: Câu chuyện của Cố Đồng V
Có thể bạn mong chờ một chuyện quá lâu, đến một ngày nó sẽ trở thành hiện thực.
Cuối cùng Cố Ninh cũng về rồi.
Duyên phận của tôi và chị vốn không bình thường, sau này chị nói với tôi, nếu khoảng thời gian đó không dây dưa cùng tôi, có lẽ qua tết chị sẽ quay lại New Zealand, tìm việc rồi ở bên đó định cư.
Còn tôi.
Sau khi không có chị ở bên, có thể tôi sẽ tìm một người đàn ông rồi kết hôn, không phải Gia Vĩ Đông thì sẽ là người khác, sau đó bình thản sống hết một đời.
Bởi ai trong chúng tôi, đều không có nghĩa vụ phải chờ đợi người kia.
Nhưng cuối cùng chúng tôi lại gặp nhau.
Chị vẫn như xưa, thích mặc đồ rộng rãi, áo sơ mi hoặc bất kì thứ gì đó, tóc dài qua vai, không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn giản dị, nhìn thế nào cũng rất động lòng người.
Thật sự quay lại rồi.
Giống như thời cấp ba, tôi lại bắt đầu quấn lấy chị, may mắn thay, chị cũng bắt đầu đáp lại tôi.
Ngày qua tháng lại, chúng tôi lại giống như rất nhiều lần trước đây, đoán được tâm tư đối phương, thế là chúng tôi làm lành.
Đáng tiếc, quay lại vội vã, mà kết quả của sự vội vã này, là mẫu thuẫn trong ba năm xa cách.
Thực ra tôi hiểu, chúng tôi muốn giải quyết mọi thứ thật tốt đẹp, tôi thấy chị không thích ứng được cuộc sống của tôi, nhưng vẫn cùng tôi đi gặp bạn bè, cùng bạn bè tôi trò chuyện.
Nhưng chúng tôi xa cách một thời gian dài, cuộc sống xung quanh chúng tôi thay đổi rất nhiều, Ngô Xuyến giống như một mồi lửa, khiến tất cả những mâu thuẫn giữa chúng tôi triệt để bộc phát.
Lại chia tay.
Thời gian đó tôi vừa tức giận vừa buồn cười.
Tại sao lại chia tay rồi.
Rõ ràng mỗi người lùi một bước sẽ không có kết quả như thế.
Chị bướng bỉnh, tôi cũng bướng bỉnh.
Sau đó tôi nghĩ, rốt cuộc tôi vì cái gì chứ, Cố Ninh vì tôi, từ nơi xa xôi quay về, không quan hệ không bạn bè, cuộc sống lại bắt đầu từ con số không tròn trĩnh, mà tôi lại cứng đầu với chị, rốt cuộc là vì điều gì.
Có lẽ Tiểu Nhu nói đúng, nếu tôi cứ như thế, không chừng một ngày nào đó Cố Ninh không chịu được tôi, rồi rời đi lần nữa.
Vốn muốn kết thúc cuộc thi, sẽ tìm chị nói rõ ràng, nhưng không ngờ, chị lại đến tìm tôi trước.
Điều đó khiến tôi có chút vui mừng.
Chung một mục đích, chúng tôi thẳng thắn nói chuyện, cuối cùng tôi lại bại dưới sự dịu dàng của chị, không có đường lui.
Người tôi yêu, chị rất hiểu tôi.
Chị biết điểm yếu ớt nhất của tôi, dỗ dành tôi, rất biết an ủi tôi, thật đáng ghét.
Mọi người nói, tình yêu là một hương vị cho cuộc sống, tôi rất thán thành.
Trước đây tuy rất hay cãi nhau, nhưng tôi vẫn luôn thích được ở bên chị.
Bây giờ vẫn vậy.
Chúng tôi không còn là những cô bé ngây thơ ngày trước, chúng tôi đã nếm qua không ít cay đắng, biết lúc nào cần thành thật nên thành thật, lúc nào cần vô tâm nên vô tâm.
Gia vị này tôi sẽ mãi đặt nó bên mình.
Mà Cố Ninh,
Tôi cũng hiểu được ý nghĩa của chị ấy với tôi.
Không phải là thứ cần thiết cho cuộc sống, nhưng là người cần thiết cho cuộc đời tôi.