Đến năm mười tuổi, Ngả Giai cùng Ngả Hòa trở thành‘tâm bệnh’ trong lòng của Giai Hòa.
Vài năm gần đây Dịch Văn Trạch đã không tham gia diễnxuất, lui về phía sau hậu trường. Giai Hòa vẫn cần cù, thật thà, ngoan ngoãnlàm biên kịch, cho nên việc bên cạnh con cái ăn sáng và sinh hoạt mỗi ngày cứthế mà tự nhiên trở thành chuyện của Dịch Văn Trạch.
Một buổi sáng của một ngày nào đó, Dịch Văn Trạchkhông ở nhà, rốt cuộc Giai Hòa cũng muốn làm một người mẹ tốt một lần, cùng haiđứa ăn điểm tâm sáng. Đi xuống lầu mới phát hiện cả hai đang chiến đấu bóctrứng gà, bốn quả trứng dường như là tranh nhau mà bóc, cuối cùng chỉ còn thừamột quả. Hai chị em nhìn chằm chằm vào đó, đang muốn xuống tay đã bị Giai Hòacầm lên mất.
“Mẹ.” Đồng thời quay đầu lại, hai đứa nhìn ánh mắt vẫncòn mông lung mơ hồ của cô, rồi lại cùng nhìn nhau, vô cùng bất đắc dĩ.
“Để mẹ bóc cho mấy đứa nhá?” Giai Hòa rất chi là bìnhdị gần gũi.
Ngả Giai Ngả Hòa cùng lúc đẩy đĩa lại, trứng được bócsạch sẽ gọn gàng, không hề có tỳ vết nào.
Giai Hòa thầm thở dài một hơi, quả thực là con nhàmình, ngay cả bóc trứng gà mà cũng thành thạo như vậy, tự lực cánh sinh, khônghề ỷ lại người lớn. Trong lòng khen mãnh liệt một lúc, cô rốt cuộc cũng bóctrứng gà trong tay, thuận miệng hỏi: “Lúc nãy sao các con tranh nhau bóc thế?Bình thường đều cùng ba làm như thế sao?”
Thật ra Giai Hòa càng tò mò hơn, chẳng lẽ mỗi ngàyDịch Văn Trạch đều làm cái này với hai đứa nhóc?
Cả hai lại đồng thời nhìn nhau một cái, sau đó Ngả Hòamới thờ ơ nhìn Giai Hòa một cái: “Lúc ba đi có nói, ai bóc trứng gà ít nhất thìphải rửa chén.”
Giai Hòa ồ một tiếng, tiếp tục bóc trứng.
Vỏ trứng gà chậm rãi rớt xuống đĩa mới xem như hoàntoàn thu phục.
Mãi cho đến khi đặt bên miệng cắn một miếng, cô mớiphát hiện hai đứa nhóc kia đều nhìn chăm chăm mình với biểu hiện vui sướng khingười khác gặp họa.
“Làm sao vậy?” Giai Hòa cố gắng nhớ lại, nãy giờ mìnhcũng đâu có làm sai cái gì đi?
“Mẹ à, mẹ không nên dậy sớm như vậy,” Hai mắt Ngả Giaimở to, ý vị thâm trường thở dài, “Mẹ thua rồi.” Tuy rằng rất đồng tình, nhưngkhóe miệng cũng nhếch ra cười sung cười sướng. Giai Hòa phản ứng lại mới hiểuđược hai đứa con bảo bối nhà mình đang nói cái gì…
Vì thế, trong một buổi sáng khó có dịp dậy sớm đã trởthành người chịu tội thay của hai nhóc con.
Các ngày hành chính trong tuần, ở nhà luôn có một côgiúp việc. Nhưng đến cuối tuần, vì rèn luyện hai Bá Vương con trong nhà, chotới bây giờ Dịch Văn Trạch cũng không để cô giúp việc đến. Giai Hòa chỉ có thểchấp nhận số phận nhìn hai con ăn xong, dọn dẹp một bàn đầy thức ăn.
Đến khi rửa chén xong, cô mới chạy về phòng, đóng cửacẩn thận, gọi điện thoại cho Dịch Văn Trạch. Ở đầu dây bên kia nghe có tiếnggió rất lớn, hình như anh đang ở ngoài: “Có chuyện gì vậy? Dậy sớm như thếsao?” Dịch Văn Trạch vừa nói xong, vừa nhanh chóng vào xe, “Hay là hai đứa ầm ĩđến em?”
