Túy Linh Lung

Chương 121




Đá vụn, tàn viên, đoạn kiếm, bại giáp, Nạp thành phồn hoa nhất Mạc Bắc ngày xưa nay một mảnh khói lửa hỗn độn, ngày trước xa mã như mây, thương nhân lui tới rầm rộ, giờ nghiễm nhiên đã thành một tòa phế thành.

Mạc vân ngàn dặm, tàn yên lượn lờ, nhật nguyệt vô quang.

Phóng nhãn nhìn lại cổ đạo ngoại ô, thây phơi đầy đồng, hán tỉnh khô mộc, gió rít nổi lên bốn phía, thổi đến mặt đau rát, hỗn loạn đến từ cát bụi đại mạc, hình dáng thương khung mơ hồ, mang đến vài phần thê lương.

Khinh y phóng ngựa, kiếm giáp tiên minh, Dạ Thiên Lăng cùng Mặc Sĩ Sóc Phong cưỡi ngựa vào thành, một người thanh tuấn thong dong, một người đàm tiếu tự nhiên, đối với tình hình chiến đấu thảm thiết bốn phía cũng không nháy mắt. Sát phạt đạm mạc đã ngấm vào xương tủy, nhiều sinh tử hơn bất quá cũng chỉ là hoa khai trong nháy mắt, khoảnh khắc điêu linh.

Khanh Trần lẳng lặng đi theo bên cạnh người Dạ Thiên Lăng, một đường trầm mặc.

Toàn bộ Nạp thành dưới bão cát đầy trời hết sức hoang vắng, hơi thở huyết tinh tràn ngập tấc tấc, giống như biển sâu tĩnh mịch cuồn cuộn nổi lên mạch nước ngầm, lặng yên đem người bao phủ. Trong màn sương khói tranh tối tranh sáng, góc tường bên đường, người Đột Quyết giống như ngủ say nằm trên đại địa lạnh băng, cơ hồ có thể nhìn đến mặt mày từng vui cười tức giận mắng, nhưng mà rốt cuộc lại không tiếng động, không còn hơi thở.

Trời cao, sinh như tử vực, không phải thiên tai, chính là nhân họa.

Đến trước hành dinh, Khanh Trần xuống ngựa nghỉ chân, quần áo phất phơ, phát khăn bay lên. Phong tình ở mi gian nàng lặng lẽ bao phủ một màn u buồn cực đạm, song đồng tiễn thủy trong vắt hiện lên đau thương càng ngày càng đậm.

Dạ Thiên Lăng vốn đã đi vài bước, phát giác Khanh Trần không cùng theo sau, xoay người tìm nàng, chỉ thấy nàng nắm cương Vân Sính đứng tại chỗ, nhìn lại thân ảnh tiêm nhược trong gió, lại có vài phần bi thương cùng mỏi mệt, hắn đi đến ôm nàng, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Khanh Trần lặng im một lát, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Lăng, thiếp không nghĩ đến Mặc Sĩ Sóc Phong lại đồ thành.”

Dạ Thiên Lăng mắt lóe tinh quang, thanh quang vừa động tiềm tĩnh tham nhập mi tâm nàng, sau đó, hắn nâng tay phất qua sợi tóc nàng bị gió nhẹ thổi lên, nói: “Được rồi, ta đã biết.”

Khanh Trần mỉm cười, hơi chút ủ rũ, nàng lướt qua đầu vai Dạ Thiên Lăng, nhìn về phía mạc nguyên rộng lớn mà yên tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Không tạo sát nghiệt, vẫn giảm phúc thọ, sinh linh một thành này kỳ thật là chết trên tay thiếp.”

Tuấn mi Dạ Thiên Lăng nhíu lại: “Đừng miên suy nghĩ man, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi trước.”

Hắn đưa Khanh Trần vào hành dinh, một mình đi đến soái trướng, nhớ tới lời nói Khanh Trần vừa rồi, không hiểu sao trong lòng lại có chút trệ buồn.

“Điện hạ!” Minh Chấp nghênh diện tìm đến:“Vương phi nghỉ tạm?”

“Phải,” Dạ Thiên Lăng gật đầu: “Có việc?”

Minh Chấp lấy ra một phong mật hàm trình lên: “Trước đó vài ngày, Vương phi lệnh chúng thần ở kinh thành âm thầm truy tra đám người Thiệu Hưu Binh, hiện tại có chút thành tựu.”

Dạ Thiên Lăng mở mật hàm ra, giương mắt đảo qua, đáy mắt tinh quang ám lược, cười lạnh: “Cấu kết muối thương, mượn quân nhu buôn tư muối, lá gan không nhỏ.” Hắn đem mật hàm đưa lại cho Minh Chấp, lại nói: “Việc này không cần nói cho Vương phi.”

