Tùy Hứng

Chương 19: Tôi thấy khăn tắm rơi xuống sàn




: Tôi thấy khăn tắm rơi xuống sàn

Dạo phố một lúc, chúng tôi cùng nhau đi siêu thị mua đồ dùng cần thiết rồi về nhà.

Vừa qua năm mới, thời tiết cũng ấm dần lên, nhưng đáng giận là, đôi tay Cố Đồng lại lạnh như băng vậy, trước đây em ấy cũng như vậy, hễ đến mùa đông là thích dính lấy tôi, đem đôi tay lạnh lẽo ấy áp lên người tôi.

Em ấy nói, mùa đông là những tháng ngày cực khổ nhất của em ấy, mỗi ngày đều nghĩ cách lén lút đến chỗ tôi, nghĩ cách làm ấm giường cho tôi.

Khi đó tôi hỏi em ấy, 20 năm qua em ấy đã sống thế nào khi chưa có tôi, lúc ấy em ấy đem đôi tay lạnh lẽo của mình thò vào trong quần áo tôi, áp vào bụng tôi, làm tôi hít ngụm khí lạnh.

Em ấy cười hi hi: "Bị đóng băng lại, bây giờ gặp chị rồi, chị là món quà tốt nhất mà ông trời ban cho em."

Tôi nhìn chằm chằm em ấy.

Con người ngày, nếu có chuyện gì nhờ vả, lời nào cũng thốt ra được.

Tôi đắp chăn thật kín lên tay em ấy, rồi hỏi: "Tôi là máy sưởi di động mà ông trời ban cho em."

Em ấy vùi mình vào lòng tôi cười hô hô: "Đúng rồi, là máy sưởi Cố."

Không biết những năm qua, không có tôi ở bên cạnh, em ấy có chống lại được cái lạnh của mùa đông hay không, giống như em ấy của mười mấy năm trước, mỗi khi đến mùa đông em ấy có giống như tôi, không tự chủ mà nhớ tới em ấy.

Cũng có thể không.

Có thể em ấy sẽ ấm áp trong vòng tay người khác.

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên gương mặt một người đàn ông.

Tôi có rất nhiều suy đoán về Gia Vĩ Đông, nhưng thực tế thì sao, ai cũng biết, hai người họ là người yêu, quan hệ giữa hai người tiến triển đến đâu, ai mà biết được.

"Nghĩ gì thế?" Lời của Cố Đồng cắt đứt suy nghĩ của tôi.

Tôi quay đầu nhìn em ấy, em ấy chu môi ý bảo tôi thắt dây an toàn.

Một đường im lặng trở về nhà, buổi tối khu nhà khá yên tĩnh, chúng tôi từ sảnh lên thẳng nhà, vừa ra khỏi thang máy, tôi dùng ánh mắt bảo em ấy đi trước, sau đó lặng lẽ bước theo sau.

Đèn hành lang tự động sáng theo âm thanh của chúng tôi, tôi đi nhanh vài bước vượt qua em ấy, đến cửa, em ấy đột nhiên ngừng lại, không lấy chìa khóa, quay đầu nhìn tôi: "Chị mở đi."

Câu nói đột ngột của em ấy làm tôi có chút thất thần, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn lục túi tìm chìa khóa.

Em ấy đón lấy túi đồ trong tay tôi, nhường chỗ cho tôi mở cửa.

Mở cửa xong, tôi đưa tay cầm lại đồ, nhưng bị em ấy tránh đi, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, em ấy xách túi rồi nhìn tôi, nói: "Vào đi."

Tôi nuốt nước bọt, vừa đi vào vừa nhường đường cho em ấy.

Nhưng động tác của em ấy lại rất chậm chạp so với tưởng tượng của tôi, nhất quyết không đi đến trước mặt tôi.

Tôi cũng đi chậm lại, thật chậm, thật chậm.

Cuối cùng em ấy thay giày, nhanh hơn rôi, nhưng đôi chân dài của em ấy lại show trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn tôi cười.

Em ấy nói: "Cố Ninh, chị đang sợ sao?"

Tôi khựng lại.

Đèn ở trần nhà rất sáng, vừa vào cửa, tôi nhìn em ấy bật tất cả đèn lên, tất cả đèn dù có dùng hay không, lập tức ánh đèn lấp đầy tầm mắt của chúng tôi, sáng tới mức tôi có thể nhìn thấy lông mi dài của em ấy, bởi vì nụ cười kia mà mắt cong lên nhìn rất đáng yêu.

Câu nói của em ấy làm tôi phát hiện, bật nhiều đèn như thế là do em ấy cố ý.

Em ấy biết.

Theo bản năng tôi lùi về sau: "Không có."

Em ấy cười, đem túi đồ tùy tiện vất trên sàn, hai tay đan vào nhau, nhìn tôi: "Em có thể không hiểu chị sao?"

Có lúc tôi nghĩ, chúng tôi quá hiểu đối phương là chuyện tốt hay không.

Thực sự tôi có chút sợ, nỗi sợ này, không phải sợ hãi với hiện tại, mà là sự sợ hãi xuất phát từ trái tim.