Giai Hòa thở dài: “Không có đâu. Hôm nay em muốn cùngcon ăn sáng một lần, tâm niệm trong đầu thế nên mới dậy sớm.”
“Sau đó thế nào?” Giọng Dịch Văn Trạch mang theo ýcười, dường như đã đoán được chuyện xảy ra.
“Sau đó theo cái quy định bóc trứng của anh, lúc emcòn chưa tỉnh táo gì đã trở thành kẻ chịu tội thay con anh rồi.”
Anh bật cười: “Vợ đã vất vả làm việc nhà.”
Giai Hòa ai oán ôm điện thoại: “Chừng nào anh về?”
“Có lẽ là tối.” Dịch Văn Trạch tính toán thời gian, ônhòa nói: “Có chuyện gì sao?”
Giai Hòa buồn không lên tiếng, có thể có chuyện gìđược đây? Bình thường nhìn anh dịu hòa gần gũi, nhưng là hai Bá Vương con kialại sợ anh, căn bản là không hề sợ cô gì cả. Trước lúc năm tuổi còn rất đángyêu, sau năm tuổi thì càng ngày càng khó chống cự.
Ôi…chẳng lẽ thời kỳ thanh xuân phản nghịch của con nítthời đại bây giờ lại sớm đến thế ư?
Hai người còn nói thêm đôi ba câu nữa mới ngắt điệnthoại. Buổi sáng hai đứa nhóc đều có giờ học nhạc. Dọn dẹp đâu vào đấy một phenGiai Hòa liền trực tiếp trèo lên giường ngủ. Thật ra cô rất muốn ngồi ở cạnhxem Ngả Giai Ngả Hòa đàn dương cầm, nhưng mà từ lúc hai đứa nhóc bảy tuổi đã cónề có nếp nói chuyện nghiêm túc với Dịch Văn Trạch một lần, đại ý là muốn ba mẹtôn trọng riêng tư học tập, không nên quản lý như vậy.
Vì thế, cô chỉ có thể làm theo phương thức giáo dụccủa Dịch Văn Trạch, tuyệt đối tôn trọng hai con của mình, áp dụng chính sáchnuôi thả để phát triển.
Đến khi đồng hồ báo thức lại vang lên, âm thanh dươngcầm ngoài cửa đã ngừng lại.
Lúc xuống lầu nấu cơm trưa cho con ăn, không hiểu saolại thấy hai đứa khó có lúc ngồi ngoan ngoãn trên ghế sô pha, im lặng nhìnmình.
Giai Hòa không hiểu: “Có chuyện gì à?”
Sao tim lại hoảng hoảng thế này, tính tình hai đứanhóc này thật sự rất giống Dịch Văn Trạch.
Trong nhà có một cái ‘phúc hắc’, như vậy thì còn cócảm giác hạnh phúc khi bị ăn sạch sành sanh. Trong nhà có ba ‘phúc hắc’ thì đótuyệt đối là tai nạn. Từng bước đi đều có một cái bẫy, vừa bò lên trên thì cáisau lại càng sâu hơn…Đây chính là cảm xúc lớn nhất của cô trong năm năm qua.
“Mẹ à, chúng con muốn tâm sự với mẹ.”
Giai Hòa thở dài một hơi, lập tức cười cười, ngồixuống sô pha: “Được rồi, có muốn ăn trưa trước không?”
Ngả Giai cũng cười: “Không mẹ ạ, con giảm béo.”
…
Được rồi, phải tôn trọng ý chí của con cái, thật ra cônhóc có một chút mũm mĩm của con nít.
Ngả Hòa uống một ngụm nước đá, vào thẳng chủ đề:“Chúng con muốn đổi tên ạ.”
Giai Hòa sửng sốt: “Vì sao? Tên này chẳng phải rất ổnsao?”
Ngả Giai trưng ra bộ dáng không thể tin được: “Mẹ, mẹkhông biết là tên của con giống y một người nổi tiếng nào đó sao? Làm con gáicủa Dịch Văn Trạch, con làm sao có thể trùng tên với người khác?” Nói xong, lạicảm thấy giọng điệu của mình quá mạnh mẽ cứng rắn, lập tức mỉm cười ngọt ngào,“Mẹ cảm thấy như thế nào ạ? Mẹ?”
