Túy Hoa Vũ

Chương 8




Phần 8: A Vũ, chúng ta hòa ly đi



Đến biệt trang, sư phụ có việc đã ra ngoài, sư huynh nhận được tin tức ta muốn tới, liền ở lại đợi ta.



Ta đi đến bên cạnh bàn, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, tĩnh tâm một chút, bắt đầu chấp bút viết chữ.



Sư huynh ở một bên nhìn ta viết xong, vẻ mặt có chút thay đổi.



Có một số chuyện, ta không cách nào làm được ở trong cung, chỉ có thể dựa vào sư phụ và sư huynh.



Sư huynh thở dài nói: “Chế thành loại thuốc này không khó, chỉ là muội thân ở Đông cung lại cần thuốc này, là gặp phải chuyện gì sao?”



Ta đem giấy Tuyên Thành cuốn lại, đưa đến trong tay sư huynh, cười cười: “Sư huynh yên tâm, ta chỉ chuẩn bị khi cần đến thôi.”



Sư huynh đưa tay nhận lấy, lãnh đạm nói: “Bên trong tường cung, quả thật có rất nhiều chuyện không thể làm gì được." Dừng một chút, lại nói: "Nhưng trải qua mới biết, phàm là chuyện mình muốn, cũng đừng trái với lương tâm.”



Ta cười đáp: “Đạo lý này ta đều hiểu, nhưng đừng trái với lương tâm, sợ là rất nhiều người khó có thể làm được.”



Sư huynh thở dài một tiếng: “Trên đời này, thứ dễ thay đổi nhất chính là lòng người, chỉ là, mọi chuyện đều nên nghĩ đi xét lại nhiều lần rồi mới làm, đừng để sau này phải hối hận.”



Ta biết sư huynh đã từng trải, nên vừa rồi mới khuyên bảo ta như thế, liền gật đầu.



Sau khi ngồi một lúc, ta liền mang theo Dao Y và A Hân trở về Đông cung.



Bảy ngày sau, sư phụ đưa thuốc đến, ta nhẹ nhàng vuốt v3 hộp thuốc, suy nghĩ miên man.



Thu đi đông đến, năm nay rét đậm, các nơi đều có nạn tuyết. Mùa đông Bắc Lương vốn đã khó chịu đựng, năm nay lại càng có nhiều lượng lớn nạn dân chạy nạn đến Bắc Cương Đại Tề.



Thời tiết khắc nghiệt, lại thiếu lương thực, nhiều nạn dân trở thành thổ phỉ, dân chúng Bắc Cương cũng không thể chịu đựng nổi.



Sư phụ và sư huynh vốn định tháng mười một sẽ đi đến Bắc Lương bái phỏng một vị lão thần y, bởi vì nạn tuyết mà cũng đành bỏ qua, liền dứt khoát ở lại kinh thành trước, ngày thường chẩn bệnh giúp mọi người, ta và Hoa Cẩn Niên cũng thường xuyên đi đến biệt trang tụ họp với bọn họ.



Cho đến năm mới, kinh thành vẫn có tuyết rơi dày đặc.



Ngày ba mươi tháng chạp, ta phải theo hoàng hậu nương nương đi đến hoàng tự cầu phúc, lại phải đi một vòng các cung, ngược lại bận rộn hơn rất nhiều so với ngày thường.



Bận rộn đến tối, mới có thời gian hâm nóng bình rượu, chờ Hoa Cẩn Niên trở về từ cung yến tiền triều.



Tuyết rơi từng mảnh từng mảnh, chồng chất trên mặt đất, phản chiếu khiến bầu trời cũng sáng lên một chút, rõ ràng là đêm xuống, nhưng lại giống như ban ngày.



Ta mở cửa sổ, khoác một kiện áo choàng lông cáo, trong lòng ôm một bình nước nóng, tựa vào cửa sổ ngắm tuyết uống rượu.



Đón giao thừa như vậy, cũng thật mãn nguyện.



Cơn buồn ngủ từ từ ập đến, không biết từ khi nào chén rượu trong tay đã bị lấy đi, bên tai ta truyền đến tiếng cười khẽ: “Có một người mà cũng uống không ít.”



Ta mơ mơ màng màng ngẩng đầu: “Trở về rồi sao? Đến giờ Tý chưa? Ngắm... tuyết đi.”