Minh Chấp giật mình, nhất thời khó hiểu: “Nếu Vương phi hỏi?”

Dạ Thiên Lăng khoanh tay đi trước, phân phó nói: “Nàng nếu có hỏi, cứ nói ta đã lệnh đám người Chử Nguyên Kính liên danh trình thư buộc tội, truy cứu việc này, ít ngày nữa sẽ có kết quả.” Khi nói chuyện dừng lại một chút, tâm tư hơi đổi, sáng có Chử Nguyên Kính cùng nhóm Ngự Sử còn chưa đủ phân lượng, sự tình tố giác làm thì dễ dàng, muốn kéo đổ đám hậu duệ quý tộc còn cần phí chút khí lực. Hắn có chút trầm tư, lại nói với Minh Chấp: “Chuyển cáo Mạc tiên sinh, bảo hắn đi bái phỏng Trường Định hầu, báo cho biết việc này, sau đó nghĩ cách làm cho Quang Lộc Khanh Lã nắm trong tay căn cứ chính xác.” Lão ma di lạt Trường Định hầu, trời sanh tính ngay thẳng, ghét ác như cừu, một khi biết được việc này, tuyệt không ngồi yên không quan tâm. Mà Khanh Lã, từng cùng Chung Định Phương bất hòa, oán hận quá sâu, nếu cho hắn cơ hội như thế, sao lại không quan tâm?

Minh Chấp lại cúi mình, nói: “Chỉ là hiện tại Củng Tư Trình kia nửa điểm nhược điểm đều không bắt được.”

Dạ Thiên Lăng lạnh lùng cười: “Củng Tư Trình? Hắn tự thân làm việc cẩn thận, cẩn thận, đáng tiếc là long không chịu thua kém ai, vài năm nay bất quá là nương nhờ Ân gia che chở chu toàn thôi, việc này không cần nói.”

Minh Chấp nghe lời liền biết Dạ Thiên Lăng đã có tính toán, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ cười nói: “Như thế Vương phi bớt hao tâm tốn sức.”

“Ừ,” Dạ Thiên Lăng ứng thanh: “Về sau, sự tình bực này ngươi trực tiếp hồi báo ta, không cần kinh động nàng.”

Minh Chấp cúi người đáp ứng, không khỏi ngầm mỉm cười, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì: “Đúng rồi, thuộc hạ mới gặp được Hoàng Văn Thượng, hắn nói về sau không cần nhiều xạ hương cùng bạch đàn hương như vậy, Vương phi dặn không dùng lại.”

Dạ Thiên Lăng dừng bước quay đầu, hỏi: “Vì sao?”

Minh Chấp nói:“Thuộc hạ cũng không rõ.”

“Ừm,” Mày kiếm Dạ Thiên Lăng nhíu lại, ánh mắt lại nhìn xa xa, có chút đăm chiêu.

Hai người đang nói chuyện, Mặc Sĩ Sóc Phong đi nhanh lại, cả người đằng đằng sát khí, thấy Dạ Thiên Lăng nhân tiện nói: “Bắt sống Mộc Hài Sa! Hừ! Không phải ngươi nói muốn hắn sống, ta định lấy tính mệnh của hắn!”

Dạ Thiên Lăng xoay người từ hắn trên người đảo qua, thản nhiên cười nói: “Như thế nào, khó khăn sao?”

Mặc Sĩ Sóc Phong nhíu mày hừ lạnh: “Không hổ là đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết, thân thể quả nhiên cường tráng, nếu không phải trúng độc yên la, vị tất có thể đem hắn bắt giữ. Hiện tại chết cũng không cúi đầu, đang ở phía trước chửi ầm lên, ngươi xem rồi làm đi!”

“Đi xem một chút.” Dạ Thiên Lăng bước đi, đột nhiên lại quay đầu nói với Minh Chấp: “Qua một lát bảo Hoàng Văn Thượng đến trướng gặp ta.”

Giữa giáo trường to như vậy, Mộc Hài Sa bị trói tay sau lưng trên một cây trụ thô mộc.

Thân hình người này uy mãnh, bộ mặt ngăm đen, chiến bào trên người mặc dù chật vật huyết ô, lại không tổn hao gì khí thế bưu hãn trên người hắn, lúc này vì phẫn nộ râu tóc đều dựng lên, càng có vẻ như quỷ thần, dữ dằn như lửa.

Hai tay hai chân đều bị trói chặt, cao giọng chửi bậy, cực kì tức giận. Tướng sĩ bốn phía lại không thông ngôn ngữ Đột Quyết, cho dù biết hắn là đang mắng mình, cũng không hiểu. Sắc mặt Mặc Sĩ Sóc Phong lại xanh mét, tay không tự chủ được ấn lên chuôi đao, đã là không thể nhịn được nữa, bên trong thâm mâu sát ý lạnh lùng, mắt thấy liền muốn phát tác.

