Tùy Tình Sở Dục

Chương 54: Ngoại truyện 6: Chung tình




Edit: Sam

Ánh sáng trong sân nhà rất đẹp, một chiếc bàn nhỏ màu trắng đặt ngay ngắn.

Hai chiếc ghế đặt song song cạnh bàn tròn, trên bàn bày đủ đồ chơi sách vở.

“Hạ Hạ.” Phong Dịch Tu kiên nhẫn ngồi trên ghế, giải cứu ngón tay nhỏ bé bị Phong Hạ ngậm rất vui vẻ, “Trên tay đều là vi khuẩn, em không thể ngậm trong miệng, nếu không sẽ ngã bệnh đó.”

Phong Hạ mở to ánh mắt chớp chớp nhìn anh trai mình, tỏ vẻ dường như đã biết sai rồi.

“Chị Tiểu Diệp.” Hai giây sau, cô bé đột nhiên cất tiếng, ngón tay chỉ về phía sau cậu.

Cậu thiếu niên anh tuấn xinh đẹp ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại.

Phong Hạ lập tức đổi một ngón tay khác ngậm trong miệng.

Phong Dịch Tu thấy phía sau không có ai, cậu quay đầu lại nhìn thấy nụ cười gian manh của em gái mới biết mình lại bị lừa, cậu bất đắc dĩ đỡ trán, lấy khăn giấy bên cạnh lau ngón tay của cô bé: “Haiz, tính tình phá phách kiêu ngạo của Hạ Hạ rốt cuộc giống ai hả…”

“Giống, ba!” Phong Hạ không hiểu ý nghĩa sâu xa, cô bé theo bản năng coi mình là bản sao tính tình của ba, còn nhếch miệng cười vui vẻ.

Phong Dịch Tu nghe xong ngẩn ra, trong lòng thầm than nói có lý lắm.

“Hạ Hạ còn muốn chơi gì nữa? Anh kể chuyện cho em nghe được không?” Cậu vươn tay sờ mái tóc mềm mại của cô bé, hiền lành nói.

Phong Hạ lắc đầu.

“Anh cùng em chơi bán đồ hàng nhé?”

Phong Hạ lại lắc đầu.

Phong Dịch Tu thở dài, thật sự không biết làm gì với cô nhóc phá phách này, vợ chồng Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm đi du lịch đảo Fiji, ít nhất ba ngày sau mới có thể trở về, bình thường ở nhà chỉ có Dung Tư Hàm có thể đối phó với cô bé, hôm qua cậu dỗ em gái ngủ xong, chính mình cũng mệt mỏi không thôi.

“Muốn chị Tiểu Diệp!” Lúc này cô bé xinh đẹp đột nhiên cất tiếng, ánh mắt lại chuyển sang phía sau cậu.

“Hạ Hạ.” Phong Dịch Tu dí trán cô bé, “Em đã quên truyện cổ tích rồi à? Con nít không được khoác lác, phải thành thật.”

“Hạ Hạ nhà chúng ta sẽ không khoác lác đâu.” Thật sự có một cô gái xinh đẹp từ phía sau cậu đi tới, mặt mày thanh tú, còn đượm phong thái Giang Nam.

Đây là Diệp Thiên Tinh, con gái một của nhà họ Diệp, hàng xóm với nhà họ Phong.

Cô đi tới cạnh chiếc ghế, vươn tay bồng lên Phong Hạ đang ngồi trên ghế, sau đó hôn lên hai má cô bé.

Phong Dịch Tu nhìn thấy cô, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lập tức ửng đỏ.

“Thích, chị Tiểu Diệp.” Phong Hạ vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy Diệp Thiên Tinh, cô bé vui vẻ cười khanh khách không ngừng.

“Hạ Hạ ngoan, à chị mang sách tranh cho em này, tự em xem nhé, chị Tiểu Diệp có mấy câu muốn nói với anh em, em ngoan ngoãn đừng làm ồn, được không?” Diệp Thiên Tinh thả cô bé về ghế, từ phía sau lấy ra hai quyển sách tranh thiếu nhi đưa cho cô bé.

Trước đó Phong Dịch Tu dỗ dành thế nào Phong Hạ cũng lắc đầu như trống bỏi, giờ thì cô bé lập tức ngoan ngoãn xem sách, cũng không cắn ngón tay nữa.

“Có chuyện gì thế?” Phong Dịch Tu nhìn cô gái mặc chiếc váy xanh nhạt đi tới bên cạnh mình, giọng cậu hơi căng thẳng.

Diệp Thiên Tinh nhìn cậu, đi vài bước trong sân.

“Tớ sắp dọn nhà đi rồi.” Cô im lặng thật lâu rồi mới nhẹ giọng lên tiếng.

