Tùy Tùng - Nhất Chích Tương

Chương 15




Đảo mắt đã đến chiều thứ sáu, hai ngày tiếp theo là cuối tuần, thế nên nhiều học sinh sau khi tan trường không đi về thẳng nhà, bình thường sẽ ở lại trường trễ một chút hoặc là cùng đám bạn đi dạo bên ngoài một hồi.

Nhóm Bùi Tẫn vừa tới gần cổng đã thấy Địch Giang cùng một ít học sinh Ngũ Trung kẻ đứng người ngồi chờ cạnh cổng trường, người thì đứng dựa tường hút thuốc như những tên du đãng, kẻ thì đạp ván trượt lướt qua lướt lại.

Địch Giang thấy nhóm Bùi Tẫn đi ra liền giơ tay xem như chào, ánh mắt lơ đãng rơi lên người Kỷ Thư vẫn luôn đi cạnh Bùi Tẫn.

Kỷ Thư dời tầm mắt nhìn gã, nhẹ nhàng gật đầu.

Địch Giang lặng lẽ thở một hơi, nói: "A Tẫn, hôm nay muốn đi đâu đây?"

Bùi Tẫn uể oải nhướng mi nhìn qua, đeo balo lệch vai, cổ đồng phục mở rộng, lộ ra hoạ tiết của chiếc áo len bên trong, hắn quay đầu nhìn Kỷ Thư, không lập tức trả lời Địch Giang, trái lại hỏi Kỷ Thư: "Về nhà?"

Ý tứ của hắn là muốn hỏi Kỷ Thư có cần về nhà sớm không, Kỷ Thư nghe hiểu, nhưng những người khác đứng đấy lại có phần ngu ngơ.

Địch Giang đầu đầy dấu hỏi, chỉ nghe Kỷ Thư đáp: "Về."

Bùi Tẫn đá ván trượt Địch Giang đang đạp, nhàn nhạt nói: "Đã nghe chưa, không đi, phải về nhà."

Địch Giang khó nhọc nói: "... Nhà Kỷ Thư có chuyện quan trọng gì sao?"

Thẩm Đình Vĩ đứng cạnh nhịn không được nháy mắt ra dấu cho Địch Giang, nghĩ thầm hai người họ mỗi ngày đều cùng nhau về nhà, Địch Giang học khác trường tất nhiên không biết.

Bùi Tẫn không buồn cùng gã giải thích thêm, phóng cho gã một ánh mắt như khinh kẻ khờ, liền quay đầu về hướng nhà Kỷ Thư đi.

Kỷ Thư vội vàng đuổi theo, trong lòng có chút cuốn quýt cùng lo lắng.

Còn dư lại mấy người đứng nhìn nhau, trong đó Dư Hiểu Địch Giang cùng những người khác có phần ngơ ngác, mà Thẩm Đình Vĩ lại mang vẻ mặt chứa đầy ẩn ý, nở nụ cười hiền.

...

Bên này hai người lặng lẽ đi đường lại mang bầu không khí có chút ngột ngạt, Kỷ Thư cúi đầu bước nhanh chóc chóc lại lén lút ngó nhìn phía sau, mãi đến khi đi qua khúc cua ra khỏi tầm mắt của bọn Địch Giang mới cố ý thả chậm bước chân, thậm chí có chút ý tứ không muốn đi tiếp.

Bùi Tẫn bất đắc dĩ chậm nhịp bước theo, cứ như vậy một đoạn hắn thực sự đoán không được Kỷ Thư đang muốn gì, liền nắm cổ tay cậu kéo vào hẻm nhỏ vắng người.

Xung quanh yên tĩnh, tâm trí Kỷ Thư liền bị hai chữ "Dụ dỗ" in đậm, mạnh dạn đưa hai tay lên, đem bàn tay vừa mới lôi kéo cậu nắm lấy, ngón tay trỏ nhè nhẹ ma sát trên mu bàn tay hắn.

Bùi Tẫn sững sờ, trên tay lại cực nhanh đổi khách làm chủ, mỉm cười nói: "Sao hôm nay em chủ động vậy?"

Kỷ Thư cảm nhận được nhiệt độ trên mu bàn tay, lảng tránh câu hỏi này, chỉ nhỏ giọng nói: "Lúc nãy chuông reo, em nhắn với mẹ nói tan trường qua nhà bạn học chơi sẽ về trễ."