Hoa Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh ta, duỗi tay ra ôm ta vào trong ngực, trên người hắn còn mang theo một tia hàn khí, ta không thoải mái vặn vẹo người.



Hắn nhẹ giọng nói: “Đừng động.” Sau đó lại cười nói: “Còn định nói nàng mở cửa sổ cũng không sợ lạnh, thì ra trong lòng có cất một bình nước nóng, lại còn uống rượu, hiện tại người giống như một cái ấm lô nhỏ.”



Ta vươn hai tay ra, đặt ở trên gò má lạnh lẽo của hắn: “Này, ấm lô nhỏ sưởi ấm cho chàng, có ta ở đây, một lát sẽ không lạnh nữa.”



Hắn cười nắm lấy hai tay ta, hai người chúng ta ngồi ôm nhau, vừa uống rượu vừa nghe tuyết rơi, quên đi hết phiền muộn.



Qua tháng giêng, Hoa Cẩn Niên lại bận rộn.



Một ít chuyện tiền triều ngẫu nhiên cũng sẽ truyền đến chỗ ta, Hoa Cẩn Niên và tứ hoàng tử mặc dù mặt ngoài hòa thuận, nhưng sau lưng lại đấu nhau kịch liệt.



Mà bệ hạ ngày đêm vất vả, cũng sinh ra chứng hàn, thời gian thượng triều mỗi ngày càng ngắn, thái y càng dặn dò nên nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian.



Lúc này có người đề nghị để cho thái tử giám quốc, cũng có nhiều người phụ họa, nhưng lại có một người phản đối.



Người phản đối này, không phải ai khác, mà là thừa tướng đương triều, phụ thân của ta.



Lúc ta biết được, kinh ngạc không thôi.



Phụ thân mặc dù thân ở vị trí cao, nhưng sau khi ta và trưởng tỷ xuất giá, đối với thái tử và tứ hoàng tử, luôn luôn giữ thái độ trung lập.



Nhưng hành động lần này, phụ thân há chẳng phải là... muốn thể hiện sự ủng hộ của mình đối với tứ hoàng tử sao?



Ta vội vàng hỏi Dao Y: “Điện hạ đâu?”



Dao Y đáp: “Thái tử phi đã quên rồi sao? Hôm qua điện hạ đã cùng binh bộ thượng thư đi Bái huyện rồi, phải ba ngày nữa mới có thể trở về...”



Ta chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng.



A Hân dè dặt hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”



Ta lắc đầu, đúng lúc này lại thấy Tuệ Nhi tiến vào nói: “Thái tử phi, cô cô bên cạnh hoàng hậu nương nương đến... Nói hoàng hậu nương nương mời người đi qua.”



Ta cười khổ trong lòng, chỉ có thể nói: “Được.”



Hiện giờ phụ thân ta công khai phản đối Hoa Cẩn Niên, ta lại không có con nối dõi, hoàng hậu nương nương còn có thể dung được ta sao?



Nhưng mà, ta lại không thể không đi đến Phượng Hi Cung của hoàng hậu nương nương.



Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, một thị nữ bưng chậu nước đột nhiên va vào ta, chậu nước bị lật úp, bọt nước bắn tung tóe khắp người ta.



A Hân tức giận nói: “Ngươi đi đứng kiểu gì thế, không nhìn thấy thái tử phi ở đây sao?”



Thị nữ quỳ xuống, không ngừng dập đầu xuống đất: “Thỉnh thái tử phi tha mạng, nô tì nhất thời không đứng vững mới va chạm thái tử phi, cầu thái tử phi tha mạng...”



A Hân còn muốn nói thêm, ta giữ chặt tay nàng: “Thôi, chẳng qua chỉ bị ướt trên người một chút, cũng không phải nước nóng.”



Dứt lời, ta nhìn thị nữ run rẩy nằm sấp trên mặt đất, hỏi: “Ngươi là người của cung nào?”



Thị nữ dừng một chút, run giọng đáp: “Nô tì, nô tì là cung nhân của Hoán Y Cục...”



Ta nói: “Ngươi cứ lui xuống đi, sau này cẩn thận một chút.”



A Hân tức giận: “Y phục của tiểu thư đều bị ướt cả rồi, làm thế nào bây giờ?”



Ta thở dài: “Không sao, trở về thay lại đi.”



Trở lại tẩm điện Đông cung, lại cảm thấy chỗ vừa rồi bị nước hắt vào ngứa ngáy một hồi, ta nhấc ống tay áo rộng lên, nhìn thấy làn da trên tay đã đỏ hồng, tựa hồ còn đang lan rộng ra.



