Tư Đồ Thịnh bất động như vậy khiến Sở Lâm Lang không yên tâm lại lắc mai rùa, còn phải thỉnh thoảng đưa tay thăm dò hơi thở của hắn ta, xem hắn ta còn sống không.
Khi lại lắc ra tướng đại hung, Sở Lâm Lang tức giận ném mai rùa, không bói toán nữa.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú nhắm chặt mắt của Tư Đồ Thịnh, rất nghiêm túc mà suy nghĩ: Nếu hắn ta thật sự chết trên xe mình, nàng nên chôn xác hắn ta ở chỗ nào kín đáo mới có thể bảo toàn thanh danh của mình.
Nghĩ một lúc, nàng lại đưa tay thăm dò hơi thở của hắn ta.
Nhưng lần này, ngón tay nàng vừa đưa qua, Tư Đồ Thịnh đột nhiên mở mắt, đôi mắt như chứa ngàn năm sương lạnh, liếc nhìn ngón tây ngọc vượt rào dưới mũi cao.
Sở Lâm Lang cười gượng, thuận thế đưa tay xuống dưới, rất chu đáo mà kéo kéo chăn cho hắn ta: "Trong xe lạnh, Tư Đồ đại nhân chú ý giữ ấm."
Không biết Tư Đồ Thịnh có tin lời nàng không, chỉ nhìn nàng một lúc, rồi lại nhắm mắt bất động.
Sở Lâm Lang không tiện thăm dò nữa, chỉ có thể mím môi nhìn ra cửa sổ - một đường rừng rậm, khắp nơi đều là địa điểm tốt để hủy thi diệt tích, chỉ là trên xe không có cuốc sắt, biết làm sao đây...
Nhưng đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh đột nhiên lại khẽ kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, thấp giọng nói: "Không ổn, đao kiếm chém ta dường như có độc..."
Sở Lâm Lang giật mình ngồi thẳng dậy, hoảng sợ nói: "Vậy... ngài chẳng phải sẽ chết trên xe của ta sao?"
Tư Đồ Thịnh không nói gì, may mà lúc nãy Sở Lâm Lang dùng mảnh vải thắt chặt cánh tay hắn ta, bây giờ vết thương tuy tê dại, nhưng độc tính lan không nhanh, hẳn không phải là loại mãnh liệt, mà chỉ là loại thợ săn thường dùng để làm con mồi choáng váng.
Những người đó vốn định để hắn ta ngất tại chỗ...
Chỉ cần hút độc ra, hẳn sẽ không sao. Hắn ta thử tự dùng miệng hút vết thương, nhưng góc độ vết thương quá quái đản, căn bản không chạm vào được!
Sở Lâm Lang nhìn ra ý định của hắn ta, chỉ căng thẳng cắn móng tay, thấy động tác chậm chạp của hắn ta mà sốt ruột không chịu nổi.
Cuối cùng nàng đành liều mạng, tự mình đưa tay gạt khuôn mặt vướng víu của Tư Đồ Thịnh ra, nghiến răng hít sâu một hơi, áp đôi môi anh đào lên vết thương trên cánh tay hắn ta dùng sức hút một cái liền hút ra hết đống máu đen do bị trúng độc.
Có lẽ Tư Đồ Thịnh cảm thấy quá đau, thậm chí thân thể cũng cứng đờ, hít vào một hơi lạnh.
Sở Lâm Lang không màng đến hắn ta, liên tục hút mấy ngụm lớn, rồi nhổ máu đen lên tấm chăn bên cạnh.
Tư Đồ Thịnh cúi mắt xuống, chỉ thấy một đoạn cổ tuyết trắng mảnh mai lộ ra từ cổ áo lông xù xì...
Còn có tấm lưng mảnh khảnh phủ phục trước người, cùng chiếc eo thon không đầy một vòng tay bọc trong váy đỏ hồng đều hiện ra trước mặt hắn ta không một chút giữ kín...
Không biết sao, hắn ta lại nhớ đến lời mấy tên quan viên say khướt trước kia trêu đùa Chu Tùy An trong tiệc rượu - "Phu nhân quan viên cả Liên Châu chúng ta đều là mụ phụ nhân da đen, riêng phủ ngài lại nuôi trắng như cục tuyết, có bí quyết gì không?"
Giờ đây, Sở phu nhân trắng như tuyết này đang ra sức giúp hắn ta chữa thương, chỉ là nàng dường như không để ý, thân thể mềm mại của nàng cũng đè lên người hắn ta... Kỳ thực lần trước hành hình ở cổng thành, nàng vô ý, cũng từng va vào lưng hắn ta...