Bùi Tẫn không phản ứng lại, cau mày hỏi: "Bạn học nào?"

Kỷ Thư thẹn thùng liếc hắn một cái, lúng túng đáp: "Còn có thể là bạn học nào chứ."

Bùi Tẫn tỉnh táo lại, ánh mắt hơi đổi một chút, siết chặt bàn tay đang nắm, mập mờ nói: "Nghĩ xem?"

Vốn có ý muốn trêu chọc cậu một chút, nào biết Kỷ Thư suy nghĩ vài giây, còn thật xấu hổ ngượng ngùng gật đầu.

"... Chết tiệt." Bùi Tẫn thở hắc một hơi, "Vậy đừng trách anh làm em ác."

Cụ thể làm thế nào trong đầu hai người đều rõ ràng, đã nói đến mức này như vậy chuyện tiếp theo liền dễ làm.

Nhà Bùi Tẫn vốn cách trường không xa, lại bởi vì trong lòng hai người đều có lửa, đoạn đường ngắn bị hai người dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua.

Tiến vào nhà Bùi Tẫn, trong lòng Kỷ Thư liền có chút bất an, lỡ như cha mẹ hắn biết hai người bọn họ luôn ở đây làm chuyện đen tối, e là Bùi Tẫn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Bùi Tẫn không để Kỷ Thư rảnh rỗi mà tưởng tượng nhiều, đã đưa quần áo sạch sẽ tới, bảo cậu đi tắm trước.

Trong nhà Bùi Tẫn có ba phòng vệ sinh, một cái trong phòng khách, trong hai phòng ngủ chính mỗi phòng một cái, Bùi Tẫn chính là nhường Kỷ Thư tắm trong phòng riêng của hắn, các loại đồ dùng bên trong đều đầy đủ.

Kỷ Thư nhận lấy quần áo, nhìn Bùi Tẫn đứng trước tủ chọn đồ, không cử động.

Kỷ Thư nắm chặt tay như đang tự cổ vũ chính mình, đem quần áo sạch đặt lên giường, cứ như vậy đứng sau lưng Bùi Tẫn bắt đầu cởi đồ.

Bùi Tẫn nghe thấy âm thanh sột soạt phía sau, tiện tay đóng cửa tủ xoay người lại liền thấy cảnh tượng thế này.

Nửa người trên Kỷ Thư đã cởi gần hết, cái áo sơ mi sắp kéo xuống, chỉ còn một cúc áo chưa tháo xong, trên đó lộ ra hai điểm đỏ tươi, bị viền áo lung lay ẩn hiện.

Bùi Tẫn ngẩn người, hắn sắp bị người này bức điên rồi, qua nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: "Bé cưng, muốn anh đến thế sao? Mông em không chờ được nữa à."

Lời thô tục của hắn khiến Kỷ Thư đỏ mặt ngại ngùng không thôi, dư quang nhìn thấy đũng quần hắn đã bắt đầu dựng lều, cảm thấy bản thân nên cho thêm một mòi lửa, ở trong lòng suy nghĩ chút, liền mềm giọng hỏi: "A Tẫn, chúng ta tắm chung được không?"

Bùi Tẫn cười, đã đến mức này còn không nhìn ra hôm nay Kỷ Thư có ý đồ khác với hắn thì hắn không phải Bùi Tẫn, "Tất nhiên là được."

Cơ hồ là vừa dứt lời, Kỷ Thư liền bị một luồn sức mạnh kéo gấp vào phòng tắm, cậu bị người ôm ngồi trên bồn rửa tay, nhìn Bùi Tẫn dã tính bộc phát từng cái từng cái cởi sạch quần áo trên người mình.

Cho đến khi hai người đều trần trụi đối mặt nhau, dương v*t của Bùi Tẫn đã ngẩng cao đầu, hùng dũng oai vệ đánh vào cơ bụng của cậu, dù là ai nhìn thấy một màn ngập tràn hormone nam tính này đều sẽ bị kích thích.

Kỷ Thư cắn môi, trong lòng vẫn nhớ bản thân đến để câu dẫn hắn, cậu cẩn thận nhảy khỏi bồn rửa tay, nhu thuận quỳ gối giữa hai chân thiếu niên.

Bùi Tẫn biết cậu muốn làm gì, đưa bàn tay sờ tóc cậu, mang theo nồng đậm dục vọng.

