Tùy Tiện Phóng Hỏa

Chương 32: Rung động không khống chế được (2)




Giai Hòa theo bản năng muốn rút tay về, lại bỗng nhiênbị nắm chặt, giây tiếp theo Dịch Văn Trạch dùng lực hơn bình thường một chút.Chỉ vì động tác này mà cô không dám rút ra, dồn hết dũng khí ép cho mình bìnhtĩnh, bình tĩnh lại.

Dịch Văn Trạch liếc nhìn Chu Tuấn một cái, gật đầunói: “Xin chào.”

Chu Tuấn lục lọi di động, sau đó lập tức nhướng nửangười ra, cười vô cùng nhiệt tình: “Dịch tiên sinh, tôi luôn là fan hâm mộ củaanh, từ nhỏ đã xem phim anh diễn.” Dịch Văn Trạch gật đầu, ý bảo anh ta tiếptục nói, nhưng chỉ bằng vẻ mặt bình thường như vậy, ngược lại càng khiến chongười ta áp lực thêm. Giai Hòa nhìn, đổ mồ hôi lạnh thay Chu Tuấn.

Phim đã bắt đầu chiếu, toàn bộ những tiếng vang cùngtạp âm xung quanh liền lắng xuống, mọi người chung quanh đều yên tĩnh lại.

Bởi vì có ánh sáng, bấy giờ Chu Tuấn mới ‘hậu tri hậugiác’ (thấy rồi mới hiểu) nhìn hai người đang nắm tay, hơi ngây ra,sau đó lập tức cười toe toét: “Tôi cùng Giai Hòa là bạn tốt, nghe nói Dịch tiênsinh mở công ty chế tác, không biết về sau có cơ hội hợp tác hay không.”

Giai Hòa âm thầm nghiến răng.

Cô nghiêng người sang Dịch Văn Trạch. Chết tiệt, cònchút nữa thôi là nằm luôn lên người cô rồi.

Dịch Văn Trạch tiếp tục lịch sự gật đầu: “Hy vọng cócơ hội hợp tác.”

Giọng của quan lại đó.

Hoàn toàn không để ý đến việc anh ta cầm di động muốnxin số điện thoại, lúc Chu Tuấn còn đang do dự, Giai Hòa ho nhẹ một tiếng, tiếptục nghiêng người qua bên Dịch Văn Trạch. Hành động này quá rõ ràng, rốt cuộcChu Tuấn cũng hiểu mình không được chào đón, cắn răng nói thêm một câu: “Khôngbiết tiên sinh có tiện để lưu số điện thoại không, sau này có cơ hội đến ThiênTân một lần nữa, tôi sẽ mời tiên sinh ăn cơm.”

Giai Hòa phẫn hận nhìn hắn ta.

Ngươi cũng là đàn ông à, nếu là phụ nữ thì ta cạo đầungươi rồi.

Ầy…

Đàn ông hình như cũng có vấn đề, bây giờ mọi người cóvẻ cởi mở hơn…Cô quét mắt nhìn cái cằm nhọn đã qua thẩm mỹ của Chu Tuấn, lạivụng trộm nhìn ánh mắt chết người của Dịch Văn Trạch, còn có cả khuôn mặt vạnnăm không già trong lòng mình. Thật sự là không già a, ai cho anh nổi tiếng sớmnhư vậy hả, chỉ mới ba mươi mấy tuổi, ai gặp cũng bảo từ nhỏ đã xem phim củaanh khiến anh như thể đã năm mươi mấy tuổi vậy đó…

Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi không thường lưu sốđiện thoại cá nhân.”

Nói xong, anh cũng nhìn vào ánh mắt lóe ra vô số từngữ của Giai Hòa. Giai Hòa lập tức chột dạ quay đầu, trấn tĩnh xem phim.

Cuối cùng Chu Tuấn cũng đã hiểu được cái gì gọi làthức thời, ngoan ngoãn ngồi trở lại nhìn màn hình lớn.

Qua một lát, Giai Hòa mới kề tai Dịch Văn Trạch thìthầm: “Rất ngưỡng mộ anh đó, sao em học thế nào cũng không biết cách từ chốingười ta?”

Anh cầm một chai thủy tinh bên cạnh, mở ra đưa cho cô:“Từ từ sẽ được.” Giai Hòa cầm chai nước uống một ngụm, vừa chuẩn bị đóng nắpchai lại, Dịch Văn Trạch lại thả xuống đùi cô một túi bỏng lớn…Giai Hòa ngâyngười nhìn túi bỏng, cái này mua lúc nào mới được? Rạp chiếu phim tặng cho diễnviên á?

