Edit: Sam
Khi Phong Dịch Tu học lớp lá nhà trẻ thì Dung Tư Hàm có mang đứa con thứ hai.
Đứa bé lần này hoàn toàn tương phản với anh trai Nhất Hưu, giày vò cô đến mức không ngừng nôn nghén, ăn uống không vô, cẳng chân vọp bẻ, mặc dù tính tình cô kiên cường, nhưng từ bé đã được nuông chiều quen rồi, thai đầu thoải mái nhưng thai thứ hai lại chịu khổ, ngay cả tính tình cũng trở nên gắt gỏng hơn hồi trước.
Công việc chính của Phong Trác Luân vốn ở Hồng Kông, từ khi vợ mang thai lần thứ hai, anh đã ngừng làm việc ba tháng đầu, đem việc về nhà làm, thế là bạn học Đường Thốc đáng thương nhất cầm một mớ bản thảo và đơn hàng ngồi máy bay đưa qua đưa lại.
Hiện giờ thành phố S đang vào cuối thu, Đường Thốc mặc áo khoác thật dày, từ sân bay đến cửa nhà họ Phong đã sắp hấp hối, anh ta ấn chuông cửa, qua thật lâu bên trong mới mở cửa ra.
“Mợ nó sao giờ mới mở…” Đường Thốc vốn định phàn nàn mấy câu, nhưng vừa thấy người tới mở cửa anh ta lập tức đứng yên tại chỗ.
Trên khuôn mặt yêu nghiệt nghiêng nước nghiêng thành của bạn học Hoa Luân có dấu tím bầm vòng quanh đôi mắt.
“…Ha ha ha ha.” Đường Thốc im lặng hai giây, sau đó ôm bụng cười ha hả, “Mặt mày hốc hác rồi ư? Biến dạng hả? Bị bạo hành rồi ha ha ha ha!”
Khuôn mặt Phong Trác Luân vốn đã tím bầm càng khó coi hơn, anh kéo lên Đường Thốc đang cười lăn lộn dưới đất, giật lấy tài liệu công việc trong tay Đường Thốc rồi ném người ra bên ngoài, sau đó anh đóng sầm cửa lại.
Đường Thốc ngã chổng vó, khi đang nằm bò ngoài cửa nhà khóc hu hu thì bỗng nhiên nghe được giọng trẻ con hết sức dễ thương: “Chú Đường Thốc?”
Đường ngốc lau nước mắt đứng lên, nhìn thấy Phong Dịch Tu đeo cặp sách đứng bên cạnh mình, anh ta nhào tới ôm lấy Phong Dịch Tu: “Nhất Hưu… Ba con bị mẹ con bạo hành, ba con nổi cáu trút ra hết trên người chú, còn đánh chú nữa! Hu hu!”
Phong Dịch Tu bị anh ta ôm chặt suýt nữa không thở được, cậu vùng vẫy một hồi bất đắc dĩ nói: “Chú Đường Thốc, chú buông cháu ra trước đi, cháu sắp ngạt thở rồi.”
Đường ngốc híc thêm một tiếng mới thả người ra, sau đó anh ta chợt nghe được giọng nữ như máy móc quen thuộc vang lên ở sau lưng: “Sao anh vẫn còn gà mái thế hả.”
“Dì Bích Giới, chú Kha Tử, anh Ấn Thích.” Phong Dịch Tu đeo cặp sách cười tủm tỉm chào đám người, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
“Ngoan.” Doãn Bích Giới tiến lên sờ đầu cậu, cô dùng ánh mắt hết sức ghét bỏ liếc nhìn Đường Thốc co ro ở góc tường.
“Anh Ấn Thích, anh Ấn Thích, anh có thể chỉ em chơi trò chơi mới nhất không?” Từ nhỏ Phong Dịch Tu đã hết sức sùng bái Kha Ấn Thích, đôi mắt to của cậu phát sáng, vội vàng chạy tới bên cạnh cậu thiếu niên nhà nữ vương, nghiêng đầu nói, “Em có một cửa chơi mãi không qua được, em luôn chờ anh đến.”
“Ừ.” Cậu thiếu niên thiên tài trầm lặng kiệm lời gật đầu, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng giống y chang Kha Khinh Đằng.
Phong Dịch Tu nhận được sự đồng ý của Kha Ấn Thích, cậu vui vẻ gật đầu thật mạnh, khuôn mặt bé nhỏ xinh xắn thật sự dễ thương hết sức.