Tim Kỷ Thư đập như trống, cậu đưa tay chạm vào vật to lớn trước mặt, hơi nóng từ đâu bao phủ lấy người Kỷ Thư, tính khí của bản thân cũng run rẩy cứng rắn lên.

Cậu hơi há mồm, duỗi ra đầu lưỡi, như thăm dò liếm nhẹ một chút.

Bùi Tẫn bị kích thích côn th*t run lên, đánh vào mặt Kỷ Thư.

Khoang miệng của Kỷ Thư chỉ có Bùi Tẫn hưởng qua, hắn cực kỳ rõ ràng ở trong đó có bao nhiêu ngọt ngào bao nhiêu ấm áp, hiện tại lại hết mực yêu chiều bao lấy gậy th*t chính mình, này không thể nghi ngờ làm cho hắn có loại cảm giác hưng phấn đến phát run.

Kỷ Thư há mồm ngậm kéo xuống, không có kỹ xảo gì mút một chút lại liếm một tý, giống như ngậm một cây kẹo mút lớn.

Mùi vị của Bùi Tẫn không khó nghe, trong lúc lột đồ hỗn loạn còn dùng nước rửa sơ qua, càng sạch sẽ hùng tráng.

Những đường gân xanh phía trên nổi lên, màu sắc không đậm, hai cái túi nặng trịt bị Kỷ Thư dùng tay nâng, thỉnh thoảng xoa nắn mấy cái, côn th*t bị cậu ngậm trong miệng say sưa ăn ngon lành, đầu lưỡi ra sức liếm láp, hết lòng phục vụ thứ to lớn này.

Kỳ thực đây không phải lần đầu cậu khẩu giao cho Bùi Tẫn, có điều lần trước là Bùi Tẫn chủ động, hắn cũng chỉ yêu cầu Kỷ Thư liếm mấy cái liền đem người kéo lên, dù tiếc đến đâu cũng không để cậu làm nhiều, mà lần này là Kỷ Thư tự mình đưa tới.

Khoang miệng ôn nhuyễn ướt át bao lấy dương cụ khủng bố, Bùi Tẫn bị ngậm cực kì sảng khoái, phía dưới không tự chủ đưa đẩy hông, Kỷ Thư ra sức ngậm mút, quy đầu đỉnh sâu vào cổ họng, kích thích gậy th*t Bùi Tẫn căng phồng, nhịn không được bắn ra.

Kỷ Thư còn chưa kịp phản ứng miệng đã bị bắn đầy, bởi vì lượng lớn dịch thể bắn vào làm cậu hoảng loạn, một ít trực tiếp bị bắn tới yết hầu, thuận theo nước bọt nuốt xuống, còn có một chút thực sự nuốt không nổi, từ khoé miệng Kỷ Thư chậm rãi chảy xuống. Nó chảy xuống như có chủ đích, rơi xuống đầu nhũ đỏ au, hoặc vương vấn quanh quầng vú, đánh vào thị giác đối phương, mười phần dâm mỹ.

Hai mắt Bùi Tẫn ngưng tụ nguy hiểm, tính khí vừa bị ngậm bắn trong nháy mắt phát ngạnh, so với vừa rồi càng thêm ngạo nghễ.

Kỷ Thư vô lực ngồi trên sàn, hai mắt rối bời, côn th*t trước mặt cơ hồ là tại đáy mắt cậu cương, làm cậu không thể không đỏ mặt xoay sang một bên.

Vật này lợi hại bao nhiêu, lần đầu khai bao Kỷ Thư đã cảm nhận rõ.

Bồn tắm đã đổ đầy nước ấm, Bùi Tẫn thở ra một hơi, ôm Kỷ Thư trên sàn lên, để cho cậu ngồi vào bồn.

Kỷ Thư mềm chân ngồi xuống bồn tắm, lập tức Bùi Tẫn cũng bước vào, trong quá trình còn búng nhẹ cây gậy không an phận phía dưới, đột ngột ngồi xuống.

Hai thiếu niên cao lớn cùng ngồi trong bồn, nước bị hai người ép tràn ra, có chút chật chội, Kỷ Thư chỉ có thể ngồi lên đùi Bùi Tẫn, hơi cúi đầu cùng Bùi Tẫn hôn môi.