Giai Hòa run lên, còn rất nghiêm túc nghĩ đến chuyệnnày.
Thật ra trước đó không biết bao nhiêu lần mình nóichuyện này, cũng từng nghi ngờ rồi, nhưng Dịch Văn Trạch vẫn giữ vững quyếtđịnh như thế.
Ngả Giai nhìn Ngả Hòa, ý tứ thực rõ ràng: Tới phiên emđấy.
Ngả Hòa chỉ bình thản nở nụ cười: “Con lại khó khănhơn. Rõ ràng đây là tên của con gái mà mẹ.” Cậu bé nói xong, tiếp tục uống mộtngụm nước đá. Giai Hòa nhìn con, chỉ cảm thấy cách nói này động tác này thật sựrất giống Dịch Văn Trạch.
Cô còn nghĩ nghĩ vô cùng nghiêm túc, sau đó mới trảlời: “Thật ra mẹ cũng hiểu được, chuyện này ba con làm cần phải cân nhắc.”
Ngả Giai mở to mắt, nhìn thoáng qua đứa em trai.
Ngả Hòa trực tiếp phụt nước ra ngoài: “Đây là tên bađặt?”
Giai Hòa gật gật, bắt đầu nhớ lại ký ức ngọt ngào mậtmật kia: “Lúc ấy ba con còn gạt mẹ nói không mang thai, mang mẹ đến một bãibiển vắng người cầu hôn, sau đó trực tiếp nói cho mẹ biết tên của hai đứa. Lúcmẹ đang khóc nức nở mới phát hiện người nhà hai bên, còn có tất cả bạn bè củamẹ đều đã được ba con sắp xếp, chuẩn bị hoàn hảo. Bãi biển cũng chính là nơi tổchức hôn lễ đó…”
Ngả Giai trực tiếp đứng lên: “Mẹ, con đói bụng.”
Giai Hòa khó hiểu nhìn cô bé: “Không phải đang nóichuyện đổi tên sao? Mẹ cũng hiểu được sửa lại thì tốt hơn, cho các con tự do.Dù sao tên cũng là chuyện cả đời.”
Ngả Hòa cũng cầm cốc lên: “Lúc nãy chúng con nói đùa,cái tên này thật ra rất có trình độ.”
Hai đứa chân trước chân sau vào nhà ăn, ý tứ vô cùngrõ ràng: Vấn đề này đã chấm dứt, mẹ có thể đi nấu cơm rồi đó…
Từ chuyện này về sau, nguyên một buổi chiều hai chị emvô cùng ngoan ngoãn nghe lời khiến cho Giai Hòa bắt đầu không quen. Vốn tưởnghối thúc hai đứa đi làm bài tập về nhà, mấy đứa nhóc lại rất chủ động nhốt mìnhtrong phòng học, mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch về nhà cũng không đi ra.
“Chồng à,” Giai Hòa nhìn anh đang thay quần áo, “Kịchbản lần này giao xong mình dẫn hai đứa đi New Zealand nghỉ hè đi?”
Dịch Văn Trạch ừ, bắt đầu thay quần.
Giai Hòa vốn đang nghiêm trang nói, lại thấy anh lạithản nhiên như vậy, mặt mũi vẫn nóng bừng. Đúng là tai họa ngàn năm mà, kết hônmười năm rồi sao một chút cũng không già là thế nào? Còn càng ngày càng có vịđàn ông…
Dịch Văn Trạch nghe cô không lên tiếng, quay đầu: “Hômnay hai đứa có bắt nạt em không?”
…
Làm một người mẹ mười năm, bị hỏi như vậy vẫn thật sựcó cảm giác thất bại. Cô hàm hồ nói: “Ngoại trừ chuyện bóc trứng buổi sáng thìhai đứa ngoan lắm,” Nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ cục, “Nhất là lúc chiều ấy,quả thật không hề giống với bình thường. Em đang muốn cắn lưỡi xem có phải mìnhđang nằm mơ hay không.”
