Nói xong, Sở Lâm Lang đã hết lời liền đứng dậy, đeo khăn che mặt dẫn theo nha hoàn ra khỏi tửu lâu.
Sở Lâm Lang còn vài lời chưa nói cho Tạ nhị tiểu thư biết, chính là nàng đã nhờ người viết thay viết một phong thư báo cho nhị lão nhà họ Tạ.
Tạ Du Nhiên nói đúng, một nữ tử thương nhân không nơi nương tựa như nàng làm sao đấu lại gia đình quan lại chốn Kinh thành, huống chi tế tử nhà người ta còn đường đường là hoàng tử?
Nhưng kẻ chân trần không sợ đi giày, thừa lúc còn chưa vạch mặt, chi bằng nàng sớm lộ ra lá bài bảo mệnh, những kẻ khác hành sự cũng phải biết chừng mực.
Trong thư đó, nàng cũng nói rõ cho Tạ gia biết bằng chứng Tạ Du Nhiên tư thông với người khác, tất cả nàng đều đã viết vào đơn từ rồi.
Trước kia nàng ở quê đã thấy nhiều rồi, cũng có kẻ ép chết chính thất rồi tái giá, huống chi giờ Chu Tùy An còn trêu phải nhà này.
Mấy ngày này, tốt nhất là để nàng thuận buồm xuôi gió. Nếu nàng xảy ra chuyện gì bất trắc, sẽ có người mà nàng bỏ tiền sắp xếp sẵn đi nộp đơn lên Đại Lý Tự, rồi viết chuyện xấu Chu gia và Tạ gia câu kết, ép chết chính thất thành cáo thị dán đầy thành!
Ngày hôm đó ra khỏi tửu lâu, Hạ Hà và Đông Tuyết đi theo sau Sở Lâm Lang đều ngây người.
Bởi vì đại nương tử trước kia đều âm thầm một mình thăm dò, sắp xếp, hai nàng chỉ biết đại nương tử mấy ngày nay cầm cố không ít trang sức, còn đi nhiều nơi, chuẩn bị một thân rủng rẳng tiền.
Thế mà không ngờ, cuối cùng, đại nương tử lại bày mưu tính kế để hoà ly với Chu đại quan nhân?
Trong lúc nhất thời, hai nàng sốt ruột muốn khóc, muốn khuyên nhủ đại nương tử phải hành sự thận trọng.
Sở Lâm Lang từ từ thở dài, giải thích sơ lược tình cảnh hiện giờ với hai nha hoàn.
Sự đã đến nước này, khóc lóc sướt mướt là vô dụng nhất, nàng phải suy tính kỹ càng xem sau này nên sống thế nào.
Nhưng có một điều mà ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, đó là nàng sẽ không làm thiếp cho bất kỳ nam nhân nào!
Nghe vậy, Đông Tuyết không khuyên nữa nhưng Hạ Hà vẫn không cam tâm, rõ ràng sự tình còn có chỗ xoay chuyển được, sao đại nương tử không nghĩ cách, lại nhất mực muốn hoà ly chứ?
Sở Lâm Lang không muốn trở về thành, nếu đã ra ngoài rồi, vừa khéo nàng muốn đi dạo bên hồ Vọng Sơn giải tỏa tâm tình một chút.
Đợi đến bên hồ, nàng không chịu nổi nghe lời khuyên nhủ của Hạ Hà nữa, liền lấy cớ lạnh mà đuổi hai nàng về xe ngựa lấy lò sưởi và áo choàng, rồi lại khiêng một cái hồ sàng đến. (*)
(*Hồ sàng: Một loại ghế trong thời cổ đại có thể gấp nhỏ gọn lại)
Khi nàng đứng một mình bên hồ, vừa khéo thấy một con châu chấu thu rơi xuống hồ, con côn trùng thu nhỏ đang dùng cái móng mềm mại ra sức giãy giụa trên mặt hồ.