Hắn ta hít sâu một hơi, không nhìn đám tóc đen như mây chất đống trên cánh tay mình nữa, chỉ ngửa cổ nhắm mắt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Cho đến khi máu đen có sắc thái tốt hơn một chút, Tư Đồ Thịnh mới khàn giọng nói nhỏ: "Được rồi..."
Sở Lâm Lang cũng vội lấy ấm trà bên cạnh súc miệng, tránh vô tình nuốt phải chất độc.
Nàng vẫn có chút không yên tâm, hỏi nhỏ: "Thật sự hút sạch rồi sao? Ngài không thể chết trên xe của ta được, trên xe ta không có xẻng chôn xác đâu!"
Thiếu sư đại nhân nghe xong nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Vậy thì, phu nhân bói toán lại xem, ta lúc nào thì đứt hơi để phu nhân chôn?"
Sở Lâm Lang lúc này mới phát hiện mình nói lỡ lời, lập tức cười gượng ngậm miệng.
Kỳ thực nàng cũng sợ chết, nhưng càng sợ Tư Đồ Thịnh thật sự sẽ chết trên xe của nàng. Cân nhắc hai điều, đáng để liều thử một phen.
Nếu thực sự bất hạnh mà trúng độc, e là nàng cũng có thể ngất đi cho xong, đem đống rắc rối còn lại ném cho tên Tư Đồ Thịnh này giải quyết.
Còn chuyện nam nữ thụ thụ bất thân các kiểu, sớm đã bị Sở Lâm Lang tạm thời vứt ra sau đầu rồi.
May mà trời thương, chuyện nàng lo nhất đã không xảy ra, một đường thuận lợi đến cửa hàng thợ mộc.
Sở Lâm Lang bảo người dừng xe ngựa sau cửa hàng, rồi lại sai người đánh xe và Hạ Hà vào trong giục đơn hàng.
Tư Đồ Thịnh thừa dịp không người xuống xe ngựa. Hắn ta chống cánh tay định đi lại dừng bước, quay lại nói nhỏ với Sở Lâm Lang vẫn chưa kịp thở phào: "Chuyện gặp tại hạ, xin phu nhân giữ kín như bưng, đừng nói với Chu đại nhân, tránh liên lụy đến thanh danh của phu nhân."
Cái này không cần hắn ta dặn, Sở Lâm Lang tự mình cũng hiểu, đoạn chuyện này cứ để thối trong bụng đi, có chết nàng cũng không nói.
Tư Đồ Thịnh nghĩ một chút, nhìn mặt Sở Lâm Lang lại nói: "Tại hạ cũng hiểu biết chút huyền học, để cảm tạ ơn cứu mạng, không ngại bói toán một quẻ cho phu nhân. Mấy hôm nữa, phong thủy Liên Châu có biến. Nếu Chu đại nhân có thể điều chỉnh vị trí một chút, với phong thủy bát tự nhà phu nhân sẽ có lợi lớn..."
Sở Lâm Lang rất hoài nghi: "Đại nhân... tính toán có chuẩn không?"
Tư Đồ Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Không quá chuẩn, nhưng... so với mai rùa của phu nhân thì linh nghiệm hơn chút."
Nói xong, hắn ta liền chống cánh tay rồi không ngoảnh đầu lại mà vội vàng biến mất trong khói bếp lượn lờ chốn thôn xá.
Hạ Hà từ cửa hàng thợ mộc đi ra liền thấy Sở Lâm Lang đứng bên xe ngựa nhìn về phía xa.
Lúc nãy đi vệ sinh xong, đại nương tử không cho nàng vào thùng xe, Hạ Hà lạnh cóng cả đoạn đường, khi thực sự chịu không nổi liền chui vào thùng xe trước, định lấy lò sưởi tay để sưởi ấm.
Nhưng vừa vào thùng xe, nàng liền giật mình vì tấm chăn dính đầy máu: "Phu nhân, đây... đây..."
Sở Lâm Lang cũng lên xe ngựa, vội vàng buông rèm xe xuống, nói nhỏ: "Ta đột nhiên đến nguyệt sự nên vô ý dính phải, ngươi đừng lên tiếng."
Hạ Hà ngây người, tính ngày dường như cũng không đúng mà! Hơn nữa, đại nương tử băng huyết sao? Sao đến nguyệt sự mà lại chảy nhiều máu vậy?
Nhưng Sở Lâm Lang sắc mặt lại trầm xuống: "Đừng nói nhiều nữa, mau về đi."
Trên đường, Sở Lâm Lang lại lấy cớ đi vệ sinh rồi đem tấm chăn dính máu gói thành một bó mang xuống xe, lén người đánh xe ném xuống một hang đánh cá trên mặt sông.
