng Dịch Tuần đã là học sinh của bà, Trần Hồng vẫn sẽ dụng tâm dạy dỗ, nghĩ xem phải làm như thế nào để đem cái tính tình này của cậu uốn nắn lại đây.

"Cô Trần, lúc trước em cũng từng chủ động chào hỏi Dịch Tuần, nhưng hình như bạn ấy không muốn phản ứng lại." Thích Mân làm lớp trưởng nên đương nhiên phải có trách nhiệm cùng bạn học ở chung hòa bình.

Dịch Tuần là học sinh mới chuyển đến, Thích Mân lo cậu ấy không thích ứng được nên đã sớm chủ động đi tìm Dịch Tuần vài lần, nhưng lần nào Dịch Tuần cũng đều không để ý tới cậu.

Hiện tại các bạn trong lớp đều nói Dịch Tuần không lễ phép, tính tình quái gở kiêu ngạo nên đều không thích chơi với cậu ấy, một tháng qua Dịch Tuần không hề hòa nhập với tập thể, Thích Mân cũng cảm thấy sốt ruột.

"Cô biết, tính cách của Dịch Tuần chính là như vậy, nhưng trên đời không có việc gì khó, cô đã xem qua địa chỉ nhà của Dịch Tuần, phát hiện nhà em ấy ở gần nhà em, hơn nữa còn là hàng xóm, nên đành phiền em quan tâm em ấy nhiều hơn."

Trần Hồng vỗ vỗ bả vai Thích Mân, ngay từ học kì 1 năm lớp 7 bà đã chọn cậu làm lớp trưởng, hiện tại cũng sắp lên lớp 8, Thích Mân đã làm lớp trưởng được một năm rồi.

Một năm qua hai người phối hợp rất tốt, lớp 7.1 không chỉ có thành tích tốt, mà những mặt khác như đại hội thể thao, văn nghệ tiệc tối gì đó, lớp của cô đều chiếm được thành tích nổi bật, cho nên lớp 7.1 không chỉ nổi danh ở nhất trung Đồng Xương, mà ở các trường học khác cũng rất có danh khí*.

* Danh khí: Tiếng tăm, uy tín.

"Em biết rồi ạ, vừa lúc nghỉ hè có thời gian rảnh, em sẽ cố gắng tâm sự với Dịch Tuần nhiều hơn."

Thích Mân cũng không cảm thấy khó xử, coi như là kết bạn đi, huống chi Thích Mân vẫn rất thích Dịch Tuần, mới học được một tháng mà cậu ấy đã quen thuộc với nội dung học tập ở trường, đến học kì sau chỉ sợ người đứng đầu khối là cậu sẽ phải nhường lại vị trí số 1 cho Dịch Tuần cũng nên, phải nỗ lực hơn mới được.



Thích Mân đi từ văn phòng giáo viên ra liền quay trở lại phòng học, trong phòng học cũng chỉ còn có Dịch Tuần đang ngồi.

Dịch Tuần rất cao, so với Thích Mân còn cao hơn một chút, khuôn mặt tuấn lãng, đây tuyệt đối là dáng vẻ mà các cô gái yêu thích, nhưng bởi vì tính tình cậu quá cao ngạo, giữa mày dường như luôn mang theo khí lạnh nên không có nữ sinh nào nguyện ý thân cận với cậu, chính bản thân cậu cũng chưa bao giờ thân thiết với bất cứ ai.

"Dịch Tuần, giáo viên bảo tớ đem cái này cho cậu, là đề ôn tập giáo viên địa lý cho cậu đó." Thích Mân đặt tập đề lên mặt bàn của Dịch Tuần, lần này môn duy nhất mà Dịch Tuần thi không tốt chính là địa lý, nếu không cậu ấy sẽ không chỉ đứng thứ 5 thôi đâu.

Dịch Tuần không nói gì, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thích Mân lấy một cái, cậu chỉ cầm lấy tập đề rồi chuẩn bị ra khỏi phòng học.

"Ây, Dịch Tuần, nhà cậu ở bên cạnh nhà tớ đó, lúc ở nhà tớ từng nhìn thấy cậu, cậu nhớ rõ tớ chứ? Nhà cậu mới dọn tới đúng không?" Thích Mân giữ chặt Dịch Tuần hỏi.

"Không nhớ." Dịch Tuần quay đầu lại liếc mắt nhìn bàn tay đang bắt lấy góc áo cậu của Thích Mân một cái, ánh mắt không mấy thân thiện.

Thích Mân buông tay, khẽ cười nói: "Không sao, sau này cậu sẽ nhớ rõ, chúng ta cùng về đi, dù sao cũng tiện đường."

Dịch Tuần không tỏ ý kiến, cậu vẫn tiếp tục bước ra khỏi phòng học, Thích Mân không có được câu trả lời, cậu mất hứng sờ sờ cái mũi, sau đó nhanh chân đuổi theo Dịch Tuần, "cách mạng" chưa thành công, xem ra vẫn phải kiên nhẫn hơn thôi.