Dạ Thiên Lăng nghe được trong lời nói Mộc Hài Sa đều giận dữ Mặc Sĩ Sóc Phong phản bội Đột Quyết, khó trách Mặc Sĩ Sóc Phong tức giận như thế, hắn quay đầu nói: “Bọn Nam Cung Cạnh đã ở soái trướng chờ, ngươi đi trước đi.”

Mặc Sĩ Sóc Phong biết hắn là một phen hảo ý, chỉ phải cố nén lửa giận, nâng tay khom người, nói cũng không nói, phẩy tay áo bỏ đi.

Dạ Thiên Lăng chậm rãi đi vào giáo trường, Mộc Hài Sa vốn đang mắng được rất tốt, bỗng nhiên thấy có người nghênh diện đi tới, y bào như tuyết, vẻ mặt như băng, cặp ánh mắt kia nhìn như nhẹ nhàng đánh thót làm hắn tập trung, làm cho người ta có loại cảm giác bị mũi tên nhọn xuyên tim, hắn sửng sốt, lời nói đến bên miệng cữ như vậy mà dừng.

Dạ Thiên Lăng đến trước mặt hắn dừng lại, đạm thanh nói: “Ngươi chính là Mộc Hài Sa?

Mộc Hài Sa mặc dù chưa bao giờ cùng Dạ Thiên Lăng đối mặt, nhưng xem phân khí độ nhiếp nhân này cũng có thể đoán ra thân phận của hắn, thấy hắn nói ngôn ngữ Đột Quyết, lớn tiếng nói: “Ta chính là Mộc Hài Sa! Ngươi dùng thủ đoạn âm hiểm đem ta bắt giữ, không phải anh hùng hảo hán! Đột Quyết chúng ta khinh thường người như thế!”

Hắn nguyên bản đã lường trước Dạ Thiên Lăng tất sẽ giận dữ, ai ngờ khóe môi Dạ Thiên Lăng lạnh như băng ngược lại mỉm cười, “Không sai, ngươi nói có đạo lý, ta cho dù giết ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ không chịu phục.”

Hai mắt Mộc Hài Sa trợn lên, trừng mắt nhìn Dạ Thiên Lăng:“Ta tự nhiên không phục!”

“Được,” Dạ Thiên Lăng đưa tay vung lên, lệnh nói: “Mở trói cho hắn, binh khí cũng trả lại cho hắn.”

Ngoài trang, Huyền Giáp thị vệ tuân mệnh tiến lên, rút kiếm, chặt đứt dây thừng phía sau Mộc Hài Sa, sau đó liền có người đem loan đao thu được của Mộc Hài Sa mang tới.

Mộc Hài Sa tiếp nhận binh khí, đối với việc làm củaDạ Thiên Lăng không hiểu.

Dạ Thiên Lăng khoanh tay nhìn phía chân trời mạc mạc vân sa, sau một lát, xoay người lại phân phó với thị vệ: “Đem ngân thương đến.”

Huyền Giáp thị vệ hiểu ý, nhanh rời đi, không bao lâu, mang tới một cây tuyết ảnh ngân thương, cung kính dâng lên. Dạ Thiên Lăng nâng tay tiếp nhận, cảm nhận thương ôn lạnh, bóng loáng như ngọc, lại chiếu ra nụ cười quen thuộc, mũi nhọn lóe lên, giống như ánh sang xuyên thấu mây mù, hào hùng bay lên, khí phách bức người.

Cao ngất như tùng, kình khí như sương.

Tay hắn dọc theo ngân thương chậm rãi phủ xuống, lực thấu đến, ngân thương một tấc một tấc nhập vào thổ địa bên chân. Hắn buông tay ra, đối mặt với Mộc Hài Sa lỗi lạc mà đứng, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu thắng được ngân thương này, cho ngươi tự do, nhưng nếu chết dưới thương, liền chỉ có thể tự trách ngươi vô năng. Bổn vương chắc chắn cho ngươi chết tâm phục khẩu phục.”

Mộc Hài Sa mình đầy kinh nghiệm sa trường, ở Đột Quyết là vô địch thủ, đối với binh khí đánh giá lại không chút nào để ở trong lòng, loan đao hoành lên, quát: “Ngươi tới đi!”

Dạ Thiên Lăng ngạo nghễ nói:“Ngươi nguyên khí chưa phục, bổn vương chấp ngươi ba chiêu, ba chiêu qua đi, ngươi tự cầu phúc.” Dứt lời khoanh tay thong dong đứng yên, gió nhẹ ào ào, thổi trúng góc áo hắn phiêu diêu, một cỗ khí phách lăng vân đã chậm rãi trải ra.