Dương cụ của hai người trong nước quấn quýt, Kỷ Thư thừa dịp vừa nãy vào bồn tắm trước Bùi Tẫn dùng nước súc miệng qua, dịch thể trong miệng lúc này đã bị nước bọt trung hoà, liền khôi phục vị ngọt trong dĩ vãng, Bùi Tẫn chỉ hận không thể một ngụm nuốt trọn Kỷ Thư, lại mút lấy đầu lưỡi cậu không tha.

"Ư ưm... A..." Kỷ Thư không tự chủ bắt đầu thấp giọng rên rỉ, chịu không nổi nhích nhẹ về phía sau, không đợi Bùi Tẫn đuổi theo hôn tiếp, Kỷ Thư đã thẳng lưng, lắc lư đầu v* chủ động đem bên phải đưa tới mép Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn như ước nguyện của cậu, liếm láp cắn mút điểm đỏ này, Kỷ Thư hôm nay đặc biệt dụ người, mọi cử động đều mang theo mê hoặc, ngược lại khiến Bùi Tẫn hoài nghi Kỷ Thư có phải nghĩ muốn ép khô hắn không.

Mẹ kiếp, bị vắt khô cũng đáng.

Hạ thân hai người vốn đã vô cùng cứng rắn, nước trong bồn tắm cũng bị hai người làm tràn gần hết, chỉ còn chưa đến nửa bồn.

Kỷ Thư lặng lẽ sờ soạng phía trước của mình, còn chưa tuốt được mấy cái hậu huyệt đã căng thẳng — là tay Bùi Tẫn đang làm loạn muốn chui vào trong.

Ngâm nước lâu như vậy, nơi kia cũng mềm đi mấy phần, giúp hai ngón tay dễ dàng đi vào.

Khoái cảm phía sau mang tới dần rõ ràng, Kỷ Thư triệt để thất thần, cậu tựa hồ chống đỡ không nổi đem đầu tựa lên hõm vai Bùi Tẫn, hơi thở phả vào cổ Bùi Tẫn, tiếng thở gấp gáp quấn lấy tai hắn.

Tận khi mặt sau ra vào trơn tru ái dịch như nhỏ giọt chảy xuống, Bùi Tẫn mới rút tay ra, cầm lấy bao cao su đã sớm chuẩn bị, lưu loát xé ra — hôm nay là vị quýt.

Bùi Tẫn đỡ eo Kỷ Thư ngồi xuống, cả hai đều nín thở nhìn miệng huyệt từng chút co bóp căng ra nuốt lấy côn th*t khổng lồ, cảm giác ngoại vật xâm chiếm bắt đầu tăng thêm, đến khi hai người triệt để kết hợp, Kỷ Thư mới nhẹ nhàng thở một hơi.

Tư thế này mấu chốt phải dựa vào chuyển động của Kỷ Thư, vì vậy Kỷ Thư xoay eo, gian nan vặn vẹo nó lên xuống, quy đầu phía trước thỉnh thoảng ma sát cơ bụng Bùi Tẫn, chỉ làm cho cậu cảm thấy vừa thẹn vừa sảng khoái.

"Ư.. ưm..." Kỷ Thư nuốt nước bọt, lên xuống mấy cái liền nhũng người, "A Tẫn, em hết sức rồi."

Bùi Tẫn khàn tiếng đáp "Ừ", xấu xa hỏi ngược lại: "Vậy phải làm gì tiếp?"

"Nha ưm... A... Anh tới động, anh động đi." Âm thanh Kỷ Thư mang theo nũng nịu cầu xin hắn, "Có được không..."

Bùi Tẫn triệt để mất khống chế, đuôi mắt đỏ lên, siết chặt eo thon của Kỷ Thư bắt đầu ấn xuống, một lần so một lần càng sâu hơn, mỗi lần tiến vào đều chạm đến tận cùng, khoái cảm mãnh liệt như sóng cuộn đánh thẳng vào tim cậu, Kỷ Thư bị làm mấp máy môi nói không ra một câu đầy đủ, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc nức nở.

"Em gọi anh là gì?" Bùi Tẫn chuyển động dữ dội, trong lòng chỉ muốn làm chết tên Kỷ Thư quyến rũ khác thường này.

"Gọi..." Kỷ Thư bám lấy vai hắn, sảng khoái tới ngón chân cũng cuộn lại, nhớ tới Bùi Tẫn thích nghe cái gì, "Gọi... Anh, ư ông xã... A."