Ta biết có một loại độc, có thể xâm nhập từ da đến xương tủy.



Đầu ta đột nhiên choáng váng, ta lắc lắc người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của A Hân, nâng cao khí lực nói: “Vừa rồi sợ là trong nước có độc, đi mời Thôi y nữ... Rồi đi đến biệt trang, mời sư phụ ta đến, mau...”



Lời còn chưa dứt, ta liền cảm thấy toàn thân không còn khí lực, hai mắt tối sầm, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu của A Hân, Dao Y và mấy thị nữ, lúc gần lúc xa, phảng phất đặt trong mớ hỗn độn, không thể phân biệt rõ ràng.





Kế tiếp, ta thấy chính mình chạy trốn loanh quanh trong một mộng cảnh hỗn loạn, sợ hãi bóng tối đang không ngừng phóng đại trước mắt, muốn chạy trốn, nhưng như thế nào cũng chạy không thoát.



Mãi cho đến khi mơ mơ màng màng, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, kéo ta trở lại từ bờ vực của cơn ác mộng.



Ta quen thuộc với đôi bàn tay này, các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.



Ta muốn nắm lấy tay hắn thật chặt.



Nhưng cho dù ta cố gắng thế nào, đều không thể mở được mí mắt nặng nề hay phát ra được một thanh âm.



Chỉ có thể cảm giác được, lòng bàn tay, trên trán đều có những nụ hôn vụn vặt của hắn, khiến cho ta dần dần an tâm, không còn sợ hãi nữa.



Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã là buổi chiều ngày thứ tư.



Người mà ta mở mắt ra nhìn thấy, là sư phụ ta.



Từ trong miệng sư phụ ta biết được, độc mà ta trúng, được gọi là hoa yểm.



Độc này có thể xâm nhập từ da vào máu, độc tính tuy hung mãnh, sẽ khiến người ta lâm vào ác mộng không tỉnh, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.



Mà cung nhân tự xưng là người của Hoán Y Cục kia, cũng không thấy bóng dáng, dường như trong cung chưa bao giờ tồn tại người này.



Rõ ràng là có cơ hội hạ độc ta, nhưng không chí mạng.



Đây là một cảnh cáo.



Là cảnh cáo ta, hay cảnh cáo Hoa Cẩn Niên?



Ta miễn cưỡng chống người lên, dùng thanh âm yếu ớt hỏi: “Điện hạ đâu?”



Sư phụ và A Hân liếc nhau một cái, A Hân do dự mở miệng đáp: “Điện hạ hôm qua mới vừa trở về, có lẽ là quá bận rộn, vẫn luôn, luôn ở thư phòng... Để nô tì đi mời điện hạ lại đây, điện hạ nghe được tiểu thư đã tỉnh, nhất định sẽ rất vui...”



Ta vô lực lắc đầu: “Trước tiên đừng đi... Mấy ngày nay, chỗ cha ta, có xảy ra chuyện gì không?”



A Hân ấp úng đáp: “Tiểu thư vừa mới tỉnh lại, không bằng nghỉ ngơi trước...”



Ta nhìn nàng: “Ngươi cứ nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”




A Hân nhỏ giọng đáp: “Có người kể ra hơn mười tội trạng của lão gia, bệ hạ đã hạ lệnh điều tra...”



Ta nhắm mắt lại một lúc, nói: “Hôm nay, ta muốn trở về phủ thừa tướng một chuyến.”



Xe ngựa một đường xóc nảy.



Thân thể vừa mới khôi phục, lúc ra cửa tuy rằng ta đã trang điểm một chút, nhưng hẳn sắc mặt cũng không đẹp lắm, A Hân lộ vẻ lo lắng: “Tiểu thư, thân thể người nếu không chống đỡ được, không bằng trở về Đông cung trước...”



Ta thở dài: “Nếu ta không trở về, sợ là sẽ không kịp.”



Ta nhắm mắt lại, đêm thất tịch tám năm trước, đêm đó ta và trưởng tỷ cùng nhau nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Sau đó Lãng Nguyệt cô cô đưa tới mấy phần bánh ngọt, hai chúng ta vui vẻ ăn một ít, lại nghĩ đến mẫu thân cũng thích ăn ngọt, liền gói phần bánh ngọt còn lại, vụng trộm đến phòng mẫu thân.