Mộc Hài Sa thấy được đường sống, không thể buông tha, lập tức hét lớn một tiếng, ánh đao như điện, mang theo khí thế lôi đình vạn quân nghênh diện bổ về phía Dạ Thiên Lăng.

Kình khí đập vào mặt, Dạ Thiên Lăng khoanh tay lui về phía sau, dưới chân đạp mấy bước, phiêu nhiên như ở sân vắng, một cái chớp mắt, bóng trắng hoảng mục, một đao của Mộc Hài Sa thanh thế kinh người hoàn toàn thất bại.

Mộc Hài Sa không hổ là cao thủ võ học, thân lại không trở về, đầu không chuyển, tay hạ xuống, đao thế hồi phong mà đi, chiêu thứ hai lại tới.

Thế tới như điện quang hỏa thạch, Dạ Thiên Lăng ngửa người sang một bên, ánh đao như một chút bóng trắng bỗng nhiên phiêu đi, hai chiêu đã qua.

Mộc Hài Sa dĩ nhiên bị Dạ Thiên Lăng kích khởi hung tính, hai tay nắm đao, đao xuống ẩn ẩn có tiếng động phong lôi cuồn cuộn, như vạn mã chạy chồm, điện thiểm cùng xuất hiện, hóa thành một đạo hình cung dài, hoành phách tập kích.

Đao phong lạnh thấu xương, Dạ Thiên Lăng thấy qua ba chiêu, nâng tay chứ không tấn công.

Giữa sân hai người sai thân mà qua, đao phong Mộc Hài Sa mãnh liệt, chỉ nghe “Xích” một tiếng vang nhỏ, nhưng lại đem vạt áo Dạ Thiên Lăng xé ra.

Trong mắt Dạ Thiên Lăng lóe lên quang mang kỳ lạ, trầm giọng quát: “Tốt!”

Ba chiêu đã qua!

Dạ Thiên Lăng bỗng nhiên một tay đánh ra, hóa chưởng làm nhận, chợt đánh úp về phía ngực Mộc Hài Sa.

Mộc Hài Sa bất ngờ không kịp phòng bị, bị bức lui nửa bước. Nhưng lập tức mãnh quát một tiếng, triển khai đao thế, kình phong liệt liệt, đại khai đại hạp, uy mãnh không thể ngăn cản.

Huyền Giáp thị vệ bốn phía nhịn không được đều ủng hộ, đao pháp như thế, cương mãnh vô cùng, khó gặp.

Dạ Thiên Lăng tay không đối địch, ý thái tiêu dao, dưới đao phong đối thủ tồi can liệt đảm không nhanh không chậm, thong dong tiến thối.

Mộc Hài Sa hạ đao như trận gió kêu to, cuốn lên bốn phía cát bay đá chạy đánh mắt người, thân hình Dạ Thiên Lăng lại như chiếc thuyền lá nhỏ trên sông, thuận thế phiêu diêu, thủy chung đứng đầu sóng ngọn gió ngạo nghễ tự nhiên.

Một thân nhược thủy, vạn vật không tranh, vô hình mà không đâu không có, vô tình mà vô kiên bất tồi.

Đao pháp của Mộc Hài Sa tuy mạnh mẽ nhưng cực kỳ hao tổn nội lực, cùng đối thủ triền đấu chính là tối kỵ, hắn mấy lần công kích đều sờ không được thân pháp Dạ Thiên Lăng, một lúc sau, không khỏi tâm phù khí táo.

Liền vào lúc này, quanh thân Dạ Thiên Lăng bỗng nhiên như là nổi lên cuồn cuộn một cái lốc xoáy thật lớn, lãnh mâu hàn ý sâu thẳm, hết thảy mọi thứ tới gần bên người đều bị cắn nuốt.

Mộc Hài Sa thầm kêu không ổn, nhưng đã muộn, kình khí Dạ Thiên Lăng nguyên bản vô tung bát ngát hóa nhu, mênh mông nhiên phô thiên cái địa đánh úp lại.

Đao Mộc Hài Sa tựa như đánh lên tường thành cứng rắn, kình khí song phương tương giao, Mộc Hài Sa mạnh mẽ lui từng bước.

Giao long bay lên không, ngân thương vào tay, theo một tiếng thanh khiếu của Dạ Thiên Lăng, một đạo bạch hồng thẳng quán thiên nhật, cát vàng đầy trời, phá vân khai vụ.

Dương quang thịnh lượng từ thiên khung chiếu xuống, nhiễm đầy áo trắng thanh tuấn, Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng nâng đầu, kim quang chói mắt, là chua xót.

Loan đao Mộc Hài Sa rơi xuống đất, ôm bụng từng bước rút lui, hắn đột nhiên phản thủ đem ngân thương thấu bụng mà vào một phen rút ra, cười dài nói: “Thống khoái! Thống khoái!”

