Túy Hoa Vũ

Chương 13




Phần 12 (Phiên ngoại 3): Vĩ thanh



Đảo mắt đã được mấy tháng kể từ khi Hoa Cẩn Niên trở lại Long Kỳ sơn trang.



Hiện giờ dư độc trong cơ thể đã được đào thải, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Nhược Vũ, cả người cũng đã tốt hơn rất nhiều.



Sáng sớm lúc mở mắt ra, giường nhỏ bên cạnh đã không còn người.



Chỉ cảm thấy trong nháy mắt chăn đã không còn ấm áp nữa, Hoa Cẩn Niên khoác áo đứng lên, đẩy cửa phòng ra, trong sân viện đã có tuyết rơi.



Một thân ảnh xinh đẹp mặc áo choàng màu xanh nước biển, tay đang bưng canh, chậm rãi đi về phía trong sân viện.



Bởi vì tuyết rơi, mỗi bước đều đi cẩn thận từng li từng tí.



Nàng dường như nhận ra được ánh mắt của hắn, dừng bước nâng mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, khóe miệng liền cong lên một vầng trăng khuyết.



Hoa Cẩn Niên cảm thấy, đây quả thật là một bức họa đẹp nhất thế gian.



Đêm Trung Thu đó, hắn gặp lại Nhược Vũ trước cửa y quán.



Tình ý tương tư còn chưa kịp nói xong, độc trong cơ thể hắn đột nhiên lại phát tác.



Hắn cố gắng chống đỡ, không muốn để Nhược Vũ nhìn ra được manh mối.



Chỉ là mặc dù cơn đau đã nhẹ hơn mấy tháng trước rất nhiều, nhưng mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, nắm đấm giấu dưới ống tay áo cũng không tự giác mà càng siết chặt lại.



Nếu Nhược Vũ đã am hiểu y thuật, làm sao có thể không nhìn ra cơn đau mà hắn đang liều mạng che giấu.



Đêm đó, Nhược Vũ hai mắt đẫm lệ, hai tay run rẩy vuốt v3 mu bàn tay nổi gân xanh của hắn, hắn vừa chịu đựng thống khổ, vừa nói với nàng: “Đừng lo lắng, hiện giờ đã không còn quá đau, độc này nhất định phải từ từ thanh trừ, sẽ ổn thôi.”



Nàng không nói gì, một lúc lâu sau, đột nhiên đẩy tay hắn ra, quay lưng lại.



Thân thể nàng run lên từng đợt.



Hắn biết, nàng đang khóc.



Hắn thở dài một hơi, cố sức kéo ra một nụ cười: “Sớm biết như vậy thì đã trở về trễ một chút, ai ngờ vừa trở về liền dọa nàng...”



Nhược Vũ quay đầu lại, mặt đầy nước mắt, cuối cùng cũng bùng nổ mà nức nở: “Chàng còn muốn trở về trễ hơn? Sao chàng không nói bất cứ điều gì với ta? Chàng tự mình gánh vác tất cả, chàng nghĩ ta sẽ cảm ơn chàng sao? Độc này là độc gì, chàng cho rằng ta không biết sao? Ta chưa bao giờ biết chàng bị trúng độc, tại sao chàng lại giấu ta? Chàng có biết hay không, chàng có biết hay không...”



Nàng khóc rất dữ dội, nước mắt tuôn ra mãnh liệt, kìm cũng không kìm được: “Ta còn không biết... ta còn tính là thê tử của chàng hay không...”



Tính tình của Nhược Vũ rất tốt, trong ấn tượng của Hoa Cẩn Niên, nàng rất hiếm khi tức giận đến như vậy.



Khi đó ở trong cung, hắn vì để cho nàng rời đi, nói nhiều lời đả thương người khác như thế, nàng cũng không tức giận với hắn như vậy.



Hắn cố sức vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Ta biết, ta đều biết, nhưng A Vũ, ta không nỡ để nàng khóc.”