Châu chấu sau thu vốn cũng mệnh ngắn, không cứu cũng được.
Nhưng thấy con châu chấu vẫn không cam chịu số phận mà ra sức giãy giụa, Lâm Lang nhìn có chút nao lòng, nàng cảm thấy nó có chút giống mình.
Nàng không đành lòng nên liền nghĩ cách vớt nó lên, ít nhất cũng có thể cho nó nhảy nhót trên đám cỏ khô thêm vài ngày.
Chỉ là bùn lầy bên hồ rất nhiều, nàng nhìn đôi giày thêu chỉ bạc mới đi trên chân rồi quyết định cởi giày đi vớt, cùng lắm là lát nữa cởi đôi tất bẩn rồi mang giày vào là được.
Thế là nàng xắn vạt váy, cởi giày rồi từng bước đi về phía bên hồ...
Ngay khi sắp đến gần hồ, đột nhiên sau lưng có luồng gió ập đến, ngay sau đó eo nàng bị người ta ôm lấy rồi kéo ra sau.
Sở Lâm Lang không hề phòng bị nên sợ đến thét lên, nàng giãy giụa một cái, bên hồ vốn có nhiều rêu xanh, kẻ đánh lén nàng mang ủng đế da bò, lại gặp nước mà trơn trượt dữ dội, kết quả kẻ đánh lén thân mình không vững lại ôm eo mảnh mai của nàng, hai người cùng ngã xuống hồ.
Khi cả người ngã vào hồ, nước hồ liền bắt đầu tràn ngược vào mũi miệng.
Cảnh ngộ này tương tự với lúc nàng bị kéo xuống hồ suýt chết đuối hồi nhỏ.
Từ sau lần đầu bị Ôn Sinh nhấn xuống nước, Sở Lâm Lang vốn biết bơi cũng không dám xuống nước nữa.
Mà nay, nỗi sợ hãi này lại đột ngột ập đến, nàng hoảng loạn đến mức quên cả cách nín thở, chỉ có thể bất lực kéo người kéo nàng xuống nước.
May mà người đó sức tay mạnh mẽ khủng khiếp, từ phía sau nâng eo nàng nhấc lên rồi nói: "Chỗ này nước không sâu, ngươi đừng hoảng..."
Sở Lâm Lang được nhấc lên cũng đứng thẳng dậy, quả nhiên chân nàng có thể chạm tới đáy hồ. Nàng vội vàng quay đầu nhìn xem kẻ đánh lén nàng là ai.
Nhưng vừa nhìn lại không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh - Kẻ gây ra lần xuống nước này lại là người quen cũ!
Thế là nàng nghiến răng hỏi: "Tư Đồ Thịnh... ngài muốn làm gì? Giết người diệt khẩu?"
Tư Đồ Thịnh cau mày nhìn nàng, giọng có chút không vui nói: "Không phải phu nhân muốn tự tìm đường chết sao? Còn sợ người ta diệt khẩu ư?"
Hóa ra vừa rồi từ xa Tư Đồ Thịnh đã thấy Sở Lâm Lang từ tửu lâu đi ra rồi như hồn ma đi đến bên hồ nước.
Nàng đuổi hai nha hoàn bên cạnh đi rồi ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, sau đó cởi giày đi về phía bên hồ.
Tình cảnh như vậy, ai nhìn cũng cho là nàng tuyệt vọng, muốn nhảy hồ tự tử. Hắn tốt bụng ra tay, không ngờ lại bị nàng kéo xuống hồ rồi cùng ướt sũng...
Sở Lâm Lang biết đã xảy ra hiểu lầm, nàng cũng có chút dở khóc dở cười, nàng biện giải mình không phải muốn nhảy hồ mà là muốn cứu một con châu chấu.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại là vẻ cao thâm khó dò nhìn chằm chằm nàng rồi không nói gì, bộ dáng như "đừng coi ta là đồ ngốc".