Kha Khinh Đằng bấm chuông cửa, cánh cửa lại mở ra lần nữa, lần này đổi thành Dung Tư Hàm, cô mặc đồ ở nhà rộng rãi, trên khuôn mặt có vẻ ửng đỏ không bình thường, khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ cô còn hơi lúng túng.
Doãn Bích Giới tự đẩy cửa ra tiến vào, đi tới liền thấy Phong Trác Luân đang quỳ dưới đất lau sàn nhà, trên khuôn mặt tuấn tú treo hai vòng tím bầm thật lớn, cô quay đầu lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Dung Tư Hàm, cô nhướn mày chậc hai tiếng: “Dung Tư Hàm, cậu cũng quá đói khát rồi, anh ta không hầu hạ tốt cho cậu, cậu liền đánh anh ta, còn bảo anh ta quỳ dưới đất lau sàn nhà, cơ mà tớ biết không phải dao súng thật suy cho cùng không thể thỏa mãn cậu, tớ hiểu mà.”
Kha Khinh Đằng ngồi xuống sofa, bình tĩnh vỗ tay hùa theo vợ mình.
Dung Tư Hàm trợn mắt khinh thường, muốn đến phòng bếp đi rót nước, Phong Trác Luân thấy thế lập tức đứng lên, anh đi tới bên cạnh cô nói: “Em ngồi đi, để anh đi rót nước giúp em.”
“Tự em làm được.” Cô nhẫn nại nói.
“Người hồi sáng suýt nữa ngã trong phòng bếp thì làm được gì? Con gái của anh ở trong bụng em đó.” Phong Trác Luân biếng nhác nói, đi vào phòng bếp trước cô một bước.
“Con gái của anh? Con gái của anh thì không phải con gái của em sao? Lẽ nào bản thân em muốn xảy ra sơ xuất ư? Còn nữa, nếu không phải tối qua anh…thì em sẽ suýt nữa bị ngã à!” Dung Tư Hàm nhìn bóng lưng anh, cô nhíu mày bực bội nói.
Tuy rằng Dung Tư Hàm đã đè thấp giọng, nhưng Doãn Bích Giới vẫn nghe được rõ ràng, cô bình tĩnh vỗ vai con trai Kha Ấn Thích, nói với cậu: “Con đưa Dịch Tu vào phòng đi.”
Kha Ấn Thích mặt không biểu cảm dẫn bé Nhất Hưu ngây thơ thuần khiết đi vào trong phòng.
Phong Trác Luân rót nước đi ra, anh cầm cốc nước đặt trong tay Dung Tư Hàm, vẻ mặt làm như rất bất đắc dĩ nói: “Vợ ơi, bây giờ tính tình của em tệ lắm, nhưng em hãy yên tâm anh sẽ không ghét bỏ em.”
“Anh im miệng.” Dung Tư Hàm tức giận nói.
Anh càng hưng phấn hơn, hai tay từ phía sau lưng cô dời xuống, một tay mập mờ lởn vởn bên hông cô, tay kia thì dời xuống phần vểnh lên của cô.
Dung Tư Hàm hít sâu một hơi, chợt nghe được giọng anh càng mập mờ hơn: “Còn nữa, tối qua anh làm gì? Sao anh không nhớ nhỉ?”Người này đã bị ăn đòn thế mà sắc mặt vẫn tỏ ra đê tiện hả hê, còn làm ra vẻ con sói đói khát, Dung Tư Hàm nắm tay thành quyền, chợt nghe được chuông cửa nhà lại vang lên.
Doãn Bích Giới đang khoanh tay quan sát bọn họ, lúc này cô đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, khóe miệng mang theo ý cười mở cửa ra.
“Chị nữ vương!” Khoảnh khắc Cố Linh Nhan thỏ lông xù nhìn thấy Doãn Bích Giới, cô nàng lập tức ngạc nhiên cảm thán ra tiếng, ra sức kéo tay áo của người đàn ông bên cạnh, “Oa Tử Oa Tử, em lại gặp được thần tượng rồi!”
“Bạn nhỏ nhà anh trước sau vẫn tràn đầy sức sống nhỉ.” Doãn Bích Giới nhíu mày nhìn Đan Cảnh Xuyên, ra hiệu bọn họ tiến vào.