Khi đó còn là tâm tính của của tiểu hài tử, hai người chúng ta trốn sau bình phong, chỉ muốn cho mẫu thân một kinh hỉ.



“Thái tử phi, đến phủ thừa tướng rồi.”



Hồi ức đột nhiên tắt lịm, trong lòng có chút chua xót, lúc ta xuống xe thì lảo đảo, suýt nữa không đứng vững.



Đi vào nội thất, A Hân từ bên ngoài đóng cửa lại.



“Phụ thân, mẫu thân.”



Có lẽ thanh âm ta gọi quá nhẹ, mẫu thân trong nháy mắt đỏ hoe hốc mắt, ngay cả phụ thân luôn luôn nghiêm túc, khóe mắt cũng có chút ngấn lệ.



Mẫu thân tiến lên nắm lấy tay ta, tay người run rẩy, nhưng vẫn xoa tay ta hết lần này đến lần khác: “Nhược Vũ, mẫu thân nghe nói con bị bệnh, đã khỏe lại rồi sao? Sao sắc mặt lại trắng như vậy?”



Ta cười cười, trấn an người: “Mẫu thân, con không sao.”



Dứt lời, ta quay sang phụ thân: “Hôm nay nữ nhi đến đây, chỉ muốn hỏi một câu, vì sao phụ thân phải ủng hộ tứ hoàng tử?”



Phụ thân siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau, cuối cùng nói: “Nhược Vũ, chuyện vi phụ làm, quả thật có lỗi với con.”



Ta lắc đầu, nhìn ánh mắt người: “Con chỉ muốn biết, phụ thân thật tâm cảm thấy tứ hoàng tử thích hợp với vị trí kia hơn, hay là bất đắc dĩ?”



Mẫu thân ở một bên sốt ruột nói: “Nhược Vũ, phụ thân con... có nỗi khổ tâm, chỉ là, chỉ là nguyên nhân này... Con là nữ nhi của chúng ta, phủ thừa tướng sẽ không vứt bỏ con, cho dù thái tử điện hạ không bảo vệ con, phụ thân con và ta cũng sẽ...”



Ta ngắt lời người, nhẹ giọng nói: “Ấu đệ đâu? Sao không nhìn thấy hắn?”



Hai người đều ngẩn ra.



Phụ thân trong nháy mắt liền cau mày, có chút không thể tin được nhìn ta.



Ta cười cười: “Quả nhiên là vậy, trưởng tỷ lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p phụ thân sao?”



Tám năm trước, đêm thất tịch, ta và trưởng tỷ trốn ở trong phòng mẫu thân, lại nghe được một chuyện vô cùng khó tin.



Ấu đệ của chúng ta, thật ra chính là tôn nhi của Tôn Chấn, thủ lĩnh của quân khởi nghĩa mấy năm trước.



Khi quân khởi nghĩa bị đàn áp, toàn gia Tôn Chấn đều bị tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà, ai có thể ngờ rằng, ấu tử của thừa tướng đương triều, lại là hậu duệ của quân khởi nghĩa.



Mẫu thân và phụ thân đêm đó từng đem một thứ đồ bỏ vào trong hộp đặt bên giường, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài, không chú ý tới hai chúng ta ở đằng sau bình phong, cả người đều lạnh run.



Đêm đó có lẽ bị cảm lạnh, sau khi ta trở về phòng liền phát sốt, kéo dài suốt ba ngày.



Sau khi hạ sốt, trưởng tỷ đến thăm ta, do dự hỏi: “Nhược Vũ, muội còn nhớ chuyện nghe được ở trong phòng mẫu thân đêm đó không?”



Ta chớp mắt: “Có chuyện gì sao?" Ta không nhớ rõ lắm.”



Nàng lộ ra một nụ cười: “Ta cũng không nhớ rõ.”



Nhưng ta nhớ, kỳ thật, ta vẫn luôn nhớ, nàng cũng vậy.



Mẫu thân hoảng hốt nắm tay ta: “Nhược Vũ, phụ thân con, khi còn nhỏ đã được Tôn Chấn cứu một mạng, phụ thân con trọng tình trọng nghĩa, cho nên năm đó mới có thể làm chuyện như vậy.” Nói xong, lại thật cẩn thận hỏi: “Thái, thái tử điện hạ... có biết chuyện này không?”