Máu tươi phun ra, giàn giụa trước người, các tướng sĩ bốn phía đang xem cuộc chiến đều sợ hãi động dung.

Mâu tâm Dạ Thiên Lăng mặc sắc lạnh lùng có chút gợn sóng, chậm rãi nói: “Hảo đao pháp, hảo khí phách!” Hắn khoanh tay xoay người, thân mình Mộc Hài Sa lung lay sắp đổ, chống đỡ nhoáng lên một cái, gục xuống, mắt thấy đã không thể sống.

Vẻ mặt Dạ Thiên Lăng hờ hững, ở chỗ sâu trong đáy mắt lại toát ra tiếc hận không dễ phát hiện, đạm thanh phân phó nói: “Truyền Hoàng Văn Thượng đến xem, còn có thể cứu chữa hay không.”

Một lát sau, Hoàng Văn Thượng vội vàng chạy tới, cúi người xem xét một phen, lắc đầu trả lời: “Điện hạ, thương thế như vậy, đã rất khó cứu trị.”

Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo Huyền Giáp thị vệ đem Mộc Hài Sa nâng đi, lại nghe có cái thanh âm thanh nhu nói: “Chậm đã, còn có thể cứu.”

Hắn xoay người nhìn lại, Thấy Khanh Trần từ phía sau mọi người chậm rãi đi ra, nàng cúi đầu lẳng lặng nhìn trước người Mộc Hài Sa, máu chảy đầy đất, ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Lăng: “Chàng muốn cứu hắn?”

Dạ Thiên Lăng từ trong mắt nàng thấy được một tia cảm xúc lạnh lùng cùng thương xót lẫn lộn, dung nhan như nước, giống như hận mà không hận, giống như sầu mà không sầu, nhìn trong ánh mắt lại mang theo mềm mại.

Giống như một mảnh khô diệp, nhẹ nhàng áp trên bụng, mới vừa rồi sát khí lạnh thấu xương cùng ánh đao huyết ảnh lặng yên đạm đi, Dạ Thiên Lăng ôn nhu nói: “Không cần.”

Khanh Trần chăm chú nhìn hắn một lát, đột nhiên than nhẹ một tiếng, hơi hơi khoát tay: “Hoàng Văn Thượng, ngươi tới giúp ta.”

Hoàng Văn Thượng vội vâng, đi ra phía trước.

Mộc Hài Sa lúc nửa tỉnh nửa mê gian tựa hồ nhìn thấy một đôi ánh mắt thanh tuyển ên lặng nhìn chăm chú vào mình, duyên hoa trong vắt, giống như bầu trời trạm lam thảo nguyên Mạc Bắc, mĩ ngọc như hồ nước, gió thổi cỏ thấp, ngưu dương như mây trắng, trên nguyên dã mênh mông vô bờ có mùi thơm ngát của hoa dại, lẳng lặng chảy xuôi ở trong mộng tối xa xôi.

Ánh mắt kia ly khai hắn, cảnh tượng trước mắt hắn dần dần mơ hồ, đau nhức từ bốn phương tám hướng truyền đến, hắc ám khôn cùng.

Vết máu ở dưới ngón tay bạch ngọc nở rộ thành đóa hoa yêu dã, mặt mày tĩnh lãnh thản nhiên, môi hờ hững nhẹ mân, tướng sĩ tam quân xa xa vây quanh bốn phía giáo trường, ngay cả một tia tiếng động cũng không có.

Trọng thương như thế, ngày xưa nàng không thể cứu, hôm nay, nàng suy nghĩ ngàn lần, thử ngàn lần sau, hao tâm tổn sức, sau bao nhiêu ban đêm trằn trọc khó ngủ, dùng sinh mệnh quý trọng nàng đổi lấy y thuật, sai sót ngẫu nhiên, dùng ở trên người nàng hận thấu xương.

Người này tên pháp tuyệt thế, đoạt đi nam tử cùng nàng cười ẩm hát vang, cùng trời cuối đất, từ biệt sao thương, rượu không kính, huyền không vang, núi cao hủy, lưu thủy thương.

Hồng nhan tri kỷ, cùng song ảnh làm bạn, tiếu ngạo thương thiên, thiên nếu có chút tình, từ nay về sau tịch liêu.

Nhưng nàng là y giả, ở trước mắt một y giả chân chính, vĩnh viễn cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Đều là vì chủ, sinh tử thị phi bất đồng.

Không biết qua bao lâu, Khanh Trần nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói với Hoàng Văn Thượng: “Cẩn thận bôi thuốc, đưa đến chỗ ngươi chiếu khán, nếu ngày hôm nay có thể tỉnh lại, tính mạng có thể bảo toàn.”