Tài xế nhà Dịch Tuần và tài xế nhà Thích Mân đều ở bãi đỗ xe ngoài trường chờ hai người, bởi vì hai nhà là hàng xóm nên tuy rằng mới dọn đến không bao lâu nhưng hai bên đã khá quen thuộc với nhau, cũng chỉ có Dịch Tuần bởi vì không thích nói chuyện nên quan hệ giữa cậu và Thích Mân vẫn rất xa cách.

Dịch Tuần ngồi trên xe, Thích Mân đi về phía xe nhà mình nói với chú Lưu vài câu, sau đó liền quay đầu nói với tài xế nhà họ Dịch: "Chú Triệu, cháu ngồi xe chú nhé, hôm nay Dịch Tuần sang nhà cháu chơi."

"Được, cậu chủ Thích mau lên xe đi." Mới đầu chú Triệu còn chưa kịp phản ứng lại, từ khi nào mà người không thích thân cận với người khác như cậu chủ nhỏ nhà mình lại tới nhà người khác chơi thế này.

Chú Triệu cùng vợ là thím Triệu làm ở nhà họ Dịch đã mấy chục năm, hai người không có con, cho nên bọn họ luôn thương yêu Dịch Tuần như con của mình, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, Dịch Tuần liền thay đổi, không thích nói chuyện cũng không thích cười, càng không có bạn bè gì, ba mẹ Dịch vì vậy mà rất buồn phiền, chú Triệu cũng cảm thấy đau lòng.

Mắt thấy đây là lần thứ ba chuyển nhà, rốt cuộc cũng có chút tiến triển.

Thích Mân ngồi vào xe chú Triệu, Dịch Tuần lại siết chặt tập đề trên tay, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tôi không đi."

"Đi đi mà, tớ còn rất nhiều tài liệu môn địa lý, cô Trần bảo tớ cho cậu, chẳng lẽ ngay cả lời cô giáo nói cậu cũng không nghe sao?"

Nói đến đây, Dịch Tuần không còn lời gì để nói, tuy rằng tính tình cậu rất quái gở, nhưng đối với những lời của thầy cô hay người lớn trong nhà nói thì cậu vẫn sẽ nghe, đương nhiên ngoại trừ mấy chuyện như kết bạn với người khác, nói nhiều và cười nhiều hơn này, mặc kệ ai khuyên cũng vô dụng, cậu giống như hoàng tử nhỏ sống trong cung điện của chính mình, không phản ứng với bất cứ ai.

* * *

Cùng lúc đó, trong cô nhi viện ở thành phố Thường, viện trưởng vừa lúc đang tiếp đãi khách quý: "Thích phu nhân, Đào Đào tới rồi, học kỳ sau Đào Đào sẽ lên lớp 4, thành tích rất tốt, con bé là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất trong viện chúng tôi đó."

Hà Vãn nhìn cô bé mới chỉ cao đến hông mình, mái tóc được tết thành hai cái sừng dê*, trên mặt nở nụ cười rụt rè, cô bé có đôi mắt rất to, ánh mắt như chú nai con, nhưng sắc mặt lại vàng như nến, hẳn là do thiếu dinh dưỡng.

Bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo có vẻ bất an, trên người đều là quần áo cũ, nhưng nhìn vẫn khá sạch sẽ, cô bé thấy bà đang đánh giá mình cũng không hề khó chịu, ngược lại cười càng vui vẻ hơn.

"Đào Đào, đây là dì Thích, con mau chào dì đi." Viện trưởng vỗ vỗ Đào Đào rồi nói.

"Con chào dì, con là Đào Đào." Đào Đào cười lộ ra mấy cái răng trắng đều, đôi mắt hơi nheo lại.



Thật ra Đào Đào biết dì Thích này đến để mang cô bé rời khỏi cô nhi viện, mẹ viện trưởng đã nói với cô bé rất nhiều lần, bà còn nói dì Thích này là người rất tốt, đi theo bà ấy thì sau này cuộc sống của cô bé sẽ tốt đẹp hơn.

Đào Đào không rõ thế nào là cuộc sống tốt đẹp, chỉ là mẹ viện trưởng từng dặn dò nhất định không thể khóc, phải ngoan ngoãn, Đào Đào biết cái gì là ngoan ngoãn nhất, cho nên mặc dù bây giờ trong lòng rất sợ hãi, nhưng cô bé vẫn phải cười, Đào Đào không thích khóc.

"Thật ngoan, Đào Đào, con có đồng ý đi với dì không?" Hà Vãn ngồi xổm xuống đối diện với Đào Đào, sờ sờ bím tóc sừng dê của cô bé.