Lúc anh đi tới gần, Giai Hòa còn bận nhớ tới chuyện kỳlạ ngày hôm nay. Mãi cho đến khi được anh bế xốc lên giường mới phản ứng lại,căn bản là Dịch Văn Trạch không thay quần áo, mà là trực tiếp cởi quần áo,không mặc gì cả…Giai Hòa không tự nhiên rụt người: “Em còn muốn kiểm tra bàitập cho con nữa.”
“Ngày mai là chủ nhật, anh kiểm tra là được.” Dịch VănTrạch cười ôn hòa vô hại.
Cô thở dài một hơi: “Em cảm thấy làm mẹ mười năm màchẳng có thành tựu gì cả. Anh rất toàn năng.”
Dịch Văn Trạch chỉ cười, hôn hôn mặt cô: “Vợ à, cốnghiến lớn nhất của em chính là sinh hai đứa.”
“Đúng thế,” Giai Hòa cười ôm cổ anh, dán sát người vàođó,” Nhưng là mấy tháng kia em cũng đâu có làm gì đâu.” Mỗi lần nghĩ lại quảthực quãng thời gian đó quá hạnh phúc. Công việc gì Dịch Văn Trạch cũng bỏ hết,mỗi ngày ở nhà cũng cô. Hai người ngày ngày anh nhìn em em nhìn anh thế nhưnglại không thấy chán tí nào.
Lúc đầu Kiều Kiều cùng Tiêu Dư còn chưa biết, sau nàymới phát hiện cho dù đến bất cứ lúc nào Dịch Văn Trạch cũng ở nhà, mới hoàntoàn chịu thua.
Cái gì mà đàn ông vẹn toàn chứ, mấu chốt là trong thờigian mang thai mình không có phản ứng gì, lại sành ăn, ngẫm lại liền dễ chịu…
Càng nghĩ càng cảm thấy rất hưởng thụ, trực tiếp nhảyvọt qua quá trình sinh con đau đớn thổng khổ, nhẹ nhàng ghé vào tai anh nói:“Nếu không sinh thêm một đứa đi?” Lần này mình nhất định phải tự giáo dục, kiênquyết để con tuyệt đối nghe lời mẹ.
Dịch Văn Trạch im lặng một lúc mới dịu dàng nói:“Không cần, hai là đủ.”
Nhưng mà em còn đang muốn mình tự dạy con đó…
Giai Hòa càng nghĩ càng mệt, giọng nói cũng mềm nhũn:“Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ đau có một lúc thôi, sinh thêm một đứa được không?”
Anh không nói gì về chuyện này nữa, từng chút một chậmrãi trượt xuống từ trán cô, che đi mọi thanh âm.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Dịch Văn Trạch đã mang vàomột ly sữa ấm.
Hai tay Giai Hòa ôm ly, ngồi nhớ đến vấn đề này hômqua, “Tối qua còn chưa nói xong, sao hai đứa lại đột nhiên ngoãn ngoãn nhưvậy?” Dịch Văn Trạch đặt laptop lên đùi, ngồi dựa vào đầu giường ngay sát cô:“Lúc trưa anh gửi e-mail cho Ngả Giai.”
Giai Hòa ồ một tiếng: “E-mail? Hai cha con anh từ khinào mà tình cảm như vậy chứ?”
“Đây là chuyện anh và con giao ước với nhau, việc gìquan trọng nhất định phải nói qua e-mail.” Dịch Văn Trạch nhìn cô uống sữa,“Uống nhanh một chút, lát nữa ăn trưa rồi.”
Giai Hòa ừm, nhưng rất tò mò: “Nhưng sao lại giao ướcnhư vậy?”
“Con bé rất thích văn chương,” Giọng Dịch Văn Trạch ấmáp, giải thích, “Điểm này rất giống với em. Con viết mọi tâm sự vào thư rồi gửicho anh.”
Giai Hòa lại ừm, vô cùng ghen tị nhìn nhìn.
Khó trách ai cũng bảo con gái rất gần gũi với ba, xemra mình với Ngả Hòa phải làm cái gì đó, nếu không thì chịu thiệt chết thôi.
“Nhưng mà vầy thì có liên quan gì tới việc hai đứangoan đâu?” Cô đột nhiên phản ứng lại, thật ra đây mới là chuyện mình muốn hỏi.
“Anh bảo con cấm bắt nạt mẹ.”