Hạ Hà tuy biết có uẩn khúc nhưng thấy cách làm của Sở Lâm Lang cùng có thần sắc nghiêm túc kia, cũng không dám hỏi nữa.
Sở Lâm Lang lau sạch thùng xe mới phát hiện cả người đều mệt mỏi.
Bị tên Tư Đồ Thịnh dọa một phen, dường như cơn sốt cũng biết điều mà lui xuống.
Nàng cảm thấy mấy lời cuối cùng của Tư Đồ Thịnh hẳn không phải lời khách sáo vô nghĩa. Nàng không cho rằng Tư Đồ Thịnh giống mình tin vào phong thủy huyền học, vậy mấy lời cuối cùng hắn ta nói rốt cuộc có ý sâu xa gì? Lại có mấy phần đáng tin?
Tư Đồ Thịnh vốn nên ở Kinh thành sao lại âm thầm xuất hiện ở Liên Châu? Lại là người nào muốn lấy mạng hắn ta như vậy?
Sở Lâm Lang nghĩ không ra, vết máu trong thùng xe đã lau sạch, nhưng vẫn còn mùi xà phòng nhàn nhạt, đó là mùi trên người Tư Đồ Thịnh, cùng với suy nghĩ rối bời không kiêng nể gì kéo giật dây thần kinh nhảy loạn của Sở Lâm Lang.
Khi xe ngựa đến cổng thành, có quan binh doanh trại gần đó phối hợp với quan môn kiểm tra xe ngựa vào thành. Cho dù có là xe của thông phán phu nhân cũng không thể nới lỏng.
Sở Lâm Lang chỉ có thể xuống xe ngựa, đứng một bên đợi quan binh lục soát thùng xe. May mà nàng đã thu dọn gọn gàng, không bị người ta phát hiện ra điều bất thường.
Khi nàng về nhà đã gần lúc hoàng hôn rồi. Nhưng Chu Tùy An vẫn chưa về.
Sở Lâm Lang sai người đến nhà thư lại ở gần đó dò la, cổng thành bình thường sao đột nhiên hạ giới nghiêm.
Chẳng bao lâu đã có tin từ bên trong nha môn nói là đã xảy ra án mạng! Huyện bên có một quan viên về hưu chết, từng làm quan ở Liên Châu, nhi tử lại là phán quan Tịch Châu, vụ án mạng này xảy ra ngay tại địa giới Liên Châu, giờ cả thành đều đang truy bắt hung thủ!
Nghe tiểu đồng truyền lời, Sở Lâm Lang căng thẳng đến mức cắn móng tay. Nàng sợ rồi, sợ mình vô tình giúp hung thủ chạy trốn.
Nếu người thật sự là do Tư Đồ Thịnh giết, nàng chẳng phải là tội phạm vô ý giúp hung thủ trốn chạy sao?
Sở Lâm Lang đi vòng quanh bàn mấy vòng, quyết định đợi Chu Tùy An về sẽ nói với hắn sự thật mình từng vô tình cứu Tư Đồ Thịnh.
Danh dự nữ tử tuy lớn nhưng cũng không thể tiếp tay cho việc ác, dung túng cho lũ cuồng sát vô pháp vô thiên!
Đúng lúc Sở Lâm Lang vừa quyết định xong, Chu Tùy An cuối cùng cũng từ ngoài thành trở về.
Hắn không đến phòng tân thiếp, mà thẳng đến phòng Sở Lâm Lang, cũng không đợi Sở Lâm Lang mở miệng đã khoe khoang: "Tin tức nàng vốn linh thông, có nghe nói gì không?"
Sở Lâm Lang nghe nói thì nhiều lắm! Nhưng chẳng có gì nói cho Chu Tùy An nghe, nên nàng thăm dò hỏi ngược lại: "Nói không đầu không đuôi là có chuyện gì vậy?"
Chu Tùy An liền uống ba chén trà lạnh lớn, mới hạ giọng nói: "Huyện bên suýt xảy ra án mạng!"
Mắt Sở Lâm Lang giật giật, thăm dò hỏi: "Suýt? Tức là không chết hả?"
Chu Tùy An gật gật đầu nói: "Lúc hung thủ ra tay vừa khéo bị gia nhân bắt gặp, nói là trong nhà có hai người đánh nhau rồi liền gọi người đến. Kết quả hai tên đó đều chạy mất, một tên còn bị thương, sau đó có người phát hiện ra thi thể một trong hai tên ở bãi cỏ gần đó, còn tên kia thì không có tung tích. Vì vậy mấy huyện châu gần đó đều kiểm tra nghiêm ngặt cổng thành, muốn tìm tên hung thủ chạy thoát kia."