Cậu nghe xong ngớ ra tại chỗ.

“Ba tớ sắp đổi thành phố khác để làm việc, hơn nữa bọn họ cảm thấy trường học ở đây không tốt bằng ở thành phố kia, hy vọng tớ đi học tại ngôi trường tốt hơn.” Cô vén tóc, ánh mắt cụp xuống, “Đã quyết định rồi thì không thay đổi nữa, hai hôm nay mẹ tớ sắp xếp hành lý, có lẽ…là chuyến bay buổi sáng ngày kia.”

“…Cậu nhất định phải đi sao?” Cậu thiếu niên bình thường thông minh lại hiểu chuyện nhìn cô, không khỏi thì thào tự nói.

“Có phải sau này tớ không gặp được cậu nữa không? Chúng ta không thể cùng đi học, cùng nhau về nhà ư?” Phong Dịch Tu tiến về trước một bước, nhẹ giọng nói, “Có phải…sẽ không gặp lại không?”

Không giống như đang hỏi cô, như là đang nói với bản thân.

“Tớ không biết.” Diệp Thiên Tinh lắc đầu, nói thật chậm.

Hai đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đứng trong sân nhìn lẫn nhau, cũng không biết tiếp theo phải nói gì, khuôn mặt hai người đều rất ngây ngô, âm thanh cũng mang theo một chút non nớt.

Thanh mai trúc mã, hàng xóm từ nhỏ đến lớn, hơn nữa là người luôn chia sẻ với nhau mười năm trời.

Nhưng bây giờ sắp sửa xa cách vào thời kỳ niên thiếu đẹp nhất của bọn họ.

**

Đảo Fiji.

Biệt thự bãi biển của khách sạn thật đẹp, tia nắng sáng ngời rọi vào mặt nước hồ bơi yên ả, ánh nước óng ánh.

Phong cảnh vạn vật yên tĩnh xinh đẹp, mặt nước lại phản chiếu hình ảnh quá khích.

Cạnh hồ bơi là bikini bị cởi ra và quần bơi kiểu nam nằm rải rác. Dung Tư Hàm nằm sấp bên mép hồ, trên người không mảnh vải, khuôn mặt kìm nén tiếng rên rỉ.

Phong Trác Luân giữ thắt lưng cô, mặc anh xâm nhập chuyển động bên trong cô, từng chút từng chút một, động tác mang theo tiếng nước đặc biệt rõ ràng. “Thoải mái không em?” Anh tiến đến bên tai cô, bỉ ổi nói.

Anh vùi quá sâu, cô hô hấp một hơi cũng cảm thấy bên trong căng trướng, cô cắn môi dứt khoát không nói gì.

Anh thấy cô không nói lời nào, bàn tay giữ thắt lưng cô càng đẩy sâu vào, từng vòng bên trong thít chặt lấy mình.

“Vợ à…em nhanh quá.” Phong Trác Luân đẩy thêm vài cái, cảm giác được bên trong cô thắt chặt, biết cô tới đỉnh rồi, hơi thở nóng bỏng cắn lỗ tai cô.

“Nước…” Cô mở miệng thở hổn hển, lấy khuỷu tay đẩy anh ở phía sau, cô hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói, “Nước, không thoải mái…”

“Nước gì?” Anh càng đến gần, trong ánh mắt là ý cười xảo quyệt, “Ở đây khắp nơi đều là nước, chúng ta ở ngay trong nước đó.”

Dung Tư Hàm giận đến mức cười ra tiếng, cô nghiến răng nghiến lợi mắng anh là lưu manh, biết rồi còn hỏi.

“Còn nữa…nước mà em nói là màu gì thế?” Anh nói thêm, “Là màu trắng…hay là trong suốt…”

Thấy anh càng nói càng quá đáng, cô nghiêng đầu trợn mắt, miễn cưỡng dùng sức đẩy anh ra sau.

Cú đẩy này khiến anh trượt ra cơ thể cô, bên trong trống rỗng cô ưm một tiếng, chẳng còn sức lực nằm sấp bên mép hồ.

Mà nơi nào đó của ai kia lúc này vẫn còn vểnh cao, nhìn thấy rõ rệt trong mặt nước, anh lộ ra nụ cười như có như không, lúc này xoay cô lại rồi bồng cô lên.

Một tay anh ôm lấy cô, tay kia thì đi xuống tìm u cốc của cô, ngón tay dò xét bên trong: “Ừm…quả thật có nước.”

“Này!” Cô thật sự bị anh chọc giận, hung hãn cắn một ngụm trên bờ vai anh, “Dạo này anh sao thế hả!”