Cùng ăn cơm cũng được, cùng tản bộ cũng được, cùng đi siêu thị cũng được, may thay lạc vào chốn đông vui náo nhiệt, may thay tôi và em ấy không có tiếp xúc riêng, may thay ánh đèn của buổi đêm đã che lấp tất cả.

Nhưng lúc này.

Từ nhỏ tôi đã không thích nói nhiều, cũng có chút ngại ngùng, có nhiều khi, lời sắp thốt ra rồi nhưng lại suy nghĩ có nên nói hay không, đôi khi cũng thích chỗ nhộn nhịp nhưng không thích tham gia, cũng không thích mình nổi bật trong đám người kia, dù là khuyết điểm hay ưu điểm.

Thế nên từ nhỏ tới giờ, mỗi khi bố mẹ nhắc tôi với họ hàng thân thích, khen tôi, tôi đều thấy rất không thoải mái.

Cố Đồng là điều không ngờ tới duy nhất trong cuộc đời tôi, đến hôm nay những thứ tốt hay không tốt của tôi đều phơi bày trước mặt em ấy.

Trở nên ồn ào, trở nên phiền phức, trở nên cố chấp, trở nên tùy hứng.

Nhưng đã rất lâu rồi chúng tôi không gặp nhau, người trước mặt là người tôi yêu, chúng tôi cũng đã làm lành, vậy thì tôi còn sợ hãi điều gì.

Tôi không tiếp lời em ấy, mà cầm túi đồ lên, bước qua em ấy, nói: "Tôi đi cất đồ."

Em ấy không miễn cưỡng, nhưng nhìn ra được tâm tình vui vẻ của em ấy, hoặc có thể em ấy tìm được hình bóng của Cố Ninh trước kia trên người tôi, khiến em ấy rất vui vẻ.

Em ấy cùng tôi tới phòng tắm, dựa vào tường nhìn tôi bày biện đồ đạc, sau đó lại cùng tôi vào phòng ngủ.

Tôi mở vali lấy quần áo ra, hỏi em ấy: "Treo ở đâu?"

Em ấy ra vẻ không quan tâm nói: "Tùy chị."

Tôi mở tủ quần áo, treo quần áo của em ấy và tôi chung với nhau.

Em ấy nhìn thấy tôi sắp đóng cửa, mở miệng hỏi: "Chị có mấy bộ thế thôi à?"

Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: "Sợ phiền nên không mang về."

Em ấy "ồ" một tiếng dài, thay đổi tư thế, lại hỏi tôi: "Vậy chị có đi nữa không?"

Tôi đóng tủ rồi quay đầu nhìn em ấy, vì không bật điện cộng thêm đôi mắt cận thị của mình, tôi không nhìn rõ mọi thứ được.

Tôi nói: "Không đi nữa." Rồi tiếp tục: "Nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tìm việc."

Em ấy nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Cuối cùng cũng không có việc gì bận rộn, tôi nghĩ sau đó nên đi tắm, nhưng nên ăn hoa quả vừa mua trước hoặc bật tivi lên hai đứa cùng xem, Cố Đồng đột nhiên mở miệng nói.

Em ấy nói: "Chị đừng có ngại ngùng như thế được không."

Tôi mím mím môi: "Có chút không quen."

Em ấy cười cười: "Dũng khí trở về từ nơi xa xôi, không liên lạc liền đến tấn công em của chị chạy đâu rồi?"

Chạy mất rồi.

Lúc mới yêu nhau cũng như thế, ngoài dũng khí lần đầu tiên hôn loạn em ấy, sau đó phần lớn thời gian tôi đều rơi vào thế bị động.

Tuy một phần do tôi không hiểu tình cảm Cố Đồng dành cho mình thế nào nên có sự phòng bị với em ấy, nhưng không thể phủ nhận là do tôi sợ.

Loại sợ hãi này, khá kì lạ, nó không giống với tưởng tượng của bạn, bạn cũng không có cách nào dự đoán được nó, nó có thể đột ngột tới, có thể là do thứ gì đó đột nhiên kích động nó, sau đó bạn liền thấy sợ.

Tôi nở một nụ cười lúng túng.

Tôi nói: "Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, em cứ làm việc của mình đi."

Em ấy nhún vai: "Em chẳng có việc gì cả."

Tôi "ồ" một tiếng.

Tôi nghĩ trước tiên nên đi tắm đã, như thế em ấy sẽ không làm phiền được tôi, còn tôi có thể xây dựng phòng tuyến tâm lí cho mình.

Thế là tôi lấy chiếc khăn tắm mới mua ngay dưới tầm mắt của em ấy.

Em ấy như đang xem kịch hay, từ lúc bắt đầu cứ luôn nhìn tôi như thế.

Còn chưa vào được phòng tắm em ấy đột nhiên hỏi: "Có cần em giúp không?"

Bước chân tôi khựng lại.