Đúng lúc này, Hạ Hà và Đông Tuyết đi lấy lò sưởi và hồ sàng cũng quay lại bên hồ, vừa khéo nghe thấy đoạn Tư Đồ Thịnh nói Sở phu nhân muốn nhảy hồ.
Thế là thành một trận náo nhiệt, hai nha hoàn ném đồ trong tay, vừa khóc vừa la một đường chạy đến bên hồ.
Sở Lâm Lang đúng thật là có trăm cái miệng cũng nói không rõ được, chỉ là cứu một con châu chấu, sao lại ầm ĩ thành nàng không muốn sống nữa rồi?
Mà Tư Đồ Thịnh cũng từ mấy lời khóc la của bọn người Hạ Hà mà đại khái suy đoán ra, hóa ra Sở thị muốn hoà ly với Chu đại quan nhân nên mới tuyệt vọng muốn nhảy hồ.
Hắn nghe xong, ánh mắt liếc nhìn Sở Lâm Lang rõ ràng lạnh đi chút, giống như... đang nhìn một đống phân không thể thành vàng được.
"Sở phu nhân, ngươi thật cho rằng rời nam nhân là không sống nổi?"
Sở Lâm Lang sắp tức muốn ngất, nàng dùng sức hất tay hai nha hoàn đỡ mình ra, không khách sáo mà dùng ngón tay dài chỉ vào lồng ngực ướt sũng của Tư Đồ Thịnh: "Chỉ cần Tư Đồ đại nhân ngài đừng bắt chó đi cày, ta còn có thể sống lâu trăm tuổi đấy!"
Nàng không cho rằng tên này tốt bụng, chẳng lẽ Ôn Sinh quá để bụng? Định báo thù chuyện nàng đá hắn ta xuống nước hồi nhỏ? Hay là muốn thừa cơ diệt khẩu để tuyệt hậu hoạn?
Tư Đồ Thịnh bị một ngón tay chỉ mà lùi lại mấy bước. Hắn mím môi, quyết định không tranh cao thấp với phụ nhân này, xoay người liền đi lên bờ.
Vừa rồi vùng vẫy trong nước làm y phục hắn ướt sũng cả. Tiểu thị của hắn vội vàng lấy cho hắn một kiện áo khoác dài. Có lẽ vì đang bực bội, Tư Đồ Thịnh cũng chẳng ngại mà quay lưng về phía hồ, thản nhiên cởi áo thay y phục.
Theo lý, Sở Lâm Lang nên tránh né mà quay mặt đi chỗ khác.
Nàng vốn cũng định vậy, nhưng theo thói quen, nhịn không được mà tò mò liếc mắt nhìn lưng hắn ta một cái.
Nhưng vừa nhìn lại ngây người, không thể dời mắt đi nữa...
Lưng hắn vạm vỡ nhưng chi chít những vết sẹo đỏ tươi, nhìn một cái là biết gần đây bị thương, màu sắc của những vết sẹo đều rất mới.
Nghe nói trước đó vì "bù đắp cho nho lâm", hắn đã cùng một vị đại nhân chịu hình phạt chung, dùng qua hơn nửa dụng cụ tra tấn của Hình tư Đại Lý Tự nên trên người có thương tích cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng Sở Lâm Lang nhớ rõ trên lưng hắn gần xương bả vai còn có một vết bớt đỏ hình chữ "bát".
Mà bây giờ, chỗ đáng lẽ có vết bớt chỉ còn một vết sẹo dữ tợn vì bị bỏng, hoàn toàn không thấy vết bớt màu đỏ đó nữa.
Nàng thậm chí có hơi nghi ngờ, chẳng lẽ lần trước mình nhìn lầm?
Nhưng đợi khi Tư Đồ Thịnh mặc xong y phục, quay đầu nhìn nàng một cái sâu xa, hơi thở Sở Lâm Lang đột nhiên nghẹn lại, bỗng chốc nàng dường như hiểu ra điều gì đó...