Bởi vì những hình ảnh chuyển động liên tục, ánh sángkhông ngừng thay đổi. Giai Hòa nuốt nước miếng: “Anh có thể đừng tốt như vậyđược không, cảm giác rất không chân thực, em cứ có cảm giác mình đang ở trongphim đó…” Ánh mắt Dịch Văn Trạch có ý cười, thấp giọng nói: “Anh có rất nhiềukhuyết điểm, từ từ rồi em sẽ thấy.” Sau đó cầm cái chai về, lại nắm tay GiaiHòa, quay đầu xem phim.

Làm sao mà có khuyết điểm, rõ ràng hoàn mỹ như vậy…

Giai Hòa nhìn anh, trong mắt không ngừng lóe sáng, cầmmột hạt bỏng, vừa định ném vào miệng, lại cảm thấy không đúng, chỉ có thể thậtcẩn thận đưa tới trước mặt anh.

Dịch Văn Trạch cười, cắn một miếng.

Đầu ngón tay chạm tới hơi ấm, Giai Hòa run run, cầmmột hạt bỏng khác nhét vào miệng mình cho bình tĩnh lại.

Phim rất là hay đó, nhìn hơn hai giờ, cô ngơ ngáckhông biết rốt cuộc mình đang xem cái gì. Nguyên nhân rất đơn giản, trong hơnhai giờ đó, Dịch Văn Trạch vẫn nắm tay cô, hoạt động ba lần. Đầu tiên là nhẹnhàng nắm, sau đó là những ngón tay giao nhau, cuối cùng là kéo lên đùi anh.Tuy Giai Hòa chưa bao giờ dám chơi tàu lượn siêu tốc, nhưng mà cô thề quá trìnhnày tuyệt đối không thua kích thích.

Cô nhìn Dịch Văn Trạch không biết bao nhiêu lần, thấyanh rất nghiêm túc xem phim, cũng không dám rút tay về.

Đến lúc trước khi hết phim, Dịch Văn Trạch mới thấp giọnghỏi cô: “Em muốn đi ra ngoài với anh hay không?”

Giai Hòa vừa định gật đầu, lại nhớ tới khu nhỏ mình đỗxe lại, chỉ có thể buồn bực hạ giọng: “Em phải đi lấy xe, tiểu khu em đỗ xe kháphức tạp, ngoại trừ em không ai tìm thấy được đâu.”

“Ừ, anh về khách sạn trước, em về thì tìm anh.”

Nói xong anh mới buông tay, đứng lên rời khỏi chỗ ngồitrước. Vì tránh che khuất hàng người phía sau, anh rất lịch sự cúi người xuống.Nhưng vì bề ngoài rất dễ chú ý, cho dù rời đi rất nhanh vẫn dấy lên một hồi xônxao.

Đến khi phim hoàn toàn kết thúc Giai Hòa mới ôm túibỏng đứng lên, Chu Tuấn lập tức mỉm cười hỏi có muốn cầm giúp hay không, giọngđiệu kia như muốn đạt được ý đồ gì vậy. Giai Hòa không thể tưởng tượng đượcchuyện mình lại phải nhìn anh ta nữa, nói câu hẹn gặp sau, muốn đi ngay.

“Cô cùng tiên sinh là…” Chu Tuấn đeo kính râm lên, bàyvẻ thần bí hỏi cô.

Giai Hòa cười cười với anh ta, không trả lời.

Vô nghĩa thế, không phải…còn nắm tay, chẳng lẽ anh ấycòn cần tôi dùng luật ngầm mới có vai diễn à?

Mãi cho đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, Giai Hòa phânvân một lúc lâu cũng tiếc phải vứt túi bỏng, ôm theo đi tìm xe. Hai mươi phútsau, cô lượn ở tiểu khu kia ba vòng cũng không tìm được xe, rốt cuộc thảmthương phát hiện mình đã lạc đường, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại choDịch Văn Trạch: “Biển số xe của anh là gì thế?” Dịch Văn Trạch nói xong: “Xảyra chuyện gì sao?” Giai Hòa không giấu được tinh thần đưa đám: “Tìm không thấyxe, hỏi biển số để bảo vệ tìm giúp em.”

Bên kia trầm mặc, Giai Hòa vội vàng cúp điện thoại.

