: Cố gắng không nhớ tới những chuyện trước kia
Cố Đồng nhiều khi thực sự rất biết đùa.
Và để chống đối tôi, em ấy có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Đêm đã về khuya, Tiểu Nhu là người làm việc tự do nên không cần ngủ sớm, còn tôi, là một người rảnh rỗi.
Vì thế thời gian có trôi đi thế nào, chúng tôi cũng chưa muốn đi ngủ.
Chúng tôi từng không ít lần tâm sự với nhau thế này, những câu chuyện giữa tôi và Tiểu Nhu chưa bao giờ vơi, sau này quen biết Cố Đồng, cuộc trò chuyện hai người bỗng biến thành ba.
Tiểu Nhu là một cô nàng hóm hỉnh, thích phóng đại những chuyện bình thường loanh quanh cuộc sống của cô ấy, cách kể chuyện thật kì quái của cô ấy khá giống với Cố Đồng, họ cũng thích nói dóc, bịa ra một số chuyện mà nó còn chẳng có thật, và hay tưởng tượng một số viễn cảnh xung quanh câu chuyện đó.
Giống như tối hôm nay, Tiểu Nhu kể một mạch không ngừng những chuyện về bạn bè chung của hai đứa trong những năm tháng tôi không ở đây.
Lâu không có người giống cô ấy bên cạnh, tôi trở thành một thính giả chăm chú lắng nghe.
"Cố Ninh, mình hỏi cậu một câu." Tiểu Nhu cầm cốc lên, nhưng trong cốc trống không, cô ấy đảo mắt đến máy lọc nước, một giây sau, ánh mắt từ bỏ đặt cốc xuống.
Tôi ngưng cười, lấy chiếc cốc trong tay cô ấy, đứng dậy, mới đi được một bước thì bị Tiểu Nhu ôm bắp đùi.
Tiểu Nhu: "Cố Ninh, yêu cậu chết mất."
Tôi: "Cút."
Cô ấy và Cố Đồng còn có một điểm chung, đó là bệnh lười.
Nhưng Tiểu Nhu từng nói với tôi, thật ra Cố Đồng không lười, chỉ khi ở bên tôi mới thích sai vặt tôi đi làm chuyện này chuyện kia, cô ấy còn nói khi cô ấy và Cố Đồng ở cạnh nhau, Cố Đồng là một 'công' đích thực.
Khi đó, tôi không tưởng tượng được, bộ dạng 'công' của Cố Đồng ra làm sao.
Bây giờ tôi vẫn không tưởng tượng được.
Rót nước cho Tiểu Nhu xong rồi trở lại, đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn bộ dạng uống ngụm thật lớn của cô ấy, uống xong còn phát ra tiếng 'khà' rất khoa trương.
Tôi dựa vào sô-pha hỏi: "Vừa nãy muốn hỏi gì."
Cô ấy cẩn thận nhìn sang tôi, liếm liếm chút nước còn đọng ở khóe miệng: "Nếu câu hỏi của mình khiến cho cậu khó chịu..."
Tôi không để cô ấy nói tiếp, chen ngang: "Vậy thì chúng ta tuyệt giao."
Cô ấy cười lớn, nhích lại gần tôi: "Mình đoán những ngày nghỉ của cậu sẽ ở lại chỗ mình, nếu chúng ta tuyệt giao thì cậu ngủ ở đâu?"
Tôi lườm cô ấy: "Hỏi hay không hả?"
Cô ấy le lưỡi: "Hỏi, hỏi chứ." Nói xong lại nhích lại gần thêm chút nữa, gần tới nỗi như áp vào người tôi, tôi đưa tay đẩy cô ấy ra, nghe cô ấy nói: "Vẫn thích cậu ta chứ?"
Câu hỏi vừa thốt ra, sau đó là khoảng im lặng tới mười phút giữa chúng tôi.
Ánh mắt mong đợi ban đầu của Tiểu Nhu biến thành hoài nghi, biến thành khủng hoảng, biến thành cầu xin sự tha thứ.
Mười phút sau, tôi đứng dậy, đặt gối ôm trong lòng xuống sô-pha, nhìn kim đồng hồ treo trên tường đã chỉ quá số 4, hỏi: "Mình ngủ ở đâu?"
Cô ấy rất nhanh chỉ về một hướng: "Bên đó."
Tôi cười với cô ấy, rời khỏi phòng khách.
Tôi thực rất khâm phục Tiểu Nhu, cô ấy không chỉ trang trí phòng mình như phòng công chúa, ngay cả phòng cho khách cũng rất êm ái, tôi nghĩ khi nào cô ấy có bạn trai, thì với tình trạng này, hai người khó lòng mà ngủ được.
May mà tôi không bị lạ giường, chỉ cần nơi đó không quá tồi tàn, thì chỗ nào tôi cũng ngủ được.
Nhưng đáng tiếc là, đêm nay tôi lại mất ngủ.