Chẳng lẽ chính vì lần trước mình nhận ra vết bớt đó mà hắn ta liền nhân lúc chịu hình, dùng sắt nung đốt sạch vết bớt đi?
Cho dù có mẫu thân điên cũng không tính là chuyện xấu hổ gì.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại chu đáo đến mức muốn tính toán cắt đứt với bản thân mình trước kia như vậy, loại lòng dạ ác động, đến chính thân thể của mình cũng không nương tay như này, thực sự có hơi dọa sợ Sở Lâm Lang.
Sự chấn động này quá lớn, đến mức dưới ánh mắt hung dữ như sói xâm phạm của Tư Đồ Thịnh, nàng không nhịn được mà co rúm lại trong nước rồi lùi thêm hai bước.
Thế là lại khiến bọn người Hạ Hà hiểu lầm rằng nàng lại nghĩ quẩn trong lòng, khóc lóc ỉ ôi "đại nương tử tuyệt đối không thể"!
Cuối cùng đợi đến khi nàng lên bờ, Tư Đồ Thịnh đã nhóm lửa trại trên bờ hồ rồi nói với Sở Lâm Lang: "Ta bảo người kéo dây thừng lên, ngươi sưởi lửa một chút, nếu trên xe không có y phục thì lên xe ngựa trước, lát nữa ta sẽ sai người đi mua."
Sở Lâm Lang nói trên xe mình có rương y phục, sưởi lửa cũng không cần, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng tránh xa Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh lại một lần nữa chắn trước mặt nàng, rất hòa nhã mà nói: "Ta thấy phu nhân vẫn nên sưởi lửa rồi hẵn đi thì tốt hơn."
Y phục có thể thay, nhưng mái tóc dài của nàng đều ướt sũng, ướt nhẹp như vậy mà về sẽ khiến người ta gây lời dị nghị.
Lời nói tuy ôn hòa nhưng thái độ lại toát lên sự cứng rắn không cho từ chối.
Sở Lâm Lang biết hắn có lẽ nhân cơ hội này mà có lời muốn nói với mình, liền im lặng gật đầu.
Trong lúc đợi nàng thay y phục và sưởi lửa, Tư Đồ Thịnh quả nhiên giữ đúng lời hứa, hắn dùng áo choàng của mình vây thành màn vải cho nàng rồi ngồi trên đá nói chuyện với nàng qua một lớp màn.
Còn Hạ Hà và Đông Tuyết thì bị người của Tư Đồ Thịnh đưa đi xa, căn bản không lại gần được.
Cùng với tiếng củi cháy, Tư Đồ Thịnh mở miệng hỏi: "Ngoài việc tìm chết, ngươi còn có dự định gì không?"
Sở Lâm Lang lười giải thích với hắn, nàng chỉ ngắn gọn nói: "Đây là chuyện nhà ta, sao đại nhân lại tò mò mấy chuyện này như phụ nhân vậy?"
Tư Đồ Thịnh quay đầu nhìn về phía tấm màn, nhờ ánh lửa trại, có thể chiếu bóng dáng xinh đẹp của nữ tử một bên tấm màn rõ ràng, lúc này nàng đang giơ bàn tay mảnh mai vén mái tóc ướt của mình để nó khô nhanh hơn.
Bóng dáng bên màn mềm mại, tư thái quyến rũ, có lẽ thứ phu quân của nàng mỗi đêm đứng trước màn giường nhìn thấy chính là cảnh mơ hồ này...
Tư Đồ Thịnh quay đầu không nhìn nữa, chỉ cúi mắt rồi trầm giọng nói: "Chu đại nhân phong lưu, lần này lại trêu vào nhà không chọc nổi, chỉ sợ ngươi có hiền thục, nhẫn nhịn nuốt giận cũng khó yên..."
Lời hắn chưa dứt, tấm màn kia lại bị người giật xuống, Sở Lâm Lang bước nhanh đến gần Tư Đồ Thịnh, giọng vội vàng: "Sao ngài biết hắn ta trêu vào nhà nào?"
