Hoàng hôn, tan học.
Bùi Tẫn tỉnh dậy, trong phòng học đã sớm không còn một bóng người. Hắn chậm rãi chống bàn ngồi thẳng lên, có loại cảm giác mơ hồ không nhận rõ bây giờ là khi nào cùng bản thân đang ở nơi nào.
Điện thoại đặt trong ngăn bàn nãy giờ vẫn luôn phát sáng.
Bùi Tẫn cau mày lấy điện thoại ra, bỏ qua mấy dòng tin nhắn đã chiếm toàn bộ màn hình khoá, trước tiên nhìn thời gian - cách giờ tan học đã hơn 20 phút.
Biết bây giờ còn sớm, đổi lông mày nhíu chặt của Bùi Tẫn hơi dãn ra, lúc này mới nhập mật khẩu, mở tin nhắn.
Tin nhắn gửi sớm nhất là của Dư Hiểu: Ca, tôi chạy trước, hôm nay mẹ tôi đi công tác về rồi, hiện tại đang ở nhà chờ đánh tôi đây.
Sau đó là Thẩm Đình Vĩ: A Tẫn, chủ nhiệm kêu tôi tan học lên văn phòng nói chuyện, không trốn được, cậu dậy thì cứ đi trước.
Còn có những người khác gửi cho hắn mấy cái tin linh tinh, đều là người trong vòng bọn hắn.
Xem ra hôm nay bọn họ đều ít nhiều gặp phải chuyện rắc rối, tan học liền vội vàng chạy đi.
Cho nên hôm nay hiếm khi Bùi Tẫn đơn độc một người.
Đầu tiên hắn gửi Dư Hiểu một cái tin "Ừm." Một từ đơn giản thêm cái dấu chấm tròn gửi đi, rồi từ trong khung chat sao chép cái chữ này, sau đó ấn vào khung chat của những người khác, dán lại gửi tiếp.
Quả thực không thể qua loa hơn.
Hồi đáp tin xong, Bùi Tẫn biếng nhác đứng dậy, cặp sách cũng không lấy liền ra phòng học.
Sau khi tan học hắn sẽ không lập tức về nhà, bình thường đi quán Net ngồi, hoặc là đi Ngũ Trung tìm Dĩ Giang cãi cọ, nếu không nữa thì chính là cùng một đám anh em đi KTV uống rượu.
Bất quá hôm nay chỉ có mình hắn, cho nên tạm thời chưa nghĩ được nên đi đâu.
Bùi Tẫn lang thang đến quầy hàng ở cửa sau trường mua bao thuốc, đây là cửa hàng không có giấy phép kinh doanh, đối với trẻ vị thành niên cũng bán thuốc lá như thường.
Thanh toán xong Bùi Tẫn cũng không đi ngay mà lười biếng đứng bên hông cửa, đem niêm phong của bao thuốc xe bỏ, rút điếu đầu tiên đưa vào miệng, đang muốn móc bật lửa ra đốt, đột nhiên nghe đến một ít âm thanh làm hắn cảnh giác.
Động tác đốt thuốc của Bùi Tẫn dừng một chút, vẫn là đem điếu thuốc này thu lại.
Hắn như lơ đãng tiến lên phía trước vài bước, cách quầy hàng không xa có một con hẻm, đúng như hắn đoán trong ngõ nhỏ đang diễn ra cảnh chặn đường cướp của được dàng dựng hết sức quen thuộc.
Ba nam nhân ăn mặc lôi thôi đang vây một người ở giữa, trong số đó có tên nhuộm tóc vàng dáng vẻ lưu manh cầm một cái cặp màu trắng, đưa tay lục lội bên trong.
Tóc vàng lật nửa ngày cũng không tìm thấy tiền, buồn bực ném cặp xuống cạnh chân người đứng giữa người, chiếc cặp trắng tinh nhất thời dính vào một mảng bụi đất xám xịt, dẫn đến một góc cặp đen kịt một màu, toàn bộ cặp sách bất ngờ có tỳ vết.
Mấy người lao thẳng đến vây kín tên xui xẻo, Bùi Tẫn lúc đầu cũng không nhìn thấy dáng dấp người đứng bên trong.