Hắn dừng một chút, giơ tay vuốt tóc nàng: “Cả đời này, mặc kệ có khó khăn bất hạnh đến đâu, ta cũng sẽ không bao giờ đuổi nàng đi nữa.”



“Ngô thê, chỉ có một mình A Vũ.”



Người trong ngực lại không cảm kích, chỉ quay đầu không lên tiếng.



Lại một trận đau đớn ập tới, Hoa Cẩn Niên không khỏi dừng tay, nhắm mắt thở dài một hơi.



Lúc mở mắt lần nữa, hắn thấy Nhược Vũ đã nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, hai mắt khẽ sưng nhìn hắn.



Hắn nhẹ nhàng vuốt v3 mắt nàng: “A Vũ, là ta không tốt.”



Nàng nắm lấy cổ áo hắn, nói: “Vậy từ hôm nay trở đi, chàng đều phải nghe lời ta.”



Hắn ngẩn người, cười đáp: “Được.”



Nàng tiếp tục nói: “Nếu chàng lại lừa gạt ta chuyện gì, thì ta, thì ta sẽ không cần chàng nữa.”



Hắn cười nhẹ nơi khóe mắt: “Tuân lệnh, phu nhân.”



Rất lâu sau, Nhược Vũ mới ngẩng đầu, khóe miệng rốt cuộc cũng cong lên, lộ ra một nụ cười với hắn.



“Phu quân, hoan nghênh về nhà.”



Khoảng thời gian này, tất cả những cơn đau bị độc tố tra tấn, vô số nỗi đau trong lòng, phảng phất đều theo lời này bùng nổ thành từng đóa pháo hoa rực rỡ trong lòng Hoa Cẩn Niên.



Từ ngày đó trở đi, dưới sự chăm sóc của Nhược Vũ, hắn liền khỏe lên từng ngày.



Để giúp hắn nhanh chóng thoát khỏi cơn đau do trúng độc, Nhược Vũ xem qua nhiều sách y, mời Trịnh y nữ và Lạc Trạm cùng nhau làm thuốc dưỡng thần cho hắn.



Nàng hao hết tâm tư, tìm được rất nhiều thảo dược quý hiếm mà chỉ Nhạc quốc mới có, nấu cho hắn một bát canh bổ mỗi sáng sớm và chạng vạng.



Nàng nói, thêm thứ này, chính là liều thuốc tốt nhất để trừ độc.



Nhưng hắn biết, đối với hắn mà nói, liều thuốc tốt nhất cho đến bây giờ, kỳ thật đều là nàng.



Ảnh vệ của Hoa Cẩn Niên, ngoại trừ mấy người ở lại Giang Nam bảo vệ hoàng hậu, còn lại đều theo hắn trở về sơn trang, cũng giống như hắn, đều cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.



Hắn biết, bọn họ không dễ dàng để cứu hắn ra, hắn và người của mình, đều cần một thời gian để hồi phục.



Vân Hạc vẫn ở lại trong kinh, bởi vì Ôn Bình vương phủ đã giao nộp binh quyền, Vân Hạc lại chưa từng có ý định làm quan, Hoa Ôn Huyền đối với hắn, mặc dù có đề phòng, nhưng cũng không nghi ngờ gì.



Vân Hạc cũng dứt khoát ngoài mặt thẳng thắn khẳng định danh hào thế tử nhàn tản của mình, cả ngày chỉ chế hương, ủ rượu hoặc xem thoại bản, một bộ dáng cực kì thản nhiên tự đắc.



Ngô Hạnh và những người còn lại, nhận được tin hắn truyền, ngoài mặt đều quy thuận Hoa Ôn Huyền. Mặc dù bọn họ cũng bị giáng chức hoặc bị điều sang một số chức quan văn, nhưng ít nhất mạng và bát cơm vẫn còn.



Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.



Nghĩ đến đây, Nhược Vũ đã bưng canh vào phòng, mặt mày nàng cong cong, trong giọng nói mang theo một tia oán giận: “Chàng luôn thức dậy sớm như vậy sao? Đây cũng không phải ở trong cung.”