Vừa rồi bọn họ hoàn toàn không nhắc gì đến Tạ gia, hắn biết thế nào?
Tư Đồ Thịnh nhướn mày nhìn Sở Lâm Lang tóc xõa dài.
Mặt nàng vốn đã nhỏ, chỉ là bình thường khi búi tóc kiểu phụ nhân có hơi già dặn chút. Mà giờ khuôn mặt đó được mái tóc đen nhánh làm nền trông càng đáng yêu, áo bào trên người cũng không dùng thắt lưng, lộ ra dáng người thanh mảnh, chỉ tiếc đôi mắt sáng ngời kia không đủ yểu điệu, lúc này chỉ tỏa ra tia sáng hung dữ như muốn phun lửa thiêu đốt người ta.
Hắn lại dời tầm mắt, bình tĩnh nói: "Chu đại nhân hành sự không mấy cẩn thận, ước hẹn với người ta, có mấy lần bị tại hạ bắt gặp."
Sở Lâm Lang nghiến răng rồi lại hỏi: "Ngoài ngài, còn ai nhìn thấy?"
Tư Đồ Thịnh cũng không giấu mà thành thật đáp: "Còn có Lý tướng quân ngươi gặp trước đó."
Sở Lâm Lang sững người một chút rồi mới phản ứng lại, hóa ra chính là Lý Thành Nghĩa tướng quân giúp nàng tìm xe hôm họ khi đến Kinh.
Lại nghĩ đến ánh mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới với ý vị thâm trường của hắn ta lúc đó, Sở Lâm Lang giờ mới hiểu, đó là ánh mắt thương hại người thê tử bị ruồng bỏ.
Hóa ra họ đã sớm biết phu quân nàng leo lên cành cao, mình e là sắp thành thê tử bị ruồng bỏ, liền đứng một bên chờ xem trò vui.
Nghĩ vậy, sự buồn bực Sở Lâm Lang kìm nén đã lâu đột nhiên như bị khơi lên tia lửa, nàng khó chịu đựng được nữa, trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh rồi thấp giọng hỏi: "Sao lúc vào thành ngài không nói sớm cho ta biết? Chẳng lẽ nam nhân các người che chở lẫn nhau như vậy đều làm mấy chuyện không thể cho người khác biết?"
Tư Đồ Thịnh nhặt cỏ khô, từ từ xoay trong tay rồi thong thả nói: "Tại hạ hình như đã sớm nhắc nhở phu nhân rồi, nơi phồn hoa như Kinh thành, mấy người có thể giữ được bản tâm? Phu nhân nên sớm nên nghĩ đến phẩm hạnh của người nằm cạnh, ngày này sớm muộn gì cũng đến, cớ sao lại trách người ngoài?"
Sở Lâm Lang há miệng mấy lần nhưng cũng không biết nói gì.
Dù sao Chu Tùy An ngủ với thiên kim danh môn cũng không phải do Tư Đồ Thịnh xúi giục. Hơn nữa Tư Đồ Thịnh trước kia khi ở chùa núi Liên Châu quả thật cũng có nhắc nhở nàng, đừng để phu quân leo cao quá...
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được mà dựa vào thân cây bên cạnh, tự giễu rồi cười: "Đúng vậy, sao mà trách được người ngoài..."
Tư Đồ Thịnh nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ thất thần của nàng, khuôn mặt trắng ngần toàn là vẻ thất vọng.
Tư Đồ Thịnh cảm thấy hắn lưu lại đây lâu quá rồi. Kỳ thực vừa rồi nhìn thấy nàng đứng lẻ loi bên hồ nước, hắn còn nghĩ, nếu nàng tự tìm đường chết, vậy thì chết cũng không sao.
Vết bớt sau lưng hắn đã được trừ, chỉ cần nàng chết rồi, chắc sẽ không còn ai phát hiện hắn có bất cứ liên hệ nào với đứa trẻ mồ côi vùng Giang Khẩu ngày xưa, đây là cách đơn giản nhất để bớt việc sau này.