Con phố sau trường mở mấy cái quán Net đen không giấy phép vào sâu hơn chính là quán bar, cho nên khu vực này luôn rất lộn xộn, bởi vậy chuyện như vầy kỳ thực không tính hiếm thấy.
Bùi Tẫn tự nhận mình không phải thánh nhân, càng không có hứng thú làm việc thiện. Bất quá là đúng lúc đi ngang nơi này mà thôi, nếu không phải hôm nay hắn buồn chán nên nhìn một cái bình thường tình cờ gặp loại tình cảnh này trên đường liền mắt cũng không nhìn mà đi thẳng.
Ba tên côn đồ kia tựa hồ đang nói gì, Bùi Tẫn cũng không có hứng thú nhìn tiếp đang muốn quay đầu rời đi, đột nhiên nhìn thấy mặt của con ma đen đủi kia.
Nam sinh bị vây ở giữa thê thảm ngồi dưới đất trông buồn rượi, trong lồng ngực ôm cái cặp sách đã lấm lem bùn đất, đôi mắt đặc biệt to, giờ khắc này bên trong lại chứa cả hồ nước mắt, nhưng lại cắn môi quật cường không cho nó rơi xuống.
Cũng không phải vừa gặp đã yêu.
Chỉ là cảm thấy người này trông có phần ngây thơ không nên bị mấy tên cặn bã bắt nạt.
Ngay lúc tóc vàng giơ tay chuẩn bị đem lòng bàn tay hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến tái nhợt kia, một cánh tay mạnh mẽ ngăn gã lại.
Mấy người có mặt đều sững sờ.
Tên tóc vàng hiển nhiên biết Bùi Tẫn, sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới là hắn ở đây lại còn ra mặt.
Bùi Tẫn siết chặt cổ tay tóc vàng, từ từ dùng sức, nắm đến mặt gã đỏ chót, vội vàng lớn tiếng: "Bùi ca, xin lỗi anh, anh cứ đem nó đi, nếu em biết thằng nhóc này là người của anh cho em mấy lá gan, em cũng không dám á... Động."
Bùi Tẫn gật đầu, liền hất tay hắn ra.
Mặt khác hai tên côn đồ đứng một bên cũng biết Bùi Tẫn, thấy tóc vàng được thả, cả ba lập tức quay người muốn chạy.
"Đứng lại, " Bùi Tẫn lạnh giọng, "Đem tiền bọn mày cướp của cậu ta, lấy ra."
Tóc vàng cứng đờ, miễn cưỡng nở nụ cười: "Bùi ca, tui em gần đây có chút thiếu, anh có thể..."
Bùi Tẫn nhấc mi liếc mắt nhìn hắn, tóc vàng tức thì im miệng, từ trong túi móc ra năm tờ giấy hồng hồng.
Đáy lòng Bùi Tẫn âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới người này thoạt nhìn nhu nhược lại là người có tiền, trong thời đại này còn cầm tới 500 tệ* ra cửa.
*500 tệ: khoảng 1,7 ~ 1,8 triệu.
Hắn cầm tiền, để cho bọn họ lăn.
Ba người đi rồi.
Bùi Tẫn nhìn bóng lưng bọn họ biến mất trong tích tắc, dư quang nhìn thấy một bìa sách bắt mắt cạnh góc tường, hơi khom lưng đem nó nhặt lên.
Hắn đi tới trước mặt Kỷ Thư vẫn đang ngồi cúi đầu nhìn đất, ngồi xổm xuống đối diện với cậu.
Kỷ Thư sửng sốt hồi lâu, những giọt nước mắt kìm nén khi bị lưu manh vơ vét tại lúc ý thức bản thân đã được cứu rốt cục rớt xuống.
Lạch cạch lạch cạch rơi xuống cặp sách cậu ôm trước ngực, hiện lên một vòng vệt nước.
Cậu khóc âm thầm, chỉ chốc đấy Bùi Tẫn hiếm khi quan tâm chuyện gì cảm thấy khó chịu, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu rơi lệ, một câu an ủi cũng không nói.
Dù sao đám anh em kia của hẳn chưa bao giờ giống như cậu, khóc lóc thảm thiết, càng không khóc đến mức làm người ta đau lòng.
