: Nhưng chị từng thích anh ta
Câu chuyện của tôi và Cố Đồng, thực sự bắt đầu từ khi chúng tôi học tiểu học.
Nhưng những kí ức vụn vặt đó tôi tạm thời xin phép bỏ qua.
Truyện của Ngô Khải xảy ra rất kì quái, đó cũng là một phút kích động trong thanh xuân của tôi, để chứng minh bản thân cũng không phải vô tình, vậy nên lần gặp Ngô Khải ở sân bóng tạo ra một cuộc gặp gỡ hoàn hảo, tôi nghĩ, hay là, mình thích cậu ta thử xem.
Trong ấn tượng của tôi, Ngô Khải là một chàng trai dịu dàng, nói năng rất lịch sự.
Câu chuyện kia nói ra vừa hoang đường vừa nực cười, tôi tâm sự cùng Tiểu Nhu, mà cô ấy lại vô duyên vô cớ nói cho Cố Đồng biết.
Thư tình là thật, tình cảm ban đầu cũng nửa thật nửa giả, nhưng không ngờ tới Cố Đồng lại phản ứng như vậy, người khác không biết sự thật, chỉ cảm thấy em ấy và Ngô Khải yêu sớm, còn tôi biết, em ấy đang đối đầu với tôi.
Cũng vì thế, chút hảo cảm của tôi với Ngô Khải cũng biến mất không còn chút tăm hơi.
Ban đầu tôi còn có chút bứt rứt, nếu biết Cố Đồng và Ngô Khải yêu nhau, thư tình của tôi, sẽ không bao giờ gửi cho cậu ta.
Sau đó tôi mới biết, hóa ra Cố Đồng nhìn thấy thư tình tôi viết cho Ngô Khải trong hòm thư, mới đi quyến rũ cậu ta.
Chuyện này là do chính miệng Cố Đồng nói cho tôi biết, tôi vẫn còn nhớ, bộ dạng dương dương tự đắc của em ấy khi nói về chuyện này.
Vào tiết Tiếng Anh, sau vài ngày yên ổn, sau vài ngày như cố ý yêu đương mặn nồng trước mặt tôi, vừa tan học, em ấy liền giữ tôi lại trước cầu thang.
Khi đó, em ấy đeo cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa, đồng phục thẳng đuột, tôi vẫn nhớ hôm đó trời quang mây tạnh, em ấy dựa vào lan can tắm nắng, cả người như phát sáng cùng làn da trắng bóc của mình.
"Chị, chào buổi trưa."
Cố Đồng rất ít khi gọi tôi là chị, em ấy biết tôi ghét em ấy, nhiều năm qua cũng rất ít tiếp xúc với tôi, ngoài buổi gặp mặt cho bố tôi giới thiệu em ấy là con gái nuôi của ông, giọng nói ngọt ngào của em ấy hét lên vài tiếng, tôi có nghe thấy.
Nhưng tôi không quan tâm, quay người định bỏ đi.
Em ấy bắt lấy bàn tay tôi, giữ tôi lại.
Tôi cau mày nhìn em ấy: "Cô định làm gì?"
Em ấy cười vô hại: "Chị viết thư tình cho bạn trai em, chúng ta còn chưa có tính."
Tôi nhàn nhạt: "Tôi không viết."
Em ấy chớp mi cười, sáp lại gần tôi: "Thực ra nói chị nghe nhé, em chẳng thích Ngô Khải, nhưng thế nào lại trùng hợp thay, chị thích cậu ta, nhưng em vừa tỏ tình, cậu ta liền đồng ý."
Em ấy nói xong bộ dạng bất đắc dĩ nhún vai.
Tôi lườm em ấy: "Cô bị bệnh à?"
Cố Đồng lè lưỡi cười: "Lại nói, chị biết vì sao tôi làm vậy không?" Bộ dạng lười biếng của em ấy dựa vào lan can, nhìn tôi: "Chị, là do em nhìn thấy thư tình chị viết cho Ngô Khải."
Nói những lời này, tay em ấy đã buông tay tôi, nhưng tôi vẫn chưa rời khỏi.
Đột nhiên nỗi uất ức trong tận đáy lòng trào lên, tôi không cùng em ấy tiếp tục tranh cãi, tính cách thời niên thiếu không vững vàng của tôi, đem hết tất cả sự buồn nôn và ghét bỏ của tôi dồn lại lên em ấy.
Trường vừa mới xây lại vẫn còn những viên đá vương vãi, tôi chẳng nghĩ nhiều cầm lên một viên đá to, ném thẳng về phía em ấy.
Cố Đồng không ngờ tới việc tôi hành động như vậy, nhưng em ấy vẫn né kịp, liền nhặt lên viên đá mới vừa được ném qua, đáp thẳng về phía tôi.
Tôi thì không may mắn như vậy, hòn đá đập thẳng vào đầu rôi.
"Độp" một tiếng, có chút đau, có chút máu bắt đầu chảy ra.