Nhưng ngay khi nàng cởi giày chuẩn bị bước xuống nước, hắn vẫn nhịn không được mà xông tới...
Giờ nghĩ lại, đại khái là cảnh ngộ lúc này của nàng giống hệt như mẫu thân hắn - Chỉ vì tình mà sống, cam tâm vì tình mà chết, nhưng cuối cùng lại cô độc không có người hỏi han, điên cuồng đến chết mà quên mất bà còn có một nhi tử nhỏ tuổi...
Nghĩ vậy, hắn lại mở miệng, tận tình khuyên nhủ: "Nếu ngươi tuyệt vọng, tiếp tục muốn tìm cái chết, người ngoài cũng ngăn không được ngươi, chỉ là người phải nhớ ngươi còn có nữ nhi..."
Sở Lâm Lang lúc này đã thu xếp tâm tình xong rồi. Nàng vốn cũng sẽ không chìm đắm trong cảm xúc buồn bã quá lâu.
Xem ra Tư Đồ Thịnh không biết Diên Nhi không phải con ruột của nàng. Thấy Tư Đồ Thịnh dường như khá đồng tình với cảnh ngộ của nàng, đầu óc nàng rất nhanh chóng đã nghĩ ra nên hành động thế nào tiếp theo.
Nghĩ vậy, nàng đột ngột quỳ xuống, rơi lệ như hoa lê: "Đại nhân, ngài giờ là Đại lý tự Thiếu khanh, chính là phụ mẫu của bách tính, nếu sau này nô gia gặp bất trắc gì, ngài phải thay tiểu nữ tử như ta làm chủ!"
Tư Đồ Thịnh hoàn toàn không phòng bị được Sở Lâm Lang đổi sắc mặt nhanh vậy, hắn chỉ cúi đầu nhìn đoạn cổ tuyết lộ ra ngoài cổ áo nàng rồi trầm giọng hỏi: "Ngươi... muốn ta cùng ngươi đi bắt gian?"
Sở Lâm Lang lau lau nước mắt rồi vội nói: "Như vậy kém văn nhã lắm, lại tạo ra trận thế quá lớn, không cần như vậy đâu. Nhưng ta đang thương lượng điều kiện hoà ly với nhà chồng, chỉ sợ một khi thương lượng đổ vỡ sẽ có người không nhận người, khi dễ ta, một nữ tử yếu ớt không nơi nương tựa này. Ngài nói xem, ta ở Kinh thành chỉ quen mỗi một vị quan thanh liêm chính trực, công tư phân minh là ngài đây, đến lúc đó, xin đại nhân làm chủ cho ta! Nếu ngài không đồng ý, nô gia sẽ quỳ mãi không đứng dậy!"
Tư Đồ Thịnh nghe nàng nói vậy, mắt có hơi nheo lại: "Ngươi thương lượng điều kiện gì mà sợ thương lượng đổ vỡ với người ta?"
Đợi đến khi nghe Sở Lâm Lang nói tường tận, Tư Đồ Thịnh im lặng một hồi lâu rồi mới nói: "Chào giá của ngươi thực sự quá cao, e là Chu gia và Tạ gia đều khó đồng ý..."
Sở Lâm Lang sớm đã nghĩ qua, nàng nhỏ giọng nói: "Làm ăn buôn bán, sao có thể lộ giá đáy ngay được? Ta cố ý nâng cao giá, tiện cho sau này có thể mặc cả, đôi co với họ..."
Tư Đồ Thịnh tiếp tục im lặng rồi nghiến răng, lạnh lùng nói: "Có thể ra tay trước, còn nghĩ đòi tiền, đòi cửa hàng khi hoà ly, lại kéo theo ta chống lưng cho ngươi, Sở phu nhân đâu giống người bị phu quân vứt bỏ mà đau buồn muốn nhảy hồ tự tử..."