Kỷ Thư khóc một lát sau, xuyên qua màn nước nhìn thấy thiếu niên ngồi xổm trước mặt cậu, có hơi ngượng ngùng, cảm thấy bản thân khóc rất mất mặt, vì vậy cưỡng bách chính mình không khóc tiếp, lấy mu bàn tay lau lau mặt.
"Cảm ơn." Kỷ Thư còn thút thít khóc, lễ phép nói.
"A, " Bùi Tẫn như là không dự liệu được cậu lại đột nhiên mở miệng, "Không có gì."
"Cái này..." Bùi Tẫn nói tiếp, lấy cuốn sách vừa nhặt lên, đưa tới trước mặt Kỷ Thư, "Là của cậu sao?"
Sắc mặt Kỷ Thư hơi thay đổi, vội vã cầm quyển sách qua loa kiểm tra, mặt sách chỉ dính một ít bụi cái khác không có hư hao gì, hình ảnh vừa rồi thoáng vụt qua Kỷ Thư sợ hãi đem sách ôm chặt vào lòng.
Quyển sách trên tay bị người mạnh bạo rút đi Bùi Tẫn cũng không giận, nhìn cậu như vậy hẳn cuốn sách y này đối với cậu rất quan trọng.
Kỷ Thư ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn, nhỏ giọng lại nói "Cảm ơn", sau đó nói: "Là sách của tôi."
"Ừm, " Bùi Tẫn gật đầu, đứng lên, "Vậy tôi đi trước."
Không đợi nam sinh đáp lại Bùi Tẫn liền quay người muốn ra khỏi hẻm, còn chưa bước được mấy bước góc áo sau lưng bị người kéo lấy.
"Chờ đã..." Kỷ Thư ngẩng đầu nhìn hắn rất, hắn đứng dậy liền cao hơn cậu một khoảng lớn, trịnh trọng nói: "Hôm nay thật sự rất cám ơn cậu, tôi gọi Kỷ Thư, thư trong sách *... Còn cậu?"
*Thư 书 (Shū), sách 书本 (Shūběn).
Mấy câu trước cấp tốc nói, dần chậm lại đến hai chữ cuối liền mang theo một chút cẩn thận lí nhí nói.
Cậu biết.
Xem thái độ vừa rồi của ba tên lưu manh kia với người này, e rằng hắn càng không dễ chọc.
Thế nhưng chỉ có nhân vật "Càng không dễ chọc" này cứu cậu, cho nên với cậu người thiếu niên trước mắt chính là người tốt nhất thế giới.
Bùi Tẫn nhìn cậu một chút rồi kéo tay cậu, đầu ngón tay vì dùng sức hơi ửng hồng, năm ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ tròn trịa, trên mu bàn tay có một ít thịt, rất trắng cũng rất mềm.
"Tôi gọi -" hắn không vội vã đem người thả ra, mà trả lời vấn đề của cậu, "Bùi Tẫn."
Kỷ Thư nghe đến tên của hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm kì lạ.
Bồi tận*?
*Bùi Tẫn 裴烬 (Péi jìn), còn Bồi tận 赔尽 (Péi jǐn) nghĩa là bị thua thiệt.
Cái tên kỳ lạ gì thế này...
Bùi Tẫn hơi dùng não liền biết cậu đang nghĩ gì, vì vậy hắn tự giới thiệu thêm một câu: "Là chữ Tẫn trong tro ấy."
*Tẫn 烬 (Jìn), tro 灰烬 (Huījìn).
Mặt sau chữ "Ấy" ngữ khí tăng thêm ngầm nhắc nhở, tựa hồ muốn gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu Kỷ Thư đi.
Kỷ Thư liền vội vàng gật đầu, trên tay buông lỏng chéo áo của hắn.
Bùi Tẫn đi, Kỷ Thư tại chỗ cũ ngồi thật lâu, chờ lúc phản ứng lại cậu liền lật qua lật lại quyển sách trong ngực, phát hiện ở giữa mấy trang sách cuối kẹp năm tờ 100 tệ - đúng là 500 tệ cậu mới bị cướp kia.