Tùy Ngộ Nan An

Chương 34: Ngoại truyện Phòng để đồ




Tình cờ Kiều An biết được quần áo trong phòng để đồ là Lê tiên sinh mua riêng cho anh.

Trước đó anh toàn cố ý như không biết số quần áo kia, không hỏi han gì đến nó.

Anh đã qua tuổi 20 từ lâu, đã học được cách chuyện to hóa nhỏ chuyện bé hóa không. Có những việc im lặng như không biết gì lại tốt hơn gặng hỏi đến cùng.

Miễn là bây giờ Lê Thư Dương một lòng với anh. Dẫu cho những năm xa nhau hắn từng quen biết ai thì anh cũng có thể giả vờ như không biết.

Kiều An không để bụng... Mới lạ đó!

Anh ghen tuông chết luôn rồi đây.

Chỉ cần nhìn đến những bộ quần áo mới tinh và đẹp đẽ kia là Kiều An chua đến mức như ngâm mình trong thùng giấm.

Dù những bộ quần áo kia còn chưa tháo mạc, rõ ràng là chúng vẫn chưa được gửi đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lê tiên sinh từng đặc biệt chuẩn bị những bộ đồ này cho người khác là anh lại ghen dữ dội, chỉ có thể đi làm chuyện khác để phân tán tư tưởng.

Anh tuyệt đối không thể vì chuyện này mà tranh luận với Lê Thư Dương. Kiều An tuy lý trí, tỉnh táo nhưng trong lòng vẫn chua xót. Mỗi ngày phải hôn chồng mình thêm mấy cái mới cảm thấy thoải mái hơn.

Mãi đến một lần hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo đổi mùa, cô gái bán bàng nhiệt tình chào hỏi Lê Thư Dương, tích cực giới thiệu trang phục cho vị khách quen hào phóng này. Khi Kiều An nhìn thấy nhãn hiệu anh hơi muốn từ chối. Thành thật mà nói thì anh cảm thấy hiện tại hoàn toàn không cần phải tiêu nhiều tiền như vậy cho quần áo. Dù anh đã có nguồn thu nhập ổn định, Lê tiên sinh cũng đã là sếp lớn, nhưng cơm áo gạo tiền cái nào cũng tốn. Chưa kể Lê Thư Dương còn gây dựng sự nghiệp, không nên tiêu xài phung phí.

Thế nhưng Kiều An vẫn bị đẩy vào phòng thử đồ. Anh vừa đau lòng nhìn nhãn hiệu quần áo vừa nghe Lê Thư Dương nói chuyện với cô gái bán hàng.

- Lần này ngài Lê cũng lấy mẫu mới năm nay chứ? Chúng tôi vừa nhập hàng. Đều là kích cỡ ngài yêu cầu trước đó.

- Không cần đâu. - Lê Thư Dương trả lời - Để em ấy tự mình thử xem thích cái nào.

- À, đây là người ngài... - Cô gái cười cười - Trước giờ ngài mua đồ cho người yêu nhiều thế mà hôm nay mới được gặp người thật, quả nhiên rất xứng đôi.

Kiều An nghe thấy tiếng cười của Lê Thư Dương thì sững sờ.

- Về sau tôi sẽ dẫn mang em ấy đến thường xuyên hơn.

Cuối cùng Kiều An vẫn chi rất nhiều tiền cho quần áo mới, họ cùng nhau ăn uống và mua sắm đồ dùng sinh hoạt rồi nắm tay nhau về nhà.

Hôm đó Kiều An cố ý tìm cơ hội dụ dỗ Lê Thư Dương đến choáng đầu hoa mắt, sau đó cố ý tìm cơ hội dò hỏi:

- Số quần áo đó đắt quá...

Anh nép vào lòng Lê Thư Dương, cả người mềm mại mê hồn. Sau khi lại về bên nhau, góc cạnh chai sạn của Kiều An được mài dũa bớt hẳn, lại có mấy phần giống ngày xưa.

- Sau này đừng mua nữa được không?

- Không sao cả, đừng lo lắng tiền bạc.

Bây giờ vị trí của hai người đã thay đổi, trở thành Lê Thư Dương an ủi Kiều An. Hắn ôm bảo bối quý giá đã mất mà tìm lại được của mình, ánh mắt nhìn anh dịu dàng mà nóng bỏng:

- Người đàn ông của em bây giờ mua được hết. Em mặc bộ quần áo đó trông rất đẹp. Anh thích nhìn em mặc nó. Với lại anh chăm chỉ kiếm tiền để làm gì? Còn không phải cho em dùng sao?

Hắn hôn lên đôi mắt ướt nhẹp của Kiều An chọc anh cười không ngừng:

- Anh kiếm được tiền để em tiêu xài, vậy còn suốt ngày mua quần áo cho em.

- Từ khi có tiền anh đã mua quần áo cho em. Mấy năm qua đều vậy cả. - Lê Thư Dương ngừng lại, lại bị hoàng tử bé của hắn ôm đầy cõi lòng - Có chuyện gì thế? An bé ngoan muốn làm nũng à?

- Muốnnnn.

Kiều An nghẹn giọng, lại ôm chặt Lê tiên sinh của mình.

Làm sao đây?

Yêu anh ấy quá đi mất.