Huyệt thịt bị dùng sức đỉnh, Kỷ Thư nghẹn ngào gào lên, trong miệng "Ông xã" không thành hình hô một câu lại một câu: "Ông xã, ư ông xã, a a a, chậm một chút nha a."

Cầu xin của Kỷ Thư không đổi lấy được chút gì, trái lại kích thích cự vật phía dưới của Bùi Tẫn càng lớn hơn, hắn nắm chặt eo cậu tăng tốc, chốc chốc dừng lại, ấn mạnh xuống đè ép thịt mềm ở nơi sâu, quả thực muốn đem Kỷ Thư làm sướng chết.

Phía trước rốt cục bắn ra, hậu huyệt cũng bắt đầu từng trận co rút, Kỷ Thư không kiềm chế được siết lấy côn th*t của Bùi Tẫn, cho đến khi trước sau cậu đồng thời cao trào.

Kỷ Thư bị làm sảng khoái muốn ngất, chỉ cảm thấy trước mắt lóe sáng, miệng bị thiếu niên khoá lại, ngậm đầu lưỡi cậu tùy ý quấn quýt.

Bùi Tẫn đỡ mông Kỷ Thư để hai chân cậu quấn lấy hông hắn, phía dưới vẫn giữ chặt liên kết, bọn họ chầm chậm đứng dậy từ bồn tắm đi ra, mỗi bước phía dưới liền đỉnh vào một chút, dâm dịch nhỏ giọt theo dấu chân của hắn.

Cơ thể Kỷ Thư được người dùng khăn tắm đơn giản lau qua, lại bị khăn tắm bao lại, hai người ra khỏi phòng tắm.

Kỷ Thư bị đặt lên giường lớn quen thuộc, chân vòng trên eo Bùi Tẫn, hậu huyệt tham lam nuốt lấy côn th*t Bùi Tẫn, thật lâu không nhúc nhích huyệt nhỏ thèm thuồng hơi co lại.

Bùi Tẫn nằm trên người Kỷ Thư, bắt đầu chín nông một sâu hướng bên trong đỉnh, Kỷ Thư lại cảm thấy không đủ ngứa ngáy khó nhịn, khóc lóc gọi: "Ông xã, em khó chịu, thật khó chịu."

Bùi Tẫn đương nhiên biết cậu khó chịu nơi nào, nhưng chính là không cho cậu sảng khoái, chậm rãi mài, "Bé cưng, có muốn hay không?"

Kỷ Thư lẩm bẩm: "Muốn...ưm"

"Vậy ngươi nói cho anh..." Bùi Tẫn kề vào tai Kỷ Thư, dường như thôi miên mà nói "Xảy ra chuyện gì, khiến bé cưng của anh hôm nay chủ động thế, quả thực làm anh..."

Phía dưới đỉnh mạnh, Kỷ Thư kêu ra tiếng.

Bùi Tẫn dừng động tác"Làm anh..." tiếp tục nói, "... Muốn chết trên người em."

Kỷ Thư nghe thấy lời hắn nói, tiêu cự dần tụ lại, rốt cục nhớ đến chính sự, cảm thấy bản thân muốn dụ dỗ hắn thì giờ là thích hợp, "Là Địch Giang... Muốn anh gia nhập... Chiến đội cậu ta, nên tới... Nhờ em."

Lời nói đứt quãng nhưng cũng đủ để Bùi Tẫn hiểu, hắn bật cười: "Cho nên em tới là muốn thổi gió bên gối* anh?"

*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối.

Chỉ dừng lại nói mấy câu nhưng phía dưới Kỷ Thư đã ngứa ngáy không chịu, được lắc lư cái mông muốn hắn động, có thể nói ra một câu đã là cực hạn, tiếp sau làm thế nào cũng không chịu trả lời.

Hông Bùi Tẫn bắt đầu phát lực, mạnh mẽ đè chặt eo Kỷ Thư, thấp tiếng cười khẽ: "Cơn gió này thổi, thật rất mát."

Kỷ Thư mơ hồ xuôi tai câu này, trong lòng chợt cảm thấy đại sự đã xong, lúc thiếp đi còn đang suy nghĩ cậu vì chiến đội kia của Địch Giang mà trả giá cực lớn, ít nhất hôm nay vì câu dẫn Bùi Tẫn mà mặt mũi cũng không cần, nếu còn không thắng thì thật sự không nên.

Đúng, rất không nên.