Hoàng Văn Thượng tiếp nhận dược trong tay Khanh Trần, bên cạnh sớm có thị vệ đem nước dâng lên. Khanh Trần xoay người rửa tay, mới vừa rồi một lòng đặt ở trên người người bị thương không sao, lúc này trầm tĩnh lại, chỉ cảm thấy hơi thở huyết tinh trước mắt gay mũi, trong lòng không khoẻ, nâng tay dùng nước hất lên mặt, hơi hơi nhắm mắt, tiêm mi nhíu chặt.

Dạ Thiên Lăng nguyên bản đang nhìn Hoàng Văn Thượng dùng dược, lúc này vô tình quay đầu, đột nhiên phát hiện sắc mặt Khanh Trần cực kỳ tái nhợt, hắn kinh ngạc, thấp giọng hỏi:“Thanh Nhi?”

Ai ngờ Khanh Trần giống như không có nghe được thanh âm của hắn, vội vàng xoay người, chạy nhanh ra ngoài giáo trường.

Dạ Thiên Lăng thấy không ổn, vội đuổi theo, đã thấy Khanh Trần cơ hồ là cấp tốc chạy mấy bước, vừa ra giáo trường, liền đỡ lấy cây cối bên đường nôn mửa không ngừng.

Dạ Thiên Lăng kinh hãi, tiến lên đỡ lấy nàng: “Thanh Nhi, làm sao vậy?”

Khanh Trần nhất thời nhổ ra được, lược thấy thoải mái, nhưng trong lòng phiên giang đảo hải vẫn rất khó chịu, nhẹ giọng nói: “Không sao…… Là mùi máu tươi quá nặng.”

Mày kiếm Dạ Thiên Lăng trói chặt, đợi nàng ổn định, cẩn thận đem nàng bế lên, lại cấp triệu Hoàng Văn Thượng đến hành dinh.

Khanh Trần sợ cứ như vậy đến hành dinh bị người gặp được, nói: “Thiếp tự đi được, chàng không cần gọi Hoàng Văn Thượng, thiếp không sao.” Lại bị Dạ Thiên Lăng trừng mắt một cái: “Còn nói không có việc gì?”

Trên người Khanh Trần vô lực, giãy không ra, chỉ phải nhận mệnh tựa vào trong lòng hắn, cúi đầu nói: “Cũng không có việc gì, thiếp so với Hoàng Văn Thượng càng rõ ràng.”

Dạ Thiên Lăng không để ý tới nàng, chỉ nói “Không được nói nữa”, thẳng ôm nàng vào hành dinh, Hoàng Văn Thượng đã đuổi theo ở phía sau, tiến lên thỉnh mạch.

Dạ Thiên Lăng ở bên cạnh nhìn, thấy hắn chẩn tay phải, lại thỉnh tay trái, mi tâm ẩn thêm bất an, đang muốn mở miệng hỏi, Hoàng Văn Thượng khom người cười nói: “Chúc mừng điện hạ, Vương phi đây là hỉ mạch.”

Nói ra, Dạ Thiên Lăng đầu tiên là sửng sốt, Hoàng Văn Thượng vốn tưởng rằng hắn sẽ kinh hỉ, ai ngờ sắc mặt hắn mạnh mẽ trầm xuống, quay lại nhìn Khanh Trần.

Khanh Trần nhắm hai mắt tựa vào trêntháp, suy yếu mỉm cười.

Dạ Thiên Lăng trừng nàng một lát, hỏi Hoàng Văn Thượng: “Tình huống như thế nào?”

Hoàng Văn Thượng dò xét thấy sắc mặt hắn khác thường, cẩn thận đáp: “Vương phi đã có bầu hơn hai tháng, theo ý kiến hạ quan, thân thể Vương phi yếu đuối, tránh mệt nhọc hao tổn tinh thần, lúc này cần hảo hảo điều dưỡng mới phải.”

Dạ Thiên Lăng nghe xong nói: “Ngươi đi xuống đi.”

Hoàng Văn Thượng lui ra ngoài, Khanh Trần thấy Dạ Thiên Lăng xoay người ngồi ở một bên cũng không nói, cảm thấy kỳ quái, nhẹ giọng kêu lên: “Tứ ca?”

Dạ Thiên Lăng nghe vậy quay đầu, khóe môi giống như bình thường không hờn giận lạnh lùng mân lại, đúng là vẻ mặt cố nén tức giận. Khanh Trần ngoài ý muốn: “Chàng làm sao vậy? Thật sự không có việc gì.”

Lời này nói chưa dứt lời, Dạ Thiên Lăng nghe xong phất áo, cả giận nói: “Chuyện lớn như vậy nàng lại gạt ta? Hơn hai tháng, nàng đi theo đại quân chuyển chiến ngàn dặm, không có việc gì! Nếu có chuyện gì thì sao? Nàng không để ý đứa nhỏ, cũng không chiếu cố chính mình?”