Ta không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn phụ thân: “Hiện tại những tội trạng được kể ra kia, e rằng phụ thân đã sớm có kế sách ứng đối, bước tiếp theo, thật sự muốn công khai ủng hộ tứ hoàng tử sao? Nhưng phụ thân có từng nghĩ tới, không có bức tường nào không lọt gió, con và trưởng tỷ biết, thái tử và hoàng hậu chưa chắc không biết.”



Phụ thân trầm giọng nói: “Chỉ cần con không nói, bọn họ sẽ không có người biết.”



Thanh âm ta nhẹ nhàng, lại không thể không nói ra những lời nặng nhất: “Nếu con đã nói rồi thì sao?”



Phụ thân lùi lại vài bước, ôm ngực ho khan không ngừng.



Ta thở dài: “Đạo lí con học được ở trong cung, chính là lòng người sẽ thay đổi, hôm nay trừ phi phụ thân g.i.ế.t con diệt khẩu ở đây, nếu không làm sao có thể dám chắc, con sẽ không vì tự bảo vệ mình, thậm chí leo lên hậu vị, mà nói cho thái tử điện hạ biết chuyện này?”




Mẫu thân vừa đỡ phụ thân ho khan không ngừng, vừa đau lòng nói: “Nhược Vũ, đừng bức ép cha con nữa.”



Ta trầm mặc một lúc, lấy ra một hộp thuốc: “Nếu phụ thân còn tin tưởng con, hãy để con bảo toàn phủ thừa tướng.”



Ra khỏi đại môn phủ thừa tướng, A Hân lo lắng nói: “Sắc mặt tiểu thư còn trắng hơn so với lúc đi vào.”



Lúc ngồi trên xe ngựa, ta vẫn còn run rẩy.



Ta vùi đầu vào trong hai tay: “A Hân, ôm ta.”



Đôi mắt A Hân đỏ hoe, đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh vòng quanh ôm lấy ta.



Ta trấn tĩnh, nói: “A Hân, ta nhớ rõ, nhà ngươi ở Thạch huyện phải không?”



A Hân sửng sốt: “Tiểu thư...”



Ta kéo ra một nụ cười yếu ớt: “Ngươi cũng là đại cô nương rồi, luôn ngày ngày đi theo ta trong cung, cũng thật vô vị, ta nhớ rõ trong nhà ngươi còn có người, không bằng vài ngày nữa ta tìm cho ngươi một nhà chồng tốt để gả qua, rồi lại cho ngươi mấy cửa hàng làm hồi môn, ngươi nhất định...”



A Hân oa một tiếng bật khóc: “Tiểu thư, ta không đi, ta không đi...”



Ta xoa đầu nàng, cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải xuất cung, chẳng lẽ ngươi ở bên cạnh ta cả đời sao?”



A Hân nức nở: “A Hân nguyện ý cả đời này đi theo nhị tiểu thư.”



Trở lại Đông cung, sư phụ trở về biệt trang lấy thuốc, Thôi Ánh Hàn đã sớm đợi ta.



Ta cười với nàng: “Mấy ngày nay vất vả cho ngươi.”



Nàng lắc đầu: “Thái tử phi nương nương thân thể còn yếu, mau nằm xuống đi.”



Ta nói: “Nằm thì khó nói chuyện, chúng ta ngồi bên kia nói chuyện đi.”



Sau khi chẩn mạch xong, độc tố trong cơ thể ta quả thật đã không còn bao nhiêu, nhưng dù sao cũng đả thương đến tâm thần, vẫn phải kiên nhẫn điều trị, mới có thể khôi phục khí huyết.



Ta thấy nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay trái của ta, muốn nói nhưng lại thôi: “Ánh Hàn, hôm nay ngươi đến, có phải có chuyện muốn nói với ta hay không?”



Nàng đột nhiên quỳ xuống, ta cười cười: “Ngươi đang làm gì vậy? Không lẽ người hạ độc ta là ngươi sao?”



Nàng sửng sốt một chút: “Không, không, không phải, là...”



Nàng cắn môi: “Vòng tay này của thái tử phi nương nương, có vấn đề...”



Ta không nói gì.



Nàng giống như đã hạ được quyết tâm: “Ánh Hàn làm việc trong cung hoàng hậu, biết được một ít bí mật lưu truyền trong cung, có một loại vòng tay, đem thuốc và hương hoa niêm phong vào vòng tay, người đeo vòng sẽ không dễ có thai, vòng tay này bình thường đều do bệ hạ hoặc hoàng hậu không muốn để cho một vị phi tần nào đó trong cung có thai mà chế tạo nên... Cái vòng này của thái tử phi nương nương, chỉ sợ chính là, chính là...”