Không quan tâm đến chuyện đó, tôi của khi đó, cũng muốn làm Cố Đồng khó chịu, liền đáp cặp sách về phía em ấy, đẩy em ấy ngã vào hố chưa được lấp kín, đẩy em ấy từ tầng hai ngã xuống.
Sự cố này xảy ra ngoài tầm kiểm soát của tôi, hai đứa chúng tôi cùng vào viện, còn bị gọi phụ huynh.
Đáng cười nhất là, mẹ em ấy đi công tác không về kịp, phụ huynh của chúng tôi là cùng một người, là bố tôi.
Ông và chủ nhiệm nói chuyện một lúc rồi đưa tôi đến phòng bệnh của Cố Đồng, vừa vào cửa liền nhìn thấy chân em ấy bó một lớp thạch cao thật dày.
Bố bắt tôi xin lỗi, nhưng tôi không chịu mở miệng, không khí có chút trầm lặng, vết thương trên đầu tôi cũng khiến bố không trách phạt tôi, may mà ông ấy cũng bận, nói chuyện cùng chủ nhiệm đôi ba câu liền rời đi.
Chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết êm đẹp gì, mọi người nhìn thấy Cố Đồng bị thương nặng hơn tôi, nên mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi.
Sau đó chuyện này được lan truyền với phiên bản nực cười, đó là tôi và Cố Đồng đánh nhau vì Ngô Khải, phải nhập viện, còn có một số người vô vị, còn dán bức thư tình của tôi viết cho Ngô Khải lên.
Khi đó, tôi thấy ánh mắt các bạn học nhìn tôi thật kì lạ.
Vết thương khỏi hẳn, chuyện này cũng nhạt đi, Cố Đồng vẫn xin nghỉ chưa đi học lại.
Ngô Khải là người trong cuộc, nhân giờ giải lao của một ngày nào đó đến tìm tôi, tôi mới cảm nhận được sự lợi hại của tính hiếu kì, rõ ràng mọi người còn bàn luận sôi nổi, nhưng đột nhiên yên tĩnh lại.
Tôi nhìn thấy cậu ta từng bước từng bước tiến lại gần, khi đó tôi nghĩ, mình nhìn trúng cậu ta ở điểm nào.
Mấy giây sau, cậu ta đứng trước mặt tôi, nhìn trán tôi hỏi: "Vết thương của cậu đã đỡ chưa?"
Tôi nói: "Đỡ rồi."
Mấy phút im lặng trôi qua, cậu ta mím môi nói: "Xin lỗi."
Tôi ngẩng đầu, muốn chửi người, nhưng vẫn nhịn được, cúi đầu sờ sách trên bàn: "Không liên quan tới cậu."
Vốn muốn đuổi cậu ta đi, nhưng không cam lòng, nghĩ nghĩ, rốt cuộc hỏi: "Cậu thích em ấy chứ?"
Không đợi cậu ta mở miệng, tôi cũng không muốn biết đáp án nữa, chặn lại lời cậu ta, nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn cậu quan tâm."
Chuyện lại được sôi nổi bàn luận, nhưng dần dần cũng bị lãng quên, sau đó nghe Tiểu Nhu nói Cố Đồng và Ngô Khải chia tay, tôi lặng lẽ tính toán, thời gian họ bên nhau không tới một tháng.
Sau chuyện đó, thời cấp ba của tôi không có bất kì một giao điểm nào với Ngô Khải, nhưng tôi và Cố Đồng vì chuyện này mà không nhìn mặt nhau, sau đó, chúng tôi luôn đứng ở phía đối lập.
Vào một ngày nào đó rất lâu về sau, một lần tình cờ tôi gặp Ngô Khải trên đường, sau đó về nhà nói cho Cố Đồng biết.
Khi đó, em ấy đang lười nhác nằm trên sô-pha xem phim, nghe thấy tôi nói liền lập tức đứng dậy, điều khiển rơi xuống cũng không quan tâm, bước nhanh đến trước mặt tôi hỏi: "Nhìn thấy cậu ta? Hai người nói chuyện chưa? Nói cái gì?"
Tôi cười cười: "Làm gì mà em kích động vậy hả?"
Em ấy "hừ" một tiếng, được thể, hai tay ôm lấy eo tôi, áp tôi lên tường, sát lại gần tôi nói: "Có cảm giác gì khi nhìn thấy cậu ta?"
Tôi ngưng cười. Nhìn vào mắt em ấy, chỉ: "Nếu chị nhớ không nhầm, đó hình như là bạn trai cũ của em."
Em ấy cắn ngón tay trỏ đang thò ra của tôi, buông ra rồi nói: "Nhưng chị từng thích cậu ta."
Tôi nhướng mày không phủ nhận, thực ra, đã từng có một chút hảo cảm.
Cố Đồng nhìn tôi như vậy càng không vui, mãi đến khi tôi nói với em ấy, chỉ là tôi nhìn thấy cậu ta, chứ cậu ta không nhìn thấy tôi, và hơn hết tôi đã hoàn toàn quên mất cậu ta là ai, lúc ấy Cố Đồng mới chịu buông tha cho tôi.