Gần đây khi hai người ân ái, anh nói đặc biệt nhiều, lúc trước mặc dù anh cũng nói không ít nhưng lại không như bây giờ, động một chút là thốt ra lời khiến người ta nóng lỗ tai.

“Không có gì…” Anh thấy cô tức giận, rút ra ngón tay rồi thay đổi vật cứng của mình tiến vào lần nữa, “…Chỉ là hai hôm trước anh gặp Phó Chính, nhận được một ít chân truyền mà thôi.”

Dung Tư Hàm lắng nghe đã biết được xảy ra chuyện gì, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Nhiều năm trước cô và Thiệu Tây Bội đã đạt thành nhận thức chung, không nên để hai người đàn ông này qua lại với nhau! Thế nhưng bọn họ vẫn lén qua lại sau lưng các cô!

Vào vào ra ra, chợt nông chợt sâu, anh nâng mông cô lên, chầm chậm tấn công chiếm lĩnh cô, chất dịch ở nơi giao hòa càng nhỏ ra nhiều hơn, có tiếng nước sền sệt, anh đẩy vào mấy cái rồi hôn môi cô: “Còn có nước không?”

Cô tức giận, nhìn ánh mắt tràn đầy đắc ý của anh, cô nghĩ ngợi vài giây liền co bụng lại.

Anh không ngờ cô lại có chiêu này, dưới sự không phòng bị đã khiến anh bay mất bảy hồn sáu phách, trước đó còn sức sống chuẩn bị tái chiến thêm mấy hiệp, giờ đây lập tức thất thủ.

Sóng triều qua đi, cô cũng mệt đến mức thở hồng hộc, lúc này đi xuống người anh, cười tủm tỉm vỗ nơi nào đó đã mềm nhũn: “Anh không được rồi ~”

Ai bảo anh đùa bỡn lưu manh hăng say! Ai bảo anh học thói xấu từ Phó Chính!

Khuôn mặt anh chàng nào đó nhất thời tái mét.



Hai vợ chồng chơi xong một hồi thì vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó tản bộ trên bờ cát.

“Anh chợt nhớ ra nhà họ Diệp bên cạnh hình như sắp chuyển đi rồi.” Trên bờ cát đảo Fiji, Phong Trác Luân đeo kính râm, chỉ lộ ra chiếc mũi cao và bờ môi mỏng, anh nắm tay Dung Tư Hàm, nghiêng đầu nhìn cô nói.Dung Tư Hàm ừ một tiếng, ý bảo anh nói tiếp.

“Nhất Hưu không phải rất thích cô con gái nhà họ Diệp sao?” Anh nghĩ nghĩ, “Trước khi đi anh vốn muốn nói một tiếng với thằng bé, để tránh bà xã tương lai của nó đột nhiên biến mất thì thằng bé sẽ đau lòng biết bao.”

“Bà xã tương lai?” Cô liếc xéo nhìn anh.

“Đúng vậy.” Anh nhấn mạnh, “Con trai anh, anh nhìn ra được thật lòng giả dối, có để tâm hay không của nó.”

Dung Tư Hàm im lặng một lúc: “Em cũng rất thích Tiểu Diệp, nhưng mà…”

Hai đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi, bây giờ đã nói khẳng định như vậy, tương lai có ai biết sẽ ra sao?

“Ý em là hoàn cảnh gia đình nhà họ Diệp bình thường? Hay là Tiểu Diệp còn chưa đủ tốt?” Anh chậm rãi nói.

Quả thật, so với gia đình bọn họ, nhà họ Diệp thuộc tầng lớp lao động bình thường, hai người chủ gia đình bình thường phổ thông mà lại thành thật, Diệp Thiên Tinh ngoan ngoãn, học hành cũng không tệ, nhưng mà cũng không phải cô gái vượt trội.

Hiện nay hai đứa nhỏ không cần lo âu điều gì, nhưng mà tương lai trưởng thành phải đối mặt với bao nhiêu cám dỗ và ẩn số, bọn họ là ba mẹ, cũng không thể cho hai đứa trẻ đính hôn từ nhỏ rồi mới để người ta dọn đi chứ?

“Nhất Hưu bình thường điềm tĩnh, sẽ không khóc lóc quậy phá.” Cô nghĩ nghĩ, “Chờ khi trở về rồi chúng ta nói chuyện với thằng bé, có lẽ khi trở về nhà họ Diệp còn chưa dọn đi, hơn nữa thằng bé mới mười mấy tuổi thôi, đâu biết bản thân thích Tiểu Diệp là loại nào?”

“Chuyện này cũng không nhất định.” Phong Trác Luân hừ một tiếng, “Ánh mắt của anh sẽ không sai, mỗi lần thằng bé nhìn Tiểu Diệp giống như anh nhìn em vậy, em thấy thằng bé đối với ai cũng khiêm tốn lễ phép, nhưng mà sự lễ phép cũng đại diện cho xa cách, chỉ khi đối với Tiểu Diệp là khác biệt, giống như thay đổi thành người khác, nó sẽ rất khẩn trương.”