Ta nhìn vòng tay, óng ánh trong suốt, ẩn có hương hoa, quả thật đẹp mắt, hỏi: “Vòng tay này có tổn thương thân thể không?”



Thôi Ánh Hàn ngẩn ra một lúc: “Ngược lại không tổn thương thân thể, nếu tháo xuống thì vẫn có thể có thai.”



Ta kéo ra một nụ cười: “Ánh Hàn, ngươi đã sớm biết vòng tay này có vấn đề rồi, hôm nay đến nói cho ta biết, có phải là bởi vì những lời vừa rồi, là...”



Là hắn để ngươi đến nói cho ta biết không?



Nhưng ngẫm lại, hỏi thì có ích lợi gì đây?



Thân thể vốn đã yếu nhược, đáy lòng lại thêm một nỗi đau mới.



Đau vốn chẳng sao, chỉ sợ, rõ ràng đã nếm qua tư vị ngọt ngào, lại phát hiện mình chẳng qua cũng chỉ liếm mật trên mũi đao.



Một khi không để ý, người liền đầy thương tích.



Sau khi Thôi Ánh Hàn rời đi, ta ngồi ở bên cửa sổ thật lâu, nhìn lá liễu đ.â.m chồi nảy lộc ngoài cửa sổ, từng phiến đầy mới mẻ.



Tiết trời rõ ràng đang ấm dần lên, nhưng đáy lòng lại không nhịn được mà lạnh lẽo.



Mấy ngày sau, Hoa Cẩn Niên cơ bản đều ở Vĩnh Diên Cung của bệ hạ.



Bệ hạ đã không thể đứng dậy được, thái y chẩn đoán là do quá lao lực mà thành bệnh, nếu không tĩnh tâm tĩnh dưỡng, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng.



Lại qua mấy ngày, A Hân rốt cuộc cũng mang đến tin tức của phủ thừa tướng mà ta vẫn luôn chờ đợi.



Đúng ngày phụ thân dâng thư cáo lão hồi hương, ấu đệ đi núi rừng chơi đùa, ngoài ý muốn bị ong độc đốt, bởi vì không kịp trị liệu, người đã không còn.



Lúc nghe tin, phụ thân bi thương muốn c.h.ế.t, thậm chí còn bất tỉnh nhân sự.




Ta thở dài nhẹ nhõm, phụ thân cuối cùng đã tin tưởng ta.



Ngày hôm đó, ta đã đưa cho phụ thân ba viên thuốc.



Phương thuốc này, là sư phụ ngoài ý muốn lấy được từ một vị lang y chu du giang hồ.



Uống một viên, có thể khiến người ta hôn mê, ba tháng sau mới có thể tỉnh lại.



Uống hai viên, người thì như đã tắt thở, bảy ngày sau mới tỉnh lại.



Ngày đó nhờ sư huynh hỗ trợ luyện chế thuốc này, chính là để phòng ngừa chu đáo.



Lại chưa từng nghĩ tới, nhanh như vậy liền phải dùng đến, tư vị trong lòng ta ngược lại không hề dễ chịu.



Ấu đệ “đã c.h.ế.t”, phụ thân dâng thư cáo lão hồi hương, còn hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng Ninh gia không có khả năng chỉ lo thân mình trong những ngày tới, nhưng mặc kệ trưởng tỷ và tứ hoàng tử làm cái gì, cũng không thể đem cả Ninh gia kéo vào vực sâu hỗn độn không chịu nổi này.



Buổi tối, ta nằm trên ghế trong sân, nhìn những đám mây trên bầu trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ.



A Hân tiến vào, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, vừa mới nhận được tin tức, hôm nay điện hạ cũng không trở về Đông cung dùng bữa...”



Ta im lặng một hồi, gọi Dao Y vào: “Ngươi đi nói với điện hạ, hôm nay mặc kệ muộn thế nào, ta đều chờ hắn.”



Dao Y sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, rồi đi ra ngoài.



Dùng bữa tối mà còn không biết có mùi vị gì, ta thở dài, ngồi trước cửa sổ, ngẩn người nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.



“Ngày mai, đoán chừng sẽ là một ngày tốt lành.” Ta lẩm bẩm.