Đến khi vào được khách sạn, cô vừa mới bước qua cửaxoay liền nhìn thấy vài nhân viên lễ tân bước tới, trong đó còn có một ngườigiúp cô đăng ký hôm trước. Vừa thấy Giai Hòa, cô nàng cười tươi: “Sao rồi? Chịcó nhìn thấy Dịch Văn Trạch không? Hôm nay là buổi công chiếu phim của anh ấymà tôi chưa xem được.” Giai Hòa ừ ừ à à, nói mình đi ra ngoài họp nên cũngkhông xem được.

Cô vừa đi ra thang máy, di động lại bắt đầu rung lên.

Dĩ nhiên là bạn Kiều Kiều lâu nay không thấy bóng dáng.

Đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nức nở khóc. GiaiHòa lập tức hiểu tình huống gì đang xảy ra, bạn Kiều Kiều lại thất tình rồi. Côđợi một lát, mãi cho đến khi Kiều Kiều khụt khịt mấy tiếng mới hỏi: “Nguyênnhân chia tay lần này là?”

“Sao em biết được thế…” Giọng mũi nghèn nghẹt vẫnkhông khó để nghe sự ngạc nhiên của chị.

“Đoán.” Khóc đến như vậy thì ngoại trừ thất tình còncó chuyện gì.

“Chị đây biết em đang trong thời kỳ tình cảm mặnnồng,” Kiều Kiều thành khẩn nhận sai, “Nhưng mà chị gọi điện thoại cho Tiêu Dư,con nhỏ quất ra ba câu đã cúp máy nên chị mới kiếm em cho chút an ủi.”

Tinh thần Giai Hòa lập tức tỉnh táo, người ta bảo lờiTiêu Dư có nọc cũng không phải đồn thổi, ba câu đã giải quyết xong?

“Nó nói gì thế?”

Kiều Kiều phẫn hận: “Nó bảo ‘Chị cùng với mỗi tên đànông đều chia tay bảy tám lần, nghe phiền lắm, lần sau chia tay nửa năm thì nóisau đi.’ Em thấy con nhỏ kia tuyệt tình không? Đáng sợ.”

Giai Hòa buồn cười: “Tuyệt đối là chân lý.”

Kiều Kiều tiếp tục oán hận: “Chị biết nó có nọc, nhưngchị đang cần miệng lưỡi rắn độc của nó. Sau đó chị liền khép nép bảo nó rằng‘Chị rất muốn nghe em mắng chị, mắng cho tỉnh người là được.’”

“Rồi nó nói sao?”

“Con nhỏ kêu, ‘Biến, chị đây đã mắng loại đàn ông đókhông biết bao nhiêu lần rồi, hết từ mới để mắng, mai mốt đi thu âm lại đi’.”



“Câu thứ ba là gì?”

“‘Gặp sau’…”



“À ra thế,” Giai Hòa đã hiểu, “Cho nên chị quấy rầyem?”

“Chị phải nói cho hết, chết nghẹn mất,” Kiều Kiều vộivã nói, sợ cô cũng ngắt điện thoại, “Em biết không? Anh ta rất đáng sợ, hôm nayhỏi chị nếu kết hôn thì chị muốn gì. Chị nghĩ bây giờ sự nghiệp của anh ta mớikhởi sắc, cũng rất quan tâm lo lắng bảo chỉ cần một cái nhẫn kim cương là được,rất nhỏ là được, chỉ cần có cái kỷ niệm thôi ấy.”

“Yêu cầu rất hợp lý mà,” Giai Hòa khó hiểu, “Anh takhông phải là tay Bass số một Đài Loan sao? Một cái nhẫn kim cương nhỏ cũng muakhông được?”

“Đúng thế,” Kiều Kiều phẫn hận, “Hắn lập tức giận dữ,bảo chị gả cho hắn chỉ vì nhẫn kim cương, sau đó, em đoán xem hắn nói cái gì?”

Giai Hòa hơi quẫn: “Bạn trai chị là cực phẩm rồi, emđoán không nổi.”

“Hắn bảo, được, tôi đưa nhẫn kim cương cho cô, vậy thìcô cũng phải đưa cho tôi cái gì đó. Tôi muốn đồng hồ mười vạn yên.”



“Dùng văn chương của em an ủi chị đi.”

Giai Hòa đang đi đến trước cửa phòng Dịch Văn Trạch,nhẹ nhàng gõ vài cái. Dịch Văn Trạch xuất hiện, cô dùng khẩu hình nói ‘KiềuKiều’, tiếp tục vừa nghe điện thoại vừa đi vào.