Tôi thừa nhận đôi khi tôi có những suy nghĩ không đứng đắn, tôi nghĩ ý của em ấy chỉ là giúp tôi tắm, thế nhưng khi em ấy hỏi tôi có cần giúp không khiến tôi phải khắc chế những cảm xúc kì lạ trong mình.

Tôi lắc đầu nói: "Không..."

Chữ còn lại còn chưa thốt ra, không biết từ bao giờ em ấy đã đứng cạnh tôi, rút khăn tắm từ trong tay tôi, đẩy đẩy áp tôi lên tường.

Tư thế này của Cố Đồng, như một loại mê hoặc.

Khoảng cách gần như vậy, tôi mới nhìn rõ được biểu cảm của em ấy, nếu ban nãy em ấy nhìn tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy mình không tiêu hóa nổi mất.

Trên mặt là cả một bầu trời đùa giỡn.

Em ấy không dựa vào gần tôi, làm tư thế mà tôi hông thể thoát ra được, nhẹ giọng nói: "Em có một cách."

Không biết là do tôi đánh giá cao người này, hay bản thân em ấy vốn như vậy, tôi luôn cảm thấy âm thanh của em ấy vô cùng dễ nghe, vô cùng hấp dẫn tôi.

Em ấy nói như vậy, khó tránh khỏi việc tôi nghĩ này nghĩ nọ.

Tôi nuốt nước bọt, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Mà hành động sau đó của em ấy, chính là bắt đầu hôn tôi.

Trước tiên trói hai tay tôi lại, sau đó cong mi nhìn tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi, cách xa tôi một chút, nhìn vào mắt tôi, sau đó ánh mắt lại chuyển tới môi tôi.

Dù có bao nhiêu lần, khát vọng của tôi với người trước mặt vẫn không thay đổi.

Em ấy chậm rãi tiến lại gần tôi, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, đưa tay ra giữ lấy cằm tôi, làm tôi phải ngẩng đầu, rồi hôn lên môi tôi.

Rất mềm, mềm tới mức tôi không có sức lực để chống lại.

Tự nhiên, em ấy buông đôi tay tôi ra, tự nhiên đôi tay tôi đặt lên vai em ấy, em ấy giữ chặt eo tôi để tôi áp lại gần hơn.

Tôi cảm nhận được, khăn tắm của mình rơi trên sàn, lấp lấy đôi chân tôi. Tôi cảm nhận được tiếng la hét của mấy đứa trẻ ngoài cửa sổ, tôi cảm nhận được âm thanh tivi Cố Đồng bật ngoài phòng khách.

Tôi cảm nhận được...

Tôi không cảm nhận được gì nữa, tất cả suy nghĩ của tôi đều bị em ấy nuốt trọn, giờ phút này trong tâm trí tôi chỉ có em ấy.

Môi tôi và môi em ấy quấn lấy nhau.

Đã không thỏa mãn với màn hôn môi, em ấy dùng đỉnh mũi cạ cạ vào cằm tôi, từ cổ rồi đi xuống.

Chúng tôi giúp nhau cởi quần áo ngoài, cởi nội y, em ấy đưa tay chạm vào làn da tôi, khiến tôi khẽ run lên, tôi cắn môi cố gắng để bản thân khắc chế chính mình.

Em ấy nhìn thấy, không hài lòng liền cắn lấy môi tôi.

"Ngoan." Em ấy nói.

Ở phương diện này, em ấy luôn ở thế chủ động, thỉnh thoảng tôi có phản công, em ấy nói em ấy thích những lúc tôi mềm nhũn trong lòng em ấy, đặc biệt sau nhưng lần chiến tranh lạnh, em ấy nói lúc đó, dường như gai gọn trên người đều rụng hết, trong mắt chỉ có em ấy, mơ màng trong làn nước.

Chúng tôi yêu nhau một lần ở nơi đó, nghỉ ngơi một lúc, rồi lại yêu nhau mấy lần trên giường.

Tinh lực của em ấy dồi dào hơn mức tưởng tượng của tôi, cuối cùng tôi là người phải đầu hàng.

Nhắm mắt không quan tâm sự đời, em ấy nằm bên cạnh nghịch nghịch tóc tôi, khiến tôi càng ngày càng buồn ngủ.

Cuối cùng tôi cắn răng chuẩn bị đi tắm.

Cách Cố Đồng đối phó với tôi trước giờ vẫn đôi phần thô bạo như thế, những thứ vừa nãy, rất có lợi trong việc điều trị sự sợ hãi trong tôi, khiến người ta vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Nhưng em ấy muốn không chỉ dừng lại ở đó.

Như lúc này tôi đang ngâm mình trong làn nước, em ấy tự nhiên đi vào mà không thèm gõ cửa.

Bộ dạng không thể từ chối, cong môi bước tới cạnh tôi.

Tôi nhìn em ấy đưa tay ra từ chối: "Để tôi tự tắm."

Tất nhiên em ấy sẽ không đồng ý, cũng không cần trả lời câu nói của tôi, hơn nữa bản lĩnh vủa tôi cũng không đuổi được em ấy ra ngoài.

Bỏ đi.

Cứ như vậy cũng được.