Đợi đến giờ Hợi, rốt cuộc Dao Y cũng trở lại: “Thái tử phi, điện hạ đã trở lại, ở thư phòng, nói... lát nữa sẽ lại đây gặp thái tử phi...”



Ta lắc đầu: “Ngươi đi thông truyền một chút, ta đi đến thư phòng.”



Đến cửa thư phòng, ta đẩy cửa mà vào.



Hoa Cẩn Niên ngồi ở phía sau bàn, trong phòng mặc dù có thắp nến, nhưng ta lại nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.




Ký ức lần trước đến thư phòng đưa cơm cháo không hiểu sao chợt hiện lên trong đầu ta, rõ ràng là cùng một phòng cùng một người, lần trước đắm chìm trong hũ mật, lần này lại là một trận lạnh lẽo.



Rõ ràng đã luyện tập ở trong lòng vô số lần, lời nói đều đã chuẩn bị tốt, nhưng một khắc kia nhìn thấy hắn, ta đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.



Hoa Cẩn Niên ngẩng đầu, cùng ta bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt hắn giống như một vũng nước sâu, tối đen không thấy đáy.



Ta cố sức kéo ra một nụ cười, mở miệng, nhưng lại không biết nên gọi hắn như thế nào.



Ngày thường ta hay gọi hắn là “Cẩn Niên”, lúc nghịch ngợm làm nũng liền gọi là “phu quân”, giờ phút này ánh mắt giao nhau, nội tâm trăm chuyển ngàn hồi, lại chỉ có thể nói ra một tiếng: “Điện hạ...”



Hắn sửng sốt hồi lâu, nhẹ giọng nói: “A Vũ.”



Một tiếng “A Vũ” làm cho khóe mắt ta chua xót, nước mắt suýt nữa đã tràn ra.



Kìm nén nước mắt, ta cắn môi, cố gắng ngăn không để cho giọng nói của mình run rẩy: “Thiếp thân hôm nay đến đây, là có chuyện muốn hỏi điện hạ.”



Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhắm mắt nói: “Nàng hỏi đi.”



Ta hỏi: “Điện hạ, ngày đó muốn cầu hôn trưởng tỷ thiếp thân, là vì cái gì?”



Trong thư phòng yên tĩnh dị thường.



Một lúc lâu sau, ta nghe hắn nói: “Ta quả thật không yêu thích Ninh Tuyết Tĩnh, trận náo loạn kia, chẳng qua đều là diễn trò. Ta làm vậy chỉ để cho phụ hoàng có thể vì chuyện này mà chỉ hôn một nữ nhi khác của Ninh tướng cho ta... Do đó, để kiềm chế Hoa Ôn Huyền... mà thôi.”



Mặc dù đã biết đáp án trong lòng, ta vẫn cười khổ nói: “Vậy nên, Ninh Nhược Vũ, chỉ là một quân cờ, đúng không?”



Hắn không nói gì.



Ta lắc lắc chiếc vòng ở cổ tay trái, tiếp tục nói: “Cho nên, điện hạ tặng ta cái vòng tay này, là bởi vì ta vốn là quân cờ, dùng xong liền vứt đi, nên mới không để cho ta có thai sao?”



Hắn vẫn im lặng như cũ.



Ta cố kìm nước mắt, hỏi: “Vậy nên, hiện tại ta đối với điện hạ, đã không còn giá trị lợi dụng rồi phải không?”



Hắn trầm mặc thật lâu, nói: “A Vũ, chúng ta hòa ly đi.”



Hai chữ "hòa ly" vừa ra khỏi miệng hắn, ta rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má, khóe miệng ướt đẫm.



Rõ ràng nên là vị mặn, ta lại cảm thấy miệng đầy đắng chát.



Hắn nói: “Ta đã viết xong thư hòa ly, nàng chỉ cần đóng dấu là được.”



Cảm giác trước mắt giống như trời đất quay cuồng, ta cố gắng chống đỡ chính mình đứng vững.



“Được.”



Một chữ này, dường như đã rút hết khí lực toàn thân ta.



Hắn cầm lấy thư hòa ly trên bàn, đi về phía ta.



Trước kia mỗi một bước đến gần, là từng bước luyến tiếc, hiện giờ mỗi một bước đến gần, lại là từng bước biệt ly.



Rõ ràng rất gần, hắn đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đều giống như một đao chém vào ngực ta, máu tươi đầm đìa.