Mấy năm qua, chỉ cần nghĩ tới Cố Đồng thì vào đêm ấy tôi đều không thể ngủ được.
Mà hôm nay, nỗi nhớ khác hẳn mọi đêm khác.
Cho dù có thế nào đi chăng nữa, những chuyện xảy ra trong lần về nước này đã xác thực được vị trí của tôi trong tim Cố Đồng, không cần quan tâm là yêu hay hận, điều đó giúp trái tim tôi tìm được một điểm thăng bằng.
Tôi luôn muốn tìm một điểm thăng bằng khi bên cạnh em ấy nhưng lại luôn thất bại, nhưng một vài chuyện gần đây lại khiến tôi được an ủi đôi chút.
Em ấy chống đối tôi, như vậy có thể chứng minh em ấy còn nhớ những chuyện trước đây, khiến tôi không có cảm giác mình tự mình đa tình.
Nó khiến tôi nghĩ tới cuộc đối đầu đầu tiên giữa tôi và em ấy.
Khi đó chúng tôi đang học cấp ba.
Tiết Tiếng Anh đầu tiên chiều thứ ba, em ấy đuổi bạn cùng bàn đi rồi ngồi cạnh tôi, trước giờ học cứ chống đầu nhìn tôi, không nói câu gì, sau tiếng chuông, giáo viên vào lớp, em ấy đột nhiên đặt một tờ giấy bị vò nát tới trước mặt tôi, giọng điệu không vui không buồn hỏi: "Sao nào, muốn cướp bạn trai của tôi à?"
Câu nói đó gây ra một chấn động nhỏ, các bạn học xung quanh đều quay đầu lại nhìn, nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ dám lén lút quan sát.
Tôi không trả lời câu hỏi của em ấy, nhân lúc giáo viên đang cặm cụi viết bài trên bảng, tôi cầm lấy viên giấy, mở ra và xé nát nó.
Cả quá trình, em ấy chỉ chằm chằm nhìn tôi, không tức giận, miệng còn mang theo nụ cười.
Tôi đem những mảnh vụn bỏ vào thùng giác, cầm chiếc bút trên bàn, chuẩn bị chép bài trên bảng, tiếc là mới viết được một chữ cái, Cố Đồng đã thò tay ra, cướp bút của tôi.
"Không nhìn tôi?" Em ấy quay quay bút nhìn tôi.
Tôi lại lấy một chiếc bút khác từ trong hộp bút ra, nhưng vẫn bị cướp mất.
Rồi tôi lại lấy một chiếc khác, vẫn bị em ấy cướp đi, lần này, em ấy cướp luôn cả hộp bút của tôi.
Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy nghiêng đầu chớp mắt nhìn tôi, bộ dạng thật cao ngạo.
Tôi hỏi: "Cô muốn gì?"
Em ấy nghe xong thì cười, dựa vào tôi gần hơn một chút, đem tất cả bút đặt lại lên bàn, chớp chớp mắt với tôi: "Hay là thế này đi, chị tỏ tình với cậu ta, nếu cậu ta do dự dù chỉ một chút, tôi sẽ nhường cậu ta cho chị."
Nói xong, em ấy lại dựa gần thêm chút nữa, hỏi: "Thấy thế nào?"
Em ấy nói, còn tôi nhìn bạn bàn trên, đột nhiên tôi khích động nắm lấy tay áo của em ấy rồi từ từ ngả về phía sau.
Họ cảm thấy rất thú vị nhưng tôi thì thấy vô vị.
Tôi lấy một chiếc bút trên bàn, nói "đồ thần kinh" rồi tiếp tục chép bài.
Lần này em ấy không cướp bút, nhưng có thể nhận thấy, tâm trạng em ấy rất vui vẻ, cả tiết học không nói chuyện làm phiền tôi, thậm chí còn trả lời câu hỏi của giáo viên.
Điều này khiến tôi có chút ngạc nhiên, nghĩ lại một hồi, tôi chắc chắn biểu hiện ban nãy của mình, vô cùng bình thường.
Vậy nên em ấy vui vì điều gì?
Sau đó, tôi nghe được một phiên bản thêm mắm dặm muối khác từ một người bạn, sau đó, chuyện cũng dần bị lãng quên, sau đó hai người họ chia tay.
Tôi không biết vì sao tôi lại nghĩ tới chuyện này, nó vô tình làm giấc ngủ của tôi càng tệ hơn.
Mấy năm qua, tôi luôn cố gắng không nghĩ tới những chuyện trước kia.
Tôi cứ nghĩ rằng thời gian giúp mình xóa nhòa mọi thứ, nhưng lần này đọc được email của bố, tôi mới có can đảm để trở về.
Đáng tiếc là tôi đã sai.
Họ yêu nhau lâu như vậy, còn sắp đính hôn, sắp kết hôn, sắp sinh con đẻ cái.
Cuối cùng người không buông bỏ được, chỉ có một mình tôi.