Hắn thịnh nộ như thế, thật sự làm người không kịp phòng bị, thân mình Khanh Trần không thoải mái, trong lòng không khỏi có chút phiền chán, mày liễu ngướng lên, muốn phản bác hứn, lại chỉ nói “Chàng……” Trong lồng ngực hơi thở hỗn loạn, nhịn không được mạnh mẽ ho khan.

“Chàng đi ra ngoài!” Nàng cũng giận!

Dạ Thiên Lăng sửng sốt, nhập đăng triều đình, xuất chiến sa trường, gặp ai cũng cung kính sợ hãi không kịp, có mấy cái người dám dùng loại ngữ khí này mệnh lệnh hắn? Nguyên bản là lửa cháy đổ thêm dầu, thâm mâu hắn lạnh lùng không đợi phát tác, đã thấy Khanh Trần che miệng tựa vào trên tháp, trên mặt tái nhợt liên tiếp ho khan lại nổi lên đỏ bừng, đại mi trói chặt, trong mắt là một tầng mỏi mệt. Hắn theo bản năng liền tiến lên đỡ lấy nàng, Khanh Trần vì ho khan mạnh mẽ, cảm giác buồn nôn vừa mới bình ổn xuống lại dũng mãnh nổi lên, chỉ khổ sở rơi đầy nước mắt trong suốt. Dạ Thiên Lăng xử lý mọi chuyện dễ như trở bàn tay, mang binh đánh giặc không lúc nào sợ hãi, lúc này lại có chút luống cuống tay chân, trong lòng rõ ràng kinh sợ chưa bình, lại đau lòng thê tử, nhất thời hối hận vừa rồi nói nặng lời, thong dong trầm ổn ngày thường cũng không thấy bóng dáng, chỉ nhẹ nhàng thay Khanh Trần vỗ về sau lưng, giúp nàng có thể thoải mái một chút.

Một hồi lâu, Khanh Trần đã bình ổn dần. Trên người Dạ Thiên Lăng thanh tuấn mà lãnh đạm mang theo hơi thở như gió nhẹ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt xuân hàn, giống như nước đá tan chảy, hương vị núi rừng tươi mát, làm cho nàng cảm thấy kia không khoẻ dần dần đạm đi. Cánh tay hắn ổn định vuốt ở sau lưng nàng, tựa hồ mượn lực lượng ấm áp này truyền cho nàng, để cho nàng yên tâm dựa vào.

Nàng nhắm mắt oa ở trong khuỷu tay hắn, hắn nâng tay lấy chén trà “Uống?”

Lông mi Khanh Trần nhẹ nhàng rung động, trước mặt là chén ngọc bích bao phủ một chút mùi thơm trà xanh, chiếu ra tố nhan đạm môi, dung sắc thanh hoa. Nàng giận dỗi nghiêng người, Dạ Thiên Lăng bất đắc dĩ, mặt lại lãnh nghiêm như cũ, hỏi nàng: “Còn dỗi, ta nói sai sao?”

Khanh Trần không đáp lời, Dạ Thiên Lăng từ trước đến nay chưa từng thấy nàng phát giận như vậy, kỳ quái đến cực điểm, nói: “Giấu diếm ta lâu như vậy, nàng thật đúng lý hợp tình.”

Khanh Trần xoay người giương mắt, ném lại một câu: “Chàng cũng không có hỏi qua, không phải ta giấu giếm chàng?”

Dạ Thiên Lăng nói: “Bao nhiêu ngày không thấy nàng, ta hỏi ai?”

Khanh Trần nói: “Chính chàng không muốn gặp, sao lại trách ta?”

Dạ Thiên Lăng trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Ta không gặp nàng, là tức nàng không biết nhận sai.”

Khanh Trần giương mi, có chút khí thế bức nhân: “Ta lại làm sao sai, chàng dám trách ta?”

Đáy mắt Dạ Thiên Lăng ẩn có uấn giận, mặt mày lạnh xuống: “Cho tới bây giờ còn nói đúng, nàng bảo ta sao không trách nàng? Ngày ấy nàng có nghĩ qua, nếu một kiếm kia thu không được sẽ như thế nào? Nàng dùng chính thân mình đi chắn kiếm của ta, suy bụng ta ra bụng người, đổi lại kiếm trong tay nàng hướng trên người ta, trong lòng nàng là cái tư vị gì?”

Hai tay hắn căng thẳng, Khanh Trần bị hắn ôm chặt vài phần, nàng không ngờ nghe được những lời này, hí mắt nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hắn tuấn túc lãnh liệt, nhìn lại là bình tĩnh lạnh lẽo khó nén, là giận thật. Nàng khẽ cắn bạc môi, cái này phiền toái đây, nhưng trong lòng không hiểu sao lại mềm mại, ấm áp.