Sở Lâm Lang gấp gáp hỏi tiếp: "Chàng vẫn chưa nói người có chết không đâu!"
Chu Tùy An nói tiếp: "Vị viên ngoại kia thật là mạng lớn, vốn tưởng không cứu được, kết quả lại tỉnh lại, ta đến huyện bên nghe tri huyện báo cáo mới biết, ông ta đứt quãng nói được vài tình tiết lúc đó. Nói là lúc hung thủ đến cắt cổ họng ông ta, đột nhiên có một vị công tử xông vào, dùng cánh tay thay ông ta đỡ một cái, rồi lại vật lộn với tên hung thủ che mặt kia mới may mắn sống sót. Chỉ là viên ngoại hoảng loạn không nhận ra người, tạm thời cũng không thể cho ông ta đi nhận thi thể. Ai da... Vết thương đó sâu thật, lúc nói chuyện còn hơi rỉ máu..."
Hắn nói xong mấy lời này lại thấy Sở Lâm Lang đang căng thẳng mà cắn móng tay, không nhịn được bật cười: "Nhìn nàng sợ thế kia. Yên tâm, tất cả phủ đệ quan viên trong châu đều tăng phái binh sĩ, tên hung thủ đó không giết được vào sân nhà ta đâu!"
Hóa ra hắn hiểu lầm nương tử nhà mình bị vụ án mạng dọa sợ, vội nói ra lời an ủi.
Nào ngờ, nương tử hắn kỳ thực đang căng thẳng suy nghĩ.
Nàng muốn làm rõ, Tư Đồ Thịnh rốt cuộc là kẻ giết người, hay là người chắn đao cứu người. Nàng không phải cứu nhầm tên cuồng sát nhân kia đấy chứ?
Đường đường là thiếu sư hoàng tử, ngàn dặm xa xôi đến Liên Châu giết người, nghe thế nào cũng không ăn nhập!
Nhưng tại sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện ở hiện trường giết người, nơi này có mạch ngầm xoáy nước gì?
Chu Tùy An hôm nay đến khoe khoang công sự, kỳ thực cũng là nói chuyện cho có. Mấy ngày nay, hắn luôn có tâm an ủi nương tử, tiếc là Sở Lâm Lang dường như cứ luôn bận rộn.
Kết quả chưa nói được mấy câu, Chu Tùy An lại bị bà tử gõ cửa gọi đi mất.
Triệu thị giờ nhìn nhi tử rất kỹ, sợ Chu Tùy An lại lãng phí công sức trên mảnh đất mặn Sở Lâm Lang này.
Sở Lâm Lang hiện giờ không để ý đến tâm tư của bà bà. Đêm nay, lúc nàng nghĩ đến Chu Tùy An thậm chí còn không bằng nghĩ đến Tư Đồ Thịnh kia nhiều.
Nam nhân đó, thật sự là bát tự tương khắc với nàng, dường như mỗi lần gặp hắn ta nàng đều phải lo lắng, đêm không thể ngủ!
Lo lắng như vậy mấy ngày, viên ngoại bị thương nặng kia cũng tỉnh lại và có thể đi nhận người, ông nhận ra thi thể kia chính là tên sát thủ đã làm bị thương ông ta.
Sở Lâm Lang xác định thi thể đó không phải của Tư Đồ Thịnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra nàng không hề tiếp tay cho việc ác, cứu giúp hung thủ giết người. Nếu đã là việc công đức, Tư Đồ đại nhân lại không muốn để người biết, vậy nàng cũng không cần nói ra rồi để bản thân dính vào mấy chuyện bẩn thỉu này.
Còn lời Tư Đồ Thịnh nói về quẻ bói toán vận quan của Chu Tùy An cũng bị Sở Lâm Lang vứt ra sau đầu dứt khoát không để lại dấu vết.
Sở Lâm Lang trong lòng giấu bí mật, Chu Tùy An cũng không thấy có chuyện gì thoải mái.
Vụ án hành hung ở huyện bên không biết sao lại không có kết quả.
Mà kẻ địch một mất một còn của hắn - Trương Hiển từ kinh thành trở về như cắm mấy cái lông phượng hoàng, một bộ dáng mạ vàng khí thế ngạo mạn, càng không coi ai ra gì.
Thậm chí có mấy lần, Trương Hiển âm dương quái khí trước mặt đồng liêu khiến cho tri phủ đại nhân cũng không xuống nổi đài.
Còn tiểu tử Chu Tùy An từng tát hắn ta, Trương Hiển càng chưa từng quên.
Dù sao kẻ tiểu nhân ghi hận vốn là chuyện trời trường đất cửu.
______
Edited by Koko
|
Wattpad: @biggestkoko