Tôi nhặt lấy điều khiển em ấy làm rơi, quay lưng về phía em ấy hỏi: "Hồi ấy sao lại chia tay cậu ta?"
Chỉ là một câu thuận miệng, tôi cho là em ấy sẽ trả lời một câu không hợp, nhưng không ngờ, là do lí do khác.
Em ấy cắn miếng táo, bộ dạng không quan tâm nói: "Có hôm cậu ta nói với em, cậu ta thấy chị còn thích cậu ta, em thấy cậu ta đang khoe khoang với mình liền chia tay với cậu ta."
Tôi khựng lại.
Lúc đó, tình cảm của tôi dành cho Cố Đồng vẫn còn rất mơ hồ, em ấy cũng cảm thấy tình cảm của mình dành cho tôi rất không chân thực, tôi ít đi tìm hiểu, em ấy cũng không hỏi han chuyện của tôi.
Nhưng chuyện này khiến sự tò mò của tôi dành cho em ấy như sâu thêm.
Vừa nhớ lại chuyện này, Ngô Khải đã uống xong một vòng, bộ dạng của cậu ta với mọi người vẫn luôn khách sao như vậy, sau đó nói vài cậu tạm biệt rồi ung dung rời đi.
Cố Đồng cũng bị phạt mấy chén do đến muộn, tôi như người ngoài cuộc nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt, không biết do tôi quá mẫn cảm không nhưng cứ cảm thấy ánh mắt Cố Đồng nhìn về phía tôi vài lần.
Hoặc có thể quan hệ giữa tôi và Cố Đồng không tốt, sau khi Cố Đồng tới, tôi mới phát hiện, cái gì gọi là hàn huyên sau ngày tháng chia xa.
Tôi có lẽ không biết gì về cuộc sống của em ấy, nhưng vì một số người hay liên lạc với em ấy, sự hiểu biết của tôi tăng lên đáng kể.
Lấy điện thoại ra tìm kiếm tên công ty vừa nghe được từ Cố Đồng, lần trước nghe Tiểu Nhu nói, tôi cảm thấy cuộc sống của Cố Đồng hiện tại cũng không tệ, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy.
Từng trang từng trang giới thiệu khái quát về công ty, đang chăm chú đọc, đột nhiên bị vỗ vai.
"Xem gì mà say sưa vậy?"
Tiểu Nhu vừa nói vừa sáp lại nhìn nhưng lại bị tôi nhanh tay tắt màn hình, "Không có gì."
Tiểu Nhu chép miệng: "Còn giấu nữa."
Tôi cười mỉm.
Nói xong liền bảo tôi đứng dậy, nhìn những người đã rời khỏi bàn thì tôi đoán chúng tôi sẽ đến địa điểm tiếp theo.
Dựa theo cuộc họp lớp thông thường, đó chắc chắn sẽ là KTV.
Mấy phút sau, quả nhiên bước vào phòng KTV cùng mọi người, mấy người bạn ăn sớm xong sớm đã chiếm cho mình một vị trí đẹp, khi chúng tôi vào, mọi người đã bắt cặp ngồi yên ổn tại vị trí.
Kéo Tiểu Nhu vào một góc, nhìn thấy Cố Đồng cũng vào.
Em ấy vẫn đang nói chuyện với cô bạn cùng bàn trước kia, không biết nói chuyện gì trước cửa, cô bạn vỗ vỗ vai em ấy rồi đi tiến vào, em ấy nhìn trái nhìn phải, nhìn về phía chúng tôi rồi đi tới.
Tiểu Nhu vô cùng ngoan ngoãn ngồi ở vị trí, tôi cũng nhích lại vào trong một chút.
Đột nhiên gần như vậy, ở giữa còn cách cô nàng Tiểu Nhu khiến tôi chưa chuẩn bị kịp.
Tuy lần trước xem phim ở nhà em ấy, nhưng thực ra chỉ có mình tôi xem, còn em ấy không phải là bận rộn gọi điện thoại thì là gửi email.
Tôi rót ly nước, xem MV trên tivi, nghe em ấy và Tiểu Nhu nói chuyện.
Tiểu Nhu: "Hôm nay đến muộn thế."
Cố Đồng cười cười: "Cấp dưới làm việc không hiệu quả, phải giám sát bọn họ mãi mới tan ca, còn tắc đường nữa."
Tiểu Nhu cường điệu: "Cậu thì bận rồi."
Tiểu Nhu nói xong, nhoài người lấy hoa quả, khoảng ngăn cách giữa chúng tôi bỗng trống rỗng, tôi vô thức quay đầu lại nhìn em ấy, em ấy cũng đang nhìn tôi.
Tôi khựng lại, mỉm cười với em ấy.
Không đợi biểu tình đáp lại của em ấy, Tiểu Nhu đã cầm miếng dưa hấu ngồi thẳng dậy.
Tôi quay đầu, tiếp tục xem tivi.