Hà Vãn đã sớm nhìn thấy Đào Đào vài lần, cô bé này quả thật rất hiểu chuyện, không chỉ không cần người khác chăm sóc, mà cô bé còn biết chăm sóc các bạn nhỏ khác trong viện, cũng rất thích cười, Hà Vãn nghĩ đứa trẻ thích cười thì khẳng định tính tình cũng tốt, bà rất vừa lòng với Đào Đào.

Nếu không phải bởi vì lúc sinh Thích Mân khiến thân thể bị tổn thương, Hà Vãn đã sớm sinh thêm một cô con gái, bà rất thích con gái, nhưng hiện giờ Hà Vãn đã 40 tuổi, cũng không nghĩ đến chuyện sinh con gái nữa, sau khi thương lượng với chồng, bà liền quyết định tới cô nhi viện nhận nuôi một bé gái, cũng coi như là làm việc thiện.

Vốn dĩ Hà Vãn muốn nhận nuôi đứa trẻ khoảng 7 tuổi, nhưng từ lần đầu tiên đến cô nhi viện bà đã coi trọng Đào Đào.

"Con đồng ý." Thanh âm mềm mềm mại mại của Đào Đào vang lên, thỏa mãn tâm nguyện muốn có một cô con gái mềm mại đáng yêu của Hà Vãn, bà lập tức ôm lấy Đào Đào.

"Viện trưởng, làm thủ tục đi, hôm nay tôi liền mang Đào Đào rời đi, số tiền quyên góp cho cô nhi viện sẽ được chuyển đến ngay." Hà Vãn nắm tay Đào Đào nói.

"Được, Thích phu nhân, vô cùng cảm ơn tình yêu thương của ngài, Đào Đào nhất định sẽ sống thật vui vẻ." Viện trưởng vừa lưu luyến sờ sờ đầu Đào Đào, vừa cảm thấy vui mừng, nhà họ Thích là gia đình giàu có, về sau cuộc sống của Đào Đào sẽ tốt đẹp hơn.

Đào Đào thậm chí còn không kịp chào tạm biệt các bạn nhỏ khác thì đã ngồi lên chiếc xe sang trọng kia, ngồi bên cạnh Hà Vãn, trong lòng cô bé có hơi thấp thỏm.

Tuy rằng Đào Đào mới 9 tuổi, nhưng bởi vì từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện nên cô bé càng hiểu chuyện hơn so với các bạn cùng tuổi, biết bản thân sắp có ba mẹ, trong lòng cô bé ngoài thấp thỏm ra thì còn hơi kích động, cực kì chờ mong cuộc sống mới.

"Đào Đào, từ nay về sau con gọi dì là mẹ, có được không?" Hà Vãn ôn nhu nắm tay Đào Đào hỏi.

"Mẹ ơi, chúng ta đang về nhà sao?" Đào Đào chớp chớp mắt, cô bé từng gọi rất nhiều người là mẹ, mẹ viện trưởng, mẹ quản lý.. Nhưng bọn họ đều không phải là mẹ của cô bé, về sau dì Thích này chính là mẹ của cô bé, Đào Đào cũng có mẹ rồi.

Hà Vãn vui mừng cười, bà thật sự rất vui vẻ, sau này bà cũng đã có con gái.

"Thật ngoan, chúng ta về nhà, ba con không có ở nhà, con còn có một anh trai nữa, sắp tới sẽ lên lớp 8, thằng bé nhất định cũng sẽ rất thích Đào Đào."

"Đào Đào cũng sẽ rất thích anh trai." Đào Đào không có ba mẹ, càng không có anh trai, bạn cùng bàn của cô bé có anh trai, còn đối xử với bạn ấy rất tốt, Đào Đào nghĩ về sau bản thân cũng có anh trai, trong lòng rất mong đợi.

* * *

Ở nhà họ Thích, Dịch Tuần vừa lấy được tài liệu Thích Mân đưa cho liền chuẩn bị rời đi, cậu chỉ nói một câu "Cảm ơn", nhưng nhận được một câu "Cảm ơn" này, Thích Mân cũng đã thỏa mãn.

Vốn đang muốn đưa cho Dịch Tuần thêm ít đồ, kết quả khi cậu quay lại thì đã không thấy người đâu nữa, Thích Mân vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Dịch Tuần mới ra khỏi cửa lớn của căn biệt thự, bước chân chợt dừng lại, trong vườn có một cô bé đang đứng, thấy cậu đi ra, cô bé liền thẹn thùng cười, dần dần nụ cười kia càng thêm xán lạn, trong đôi mắt to tròn tựa hồ cất giấu cả một bầu trời sao.

Cô bé chạy tới vài bước, hai bím tóc sừng dê trên đầu cũng "nhảy" lên theo, tiếp đó cô bé nắm lấy tay của cậu, ngữ khí mềm mềm mại mại nói: "Chào anh trai, em là Đào Đào."

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện xưa của Dịch Tuần cùng tiểu khả ái Đào Đào, tràn ngập tình yêu và ấm áp, hy vọng mọi người sẽ thích