Dạ Thiên Lăng thấy nàng một lúc lâu không lên tiếng, cúi đầu. Khanh Trần phút chốc rũ mắt xuống, nhịn không được, lại lặng lẽ nâng mi dò xét hắn, Dạ Thiên Lăng nhìn nàng không nói lời nào, vững như Thái Sơn, ánh mắt cũng không làm người thoải mái, nàng bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:“Một kiếm kia ta nếu không đỡ, chàng sẽ không nghĩ tới hậu quả sao? Chàng thực đâm xuống, làm sao bây giờ?”

Một kiếm kia nàng nếu là không đỡ thì sao?

Dạ Thiên Lăng hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở khoảng không trước người. Trong thất yên tĩnh thanh thanh linh linh truyền đến vài tiếng chim hót, cảnh xuân xuyên thấu qua màn trúc màu lục chiếu xuống,, giống như mùa xuân ba tháng ở đại chính cung.

Đó là huynh đệ từng cùng nhau học thư tập võ, từng nghiên kì đánh cờ, đổ thư vẩy mực, một thời phong lưu quan kinh hoa, từng cùng nhau du săn, tranh giành thanh kiếm, phóng ngựa kéo cung đầy khí phách.

Cũng tranh, cũng cược, cũng không phục, nhưng mà hàng năm trên Nhàn Ngọc hồ thưởng sen mấy ngày liền, ngưng thúy ảnh, say đào yêu, đấu rượu mười ngàn chén, đánh trúc dài ca, ánh trăng lưu quang.

Bao nhiêu năm không thấy hoa sen trên Nhàn Ngọc hồ, nay khúc Hộc Lưu Thương Trục Đông Phong không còn, cố nhân xưa, không chén rượu, đàn đứt dây, không còn như xưa.

Một kiếm kia nàng nếu là không đỡ thì sao? Hắn thật sự có thể tha thứ cho chính mình?

Dạ Thiên Lăng cúi đầu nhìn về vòng tay mình, bỗng nhiên cười. Trong mắt hắn đầy thanh tịch, yên lặng không nói gì, lưu lạc tại tia cười kia, như khinh vũ điểm thủy, phiêu linh vô ngân.

Tâm tình khi đó, chỉ có đối thủ lực lượng ngang nhau mới đảm đương được, hắn cũng chỉ nghĩ đến một người.

Trong thương khung dữ dội có một người giống hắn, ngay cả thích một nữ tử cũng không ngoại lệ.

Một lũ tóc đen từ phát gian Khanh Trần đổ xuống, dây dưa ở đầu ngón tay hắn, hắn nhẹ nhàng đem sợi tóc của nàng vấn lên, đạm nhạt vừa nói: “Thanh Nhi, không cần làm cái gì cho ta, thậm chí không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng chỉ cần ở bên người ta vậy là đủ rồi.”

Khanh Trần ôn nhu nhìn hắn: “Đồng cam không cộng khổ, sao gọi là vợ chồng?”

Dạ Thiên Lăng ấm áp mỉm cười, lắc đầu nói: “Tin tưởng ta.”

Trong mắt hắn là ảnh ngược của nàng, dung nhan nổi bật, nàng nhìn hắn, giống như nhìn luân hồi một đời, vũ lạc hoàng hôn, ánh đèn hồng trần, giống như một thế này nàng cùng hắn cũng như bao đời kiếp khác.

Nàng nghiêng đầu tựa vào trước ngực hắn, cười nói: “Chàng đem sự tình đều làm, ta đây làm cái gì a?”

Dạ Thiên Lăng khẽ cười một tiếng: “Nàng a, chiếu cố con trai bổn vương cho tốt.”

Phượng mâu Khanh Trần nhẹ chuyển, mị nhã như nước: “Ai nói là con trai, chẳng lẽ nữ nhi không được?”

Đáy mắt băng liệt Dạ Thiên Lăng có sủng nịch nhu hòa, nói: “Được, nữ nhi, nàng nói là nữ nhi đó là nữ nhi.”

Khanh Trần bật cười, đột nhiên vỗ về bụng nhíu mày. Dạ Thiên Lăng khẩn trương nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý hỏi. Khanh Trần vẻ mặt đau khổ, lại tiếu tiếu sinh sinh giương mi: “Thiếp cảm thấy…… Đói bụng!”

Dạ Thiên Lăng giật mình, lập tức cười đem nàng từ trên tháp bế lên, đi nhanh ra ngoài: “Điểm tâm Thiên Nguyệt phường không có, chúng ta đi xem có cái gì hợp khẩu vị nàng.”

Khanh Trần cả kinh nói: “Như vậy sao được!”

Dạ Thiên Lăng cười to, không để ý nàng kháng nghị. Trước hành lang một trận cười yếu ớt vui đùa ầm ĩ, xa xa ánh mặt trời đưa vào mị lệ, gió mát huân hương, xuân đã đến.