Đan Cảnh Xuyên có phần bất đắc dĩ ôm vợ đi vào.
“Chị Bội Bội, chị đừng quên bảo cái người đáng thương cứ khóc hu hu ở cửa tiến vào nhé!” Lúc Cố Linh Nhan nhảy nhót vào trong mới sực nhớ ra gì đó, cô nàng quay đầu hô với Thiệu Tây Bội đang chuẩn bị tiến vào.
Dung Tư Hàm nghe được tiếng bọn họ, cô hất tay Phong Trác Luân ra đi về phía huyền quan, Thiệu Tây Bội đang thay dép, nhìn thấy cô liền tươi cười ôn hòa nói: “Hàm Hàm.”
“Bội Bội.” Dung Tư Hàm cầm lấy thuốc bổ và đồ đạc bọn họ mang tới, “Sao mọi người đến mà không nói tiếng nào thế, để bọn chị chuẩn bị cơm chiều trước.”
“Đừng khách sáo, bọn em đã ăn rồi.” Thiệu Tây Bội cùng cô đi vào trong, ân cần hỏi han, “Thai lần này có phải rất vất vả không?”
Dung Tư Hàm gật đầu, hơi bất đắc dĩ: “Buổi tối cũng không ngủ ngon.”
“Em cũng vậy, hồi trước mang thai Vấn Vấn, ăn gì cũng không có khẩu vị, sau đó thai đạp mạnh lắm, đứa bé kia cứ đánh đá bên trong mãi, lúc nửa đêm chân còn vọp bẻ, luôn ngủ không yên.”
Dung Tư Hàm bị nói trúng điểm phiền, hồi lâu sau thở dài một hơi: “Chị cũng vậy.”
Thiệu Tây Bội nghe cô nói xong liền quay đầu nhìn bạn học Hoa Luân mặt mày hốc hác đang kéo Đường Thốc vào nhà, Thiệu Tây Bội nở nụ cười: “Đã nhìn ra.”
Khuôn mặt Dung Tư Hàm hơi đỏ lên, cô không lên tiếng.
“Có điều khi sinh rất thuận lợi, nhìn thấy bé con em đều cảm thấy đáng giá, chị thích con trai hay là con gái?” Lúc này Thiệu Tây Bội lại cất lời, như là nhớ lại chuyện hồi trước, vẻ mặt càng dịu dàng hơn, “Lúc đó Phó Chính không nói gì cả, nhưng em cảm thấy anh ấy thích con gái.”
Vẻ mặt của Dung Tư Hàm cũng dịu dàng theo: “Đàn ông thường thường đều thích con gái, có lạnh lùng bao nhiêu cũng giống nhau.”
Bên kia, Phong Trác Luân ném Đường Thốc ôm mặt khóc xuống đất, anh xoay người cười mỉm vỗ vai Phó Chính: “Đã lâu không gặp.” Phó Chính không bao giờ thích động chạm cơ thể với người khác, nhưng sau khi bị anh vỗ vai, anh ta chỉ đẩy mắt kính, vẻ mặt còn dịu đi mấy phần.
“Ô! Hoa Luân! Hai con mắt anh xảy ra chuyện gì thế! Bị ai đánh hả?!” Cố Linh Nhan làm như phát hiện điều mới lạ, cô nàng ở cách đó không xa mang sắc mặt sợ hãi chỉ vào anh.
Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành thế mà biến thành như vậy!
“Cô nhóc đoán thử xem.” Doãn Bích Giới ở một bên cười trêu đùa, lên tiếng trước.
“Người phụ nữ khác muốn cưỡng ép anh, anh không cho thế nên bị ăn đòn?” Cố Linh Nhan chống cằm, trong đầu bắt đầu não bổ nhanh chóng.
Đan Cảnh Xuyên đang ngồi trên sofa bên cạnh đang nói chuyện với Kha Khinh Đằng thì chợt sặc một tiếng, anh ta đen mặt.
“Ừm, gần như vậy.” Phong Trác Luân dời tầm mắt sang Dung Tư Hàm, trên khuôn mặt xinh đẹp còn dần dần lộ ra vẻ khiến người ta thương xót, “Có điều không phải phụ nữ khác… Haiz, bạn thỏ lông xù, cô không biết làm đàn ông khó lắm, làm chồng của phụ nữ mang thai còn khó hơn, chẳng qua là vợ con của mình, khổ cực gì đó tôi đều vui vẻ chịu đựng.”