Hắn đem thư hòa ly giao vào lòng bàn tay lạnh lẽo của ta, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, vốn là động tác nhỏ tràn đầy tình cảm, hiện tại lại khiến hơi lạnh xuyên thẳng đến tận tim.



Ta giữ chặt thư hòa ly, toàn thân đều không ngừng phát run.



Sao lại như vậy hả Ninh Nhược Vũ? Rõ ràng đều đã chuẩn bị tốt, rõ ràng đều đã hạ quyết tâm...



Nhưng hắn đang đứng trước mặt ta, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, mùi trên người hắn vẫn dễ ngửi như vậy.



Ngày xưa, những gì hai người chúng ta cùng nhau nói, cùng nhau làm, từng chuyện từng chuyện, tựa như một giấc mộng, giờ phút này trở nên hư ảo lúc ẩn lúc hiện.



Hai người chúng ta cứ đứng như vậy, thật lâu sau, ta rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt sâu thẳm của hắn, cố gắng kéo ra một nụ cười: “Kỳ thật như vậy, cũng rất tốt.”



Hắn giật mình, cơ hồ theo bản năng giơ tay lên muốn chạm vào tóc của ta, lúc sắp đụng phải thì lại khựng lại giữa không trung.



Hắn nói: “A Vũ, kéo nàng vào bàn cờ này, là ta có lỗi với nàng.”



Ta cười yếu ớt, lắc đầu: “Tất cả mọi người đều nói với ta, hoàng cung không có chữ tình, là ta, là ta tự mình nhìn không rõ...”



Ánh mắt ta rơi vào bàn tay đang nắm chặt kia của hắn, nhanh chóng xoay người, giống như chạy trốn vào đồng hoang, muốn rời khỏi gian phòng này.



Đi tới cửa, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ở phía sau, ta nhịn không được quay đầu lại.



Hắn vẫn đứng tại chỗ, ngây người nhìn ta.



Ta nhẹ giọng nói: “Vừa rồi quên nói, chỗ phụ thân ta, hẳn sẽ không có uy h.i.ế.p gì với điện hạ nữa. Nếu ngày sau điện hạ thành sự, thỉnh nhìn lại đoạn tình cảm ngày xưa của chúng ta... mà buông tha cho Ninh thị nhất tộc.”



Hắn gật đầu.



Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa ra, ngoài cửa bóng đêm nặng nề, trăng sáng treo cao, giống như là một thế giới khác.



Về đến cửa tẩm điện, sư phụ đang lo lắng chờ ta.



Ta không nhớ rõ mình đã đi về được như thế nào, nhưng một khắc kia nhìn thấy sư phụ, lẩm bẩm gọi: “Sư phụ...”



Sư phụ đau lòng không thôi: “Tối nay cảm thấy trong lòng bất an, nghĩ vẫn nên vào cung thăm con, sao lại thế này...”



Ta rốt cuộc không nhịn được nữa, nhào vào lòng sư phụ, khóc thật lớn.



Rất lâu sau, sư phụ mới nhẹ giọng hỏi: “Nhược Vũ, con định làm thế nào bây giờ?”



Ta nhìn thư hòa ly cầm trong tay đã thấm đẫm nước mắt của ta, không nói gì.



Sư phụ nói: “Thân phận của con, cho dù có hòa ly với thái tử, sợ cũng khó thoát khỏi trận mưa gió này, nếu con tin tưởng sư phụ và sư huynh, chúng ta có biện pháp để cho con rời khỏi nơi này, con có nguyện ý không?”



Ta mở to mắt nhìn sư phụ.



Sư phụ cười cười, xoa đầu ta: “Hài tử ngốc, năm đó sư huynh con đã có thể trốn thoát từ hoàng cung Nhạc quốc, hiện giờ chúng ta cũng có thể mang con ra khỏi Đông cung này.”



Ta nắm chặt thư hòa ly, gật đầu.



Ba ngày sau, tẩm điện của thái tử phi ở Đông cung bùng lên một ngọn lửa.



Thái tử phi Ninh thị, bị vây trong biển lửa, bởi vì tẩm điện sụp đổ, không thể kịp thời chạy trốn, hoăng vào năm Kiến Chiêu thứ mười lăm.



Mà những thứ táng trong biển lửa kia, còn có một phong thư hòa ly vẫn chưa được đóng dấu.



(Còn tiếp)