“Vậy để xem,” Cô nhận mệnh nghĩ nghĩ, “Chị phải coilại lịch sử rộng lớn vô bờ của nhân loại rồi tự nhìn lại đi, mấy chuyện thấttình này ngày nào chẳng có. Nói trắng ra cuộc đời vẫn phải tiếp tục, nhiều lắmthì bên cạnh chỉ đổi một người khác, chẳng có gì to tát cả.”

“Đúng đúng. Mà ôi,” Kiều Kiều trầm ngâm, “Lần sau cậpnhật Weibo, chị cũng phải văn nghệ một phen. Em nói thêm hai câu nữa thì nửatháng sau chị mới vào QQ một lần.”

Giai Hòa im lặng, lại im lặng: “Chị coi em là người đỡđạn từ trước đến nay giờ thành quen?”

Kiều Kiều cười há há, chấp nhận.

Bên kia còn dây dưa nói một lúc lâu mới ngắt máy.

Trong phòng chỉ mở ra một bóng đèn tường, Dịch VănTrạch ngồi trở lại sô pha hút thuốc, cười vô cùng thâm ý. Giai Hòa bị anh cườiđến chột dạ, cân nhắc xem vừa rồi mình có nới hớ gì hay không, thấy không cóvấn đề gì mới ngượng ngùng cười cười đặt túi bỏng lên bàn thủy tinh, cầm loncoca: “Kiều Kiều thất tình, em đang an ủi chị ấy.”

Lời ngầm là, nói cái gì cũng không phải là ý em, tuyệtđối không phải của em.

“Tên đàn ông kia rất ‘cực phẩm’, tự hắn hỏi Kiều Kiềukết hôn thì muốn gì, Kiều Kiều nói chị ấy chỉ muốn một chiếc nhẫn kim cương bebé thôi, thế mà hắn ta lại phát hỏa, bảo Kiều Kiều kết hôn là vì tiền của hắn,”Tách một tiếng, Giai Hòa mở lon coca ra, uống một ngụm nhỏ, tức giận lên án,“Thế mà hắn ta còn nói, nếu Kiều Kiều muốn hắn đưa nhẫn thì Kiều Kiều phải đưacho hắn đồng hồ mười vạn.”

Dịch Văn Trạch ừ: “Nói chị ấy, lần sau mang theo kínhmắt chọn người tốt hơn chút.”

Giai Hòa nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu ý tứ trong lời củaanh, không khỏi bật cười, bỗng dưng nhớ tới ngày mai đã là thứ hai: “Anh có hẹnđạo diễn Lưu không?” Dịch Văn Trạch dụi thuốc: “Ngày mai ông ấy đến Thiên Tân,khoảng hai ngày.”

Giai Hòa thở dài một hơi, như vậy cô mới có thể hoàntoàn yên tâm được. Cô đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn ngoài kia, đang muốnhỏi khi nào về Bắc Kinh đã bị Dịch Văn Trạch ôm chặt từ phía sau. Một bàn taycủa anh giữ lấy thắt lưng của Giai Hòa, nâng cằm cô lên, dùng lực rất nhẹ lạikhiến cho người ta run rẩy không thôi. Cô cứ như vậy, hơi ngẩng đầu lên, theo ánhđèn điện phồn hoa đô thị, ngã vào trong đôi mắt sâu thẳm kia, để bắt đầu một nụhôn sâu.

Tay Dịch Văn Trạch rất nóng, hô hấp của hai người chầmchậm trở nên dồn dập, không thể phân rõ nữa.

Giai Hòa chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, lại cảmthấy có cái gì đó không đúng, là chuyện gì đây?

Đúng rồi, trong phòng vẫn luôn bật nhạc, nhưng giaiđiệu này sao lại nghe quen đến thế? Đến khi gần như mất đi ý thức, Giai Hòa mớiđột ngột nhớ đến, đây là nhạc trong máy tính mình. Lúc đi cô không tắt máy tính,vẫn để chế độ lập lại với bài hát này, Word cũng không đóng lại, mà cô lại chưabao giờ cài chế độ chờ…

Xong rồi, cảnh nóng…cảnh nóng trong Word…

Đều bị anh thấy hết trơn rồi?!

Lời tác giả: Cái kia, tôi đóng sổ đây = = Đây làlần thứ năm hôn sâu…Xét thấy quần chúng nhân dân đều khát cầu với thịt…tôiquyết định sẽ âm thầm cắt bớt cảnh hôn…thành lập một xã hội thuần khiết ôn hòa…

Lời FY: =))))))))))))))))))))))) Đáng đời cái tậtlợi dụng =))))

+ Đừng hỏi mình A Trạch thâm hiểm đến đâu =))