Từng câu từng chữ tràn đầy tình ý dõng dạc, quả thật khiến người ta cảm động.
Cố Linh Nhan nghe hiểu ý ngoài lời của anh, cô nàng lập tức chạy tới túm cổ áo Đan Cảnh Xuyên: “Oa Tử, anh xem kìa, anh ta thật tốt! Lúc em mang thai, nửa đêm bảo anh hát hò anh không biết, yêu anh cũng không chịu! Nhưng em chưa từng ra tay với anh đâu!”
Đan Cảnh Xuyên bó tay đỡ trán, sau đó nghe được Doãn Bích Giới ở một bên cất tiếng: “Bạn thỏ lông xù, chẳng lẽ cô không muốn biết, tại sao anh ta phục vụ cho vợ con, phục vụ đến nỗi mặt mày hốc hác sao?”
“Tại sao?” Cố Linh Nhan mở to hai mắt, tò mò hỏi.
“Cô có thể nhớ lại hồi cô mang thai, Oa Tử nhà cô phục vụ cho cô thế nào.” Doãn Bích Giới nhẹ nhàng phủi cánh tay, thanh thản ngồi xuống sofa.
“Hở?” Cố Linh Nhan nghe xong thì nhìn sang Đan Cảnh Xuyên, “Có ý gì?”
Kha Khinh Đằng liếc nhìn người anh em tốt bên cạnh luôn đứng đắn nghiêm túc, trên khuôn mặt anh hơi phấn khích, tay nắm thành quyền, ngăn chặn ý cười bên môi mà ho một tiếng.
Đan Cảnh Xuyên bị nữ vương đâm một nhát, khuôn mặt càng đen hơn, kề cà không nói gì.
Cố Linh Nhan thấy chồng mình không trả lời, lập tức hỏi thẳng nhân vật chính: “Hoa Luân, rốt cuộc anh phục vụ thế nào mà chị Hàm phải biến anh thành như vậy hả?”
“Tôi biết tôi biết!” Đường ngốc đang thoi thóp tựa vào góc tường lúc này run rẩy giơ tay lên, “Bởi vì anh ta…”
Anh ta còn chưa nói hết thì đã bị Dung Tư Hàm thẹn quá hóa giận khom người bóp mũi.
Vốn là mâu thuẫn nội bộ, ai ngờ hôm nay bắt đầu từ Đường Thốc rồi từng người một đều tới cửa, việc chăn gối giữa vợ chồng đều bị đặt ra trước mặt công chúng để cười nhạo!
Đều vì tên tai họa này! Tên ngốc này! Đều do anh ta không tốt!
Đường Thốc không còn sức nữa, lại ngọ ngoạy khóc hu hu, ý cười ở khóe miệng Phong Trác Luân ngày càng đậm, anh nói với Cố Linh Nhan: “Tôi sợ làm hư cô, Oa Tử sẽ đánh tôi.”
Nói xong, anh nghiêng người nhìn Phó Chính: “Em rể trả lời đi, chắc là vẹn cả đôi đường hơn.”
Tên cặn bã mặt không biểu cảm im lặng hồi lâu, sau đó chỉ nói bốn chữ.
“Bình chân như vại.”
Mọi người trong phòng khách im lặng hai giây, Kha Khinh Đằng và Doãn Bích Giới ngồi trên sofa đều nhẹ nhàng vỗ tay, Cố Linh Nhan à một tiếng thật dài cười xấu xa, Phong Trác Luân dùng ánh mắt thương hại “quả nhiên lúc trước cũng từng chịu khổ, cả thế giới chỉ có cậu hiểu tôi nhất” mà nhìn Phó Chính.
Dung Tư Hàm trực tiếp vùi mặt xuống đất.
Lúc này cánh cửa của căn phòng nhỏ cũng mở ra, Phong Dịch Tu có thính lực tốt, cậu ở trong phòng cũng nghe được, thế là nghiêng đầu hỏi Kha Ấn Thích ở bên cạnh: “Anh Ấn Thích, cái gì gọi là bình chân như vại ạ?”
Kha Ấn Thích im lặng một lát, rồi xoa đầu cậu nhóc: “Chờ sau này em lớn lên tìm được Tiểu Diệp của mình, em sẽ tự biết thôi.” ——