Cô có chút dở khóc dở cười: “Tỉ mỉ như vậy, thì ra bình thường anh quan sát hai đứa ở chung như thế nào à?”

“Đương nhiên rồi.” Người nào đó kiêu ngạo nhún vai, “Là một người cha tốt, đây là việc anh phải làm, nắm chắc việc chung thân đại sự của con trai.”

“Huống hồ,” sắc mặt anh bỗng nhiên điềm tĩnh lại, anh dừng bước, “Có đôi khi vuột mất duyên phận chính là bỏ lỡ, mới có thể bởi vậy tổn thương lẫn nhau, đem chuyện vốn khẳng định biến thành ẩn số… Không phải mỗi người đều may mắn giống như chúng ta.”

Không phải ai cũng giống như chúng ta, sau khi trải qua tất cả còn có thể ở bên nhau cho tới giờ, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Anh chỉ là lo lắng, sợ rằng con trai sẽ không có được sự may mắn như mình.

“Anh đã nói là duyên phận.” Lúc này Dung Tư Hàm vòng tới trước người anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, “Nếu thật sự có duyên, chuyển nhà đi đâu khoảng cách bao xa có thể ngăn cản được ư?”

Phong Trác Luân lắng nghe lời cô, biết cô đã hiểu rõ ban nãy mình nghĩ gì trong lòng, anh cong khóe miệng, ôm cô vào lòng.

“Ừ, vợ nói phải.”

Gió biển nhẹ nhàng thấm vào ruột gan, ráng chiều rọi xuống bờ cát thưa thớt người, cô vùi trong lòng anh, quanh thân là hơi thở quen thuộc của anh.

“Anh tin đứa con thiên tài của chúng ta nhất định có thể có được một mối nhân duyên tốt như ba mẹ nó, tuy rằng ngoại hình của thằng bé không đẹp bằng ba nó.” Anh vuốt tóc cô, giọng điệu thoải mái.

“Phải, anh đẹp nhất, xinh đẹp tựa thần tiên, nghiêng quốc nghiêng thành, được chưa?” Cô vùi trong lòng anh cười bất đắc dĩ, “Người bao nhiêu tuổi rồi…còn ấu trĩ như vậy.”

Thật tốt, chỉ mong con gái bọn họ cũng có thể giống như bọn họ, bao nhiêu năm trời lặn trăng lên, cuộc sống luôn hạnh phúc.

**

Trong mảnh sân thành phố S.

“Diệp Diệp.” Lúc này Phong Dịch Tu bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, cổ họng hơi kéo căng.

Diệp Thiên Tinh đáp lại, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô đã có chút ánh nước.

Đây là cô gái của cậu, ở bên cậu từ bé, ấm áp sạch sẽ, cậu cảm thấy cô là cô gái tốt nhất.

“Cậu đến chỗ mới rồi hãy chăm sóc tốt cho ba mẹ, học hành chăm chỉ, quen biết bạn tốt đáng để tin tưởng, mỗi ngày đều phải vui vẻ.” Cậu vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay cô, “Vậy thì tớ sẽ không quá buồn bã.”

Cậu rất nghiêm túc, bắt chước dáng vẻ người lớn nói rõ từng câu từng chữ.

Cô ngơ ngác nhìn cậu, nhất thời không biết phải nói gì.

“Hồi trước mẹ từng nói với tớ.” Cậu nắm tay cô, dùng bàn tay mình bao bọc tay cô, “Mẹ chờ ba chấp nhận nội tâm của chính mình rất lâu, có một dạo mẹ rất tuyệt vọng, nhưng mẹ chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ.”

“Tớ nghĩ điểm này tớ rất giống mẹ.” Cậu thiếu niên anh tuấn ấm áp nở nụ cười, “Tớ có thể viết thư cho cậu, tìm cậu trò chuyện trên mạng, gửi tin nhắn cho cậu.”

Diệp Thiên Tinh nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, hồi lâu sau cô mang ánh mắt rưng rưng dùng sức gật đầu rồi ừ một tiếng.

Bởi vì kiên trì, bởi vì chờ đợi, cho dù thế gian thay đổi muôn vàn, lòng tớ nhất định vẫn sẽ như trước.

Có lẽ xa cách là vì lần sau tương phùng.

Nhưng nhất định sẽ là sự tương phùng đẹp nhất ——-HOÀN-

Truyện chính thức hoàn rồi nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đặc biệt cảm ơn em An Yên đã giúp mình hoàn thành bộ truyện này!