Trước kia nàng cảm thấy hắn đã quá vất vả, hiện giờ xem như đã có được thời cơ, càng nên tĩnh dưỡng cho thật tốt.



Nàng đặt canh xuống, cởi áo choàng ra, trên tóc còn dính mấy bông tuyết nhỏ, đang chuẩn bị lấy chén múc canh, lại cảm thấy phía sau lưng nóng lên.



Hoa Cẩn Niên nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, hắn nói: “Nàng không có ở đây, ta không ngủ được.”



Xa nhau mấy tháng, nàng không có thay đổi gì, nhưng hắn ngược lại càng thêm dính người, Nhược Vũ vừa múc canh vừa cười: “Canh này, mỗi ngày nhất định phải bắt đầu nấu lúc giờ Mão, dược hiệu mới có tác dụng, đây chính là bài thuốc bí truyền sư huynh học được từ hoàng cung Nhạc quốc.” Dứt lời, nàng dừng một chút, “Chàng mau khỏe một chút, sau này không cần uống canh này nữa, ta liền cùng chàng ngủ đến hoàng hôn chiều tà cũng không sao.”



Phía sau truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Ngủ cả một ngày, chẳng phải sẽ thành lợn sao?”





Nhược Vũ giả vờ tức giận, quay người lại đ.á.n.h hắn, liền thấy Lâm Chinh đứng ở cửa, bởi vì cửa còn mở, Lâm Chinh còn đang do dự có nên bước vào hay không.



Lâm Chinh mang đến một phong thư từ Vân Hạc.



Bởi vì là mật thư, liền bớt đi mấy lời hàn huyên, trên thư Vân Hạc nói, người hắn phái đi đã tìm ra, đêm đó vu y giúp Hoa Ôn Huyền kia, có người đã nhìn thấy ở giao lộ giữa Nhạc quốc và Man Cảnh mấy ngày gần đây.



Bản thân Hoa Cẩn Niên cũng biết rõ, sự tồn tại của vu y này, vẫn luôn là biến số, sợ là hắn cần phải tìm được vu y kia trước Hoa Ôn Huyền, thậm chí phải g.i.ế.t vu y kia, mới có thể cắt đứt được hậu hoạn.



Trên thư Vân Hạc nói, bởi vì Hoa Cẩn Niên còn chưa hồi phục, lúc này xuất thủ nếu bại lộ hành tung thì quá mức nguy hiểm, chuyện này không bằng giao cho Vân Hạc hắn đi làm. Hắn đã chuẩn bị đi đến giao lộ giữa Nhạc quốc và Man Cảnh, sẽ gặp vu y kia, thuận đường thưởng thức cảnh trí ven đường của Nhạc quốc.



Hoa Cẩn Niên thu lại phong thư, Nhược Vũ thấy hắn cau mày, lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”



Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, kể cho Nhược Vũ từ đầu đến cuối: “Ngô Hạnh đã nói, bản thân vu y kia không biết võ, e rằng Vân Hạc chỉ dùng một kiếm đã có thể kết liễu hắn, nhưng nếu vu y kia đã chế ra được loại thuốc đáng sợ như vậy, cho dù là người như Vân Hạc, cũng cần phải cẩn thận một chút mới tốt.”



Hắn tiếp tục nói: “Ta vốn không muốn hắn đi, dù sao hắn chỉ có một mình, lại không biết rõ nội tình đối phương, sợ sẽ có nguy hiểm. Nhưng một là, các ảnh vệ còn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu lúc này ta xuất thủ thì quả thật mạo hiểm.”



Nhược Vũ gật đầu: “Vậy hai thì sao?”



Hoa Cận Niên cười nói: “Hai là Vân Hạc người này, từ nhỏ đã thích thử thách những thứ mới lạ, hơn nữa một khi quyết định chuyện gì thì sẽ rất khó thay đổi, hắn đã viết mật thư cho ta, cho dù ta không cho hắn đi, hắn cũng sẽ không nghe khuyên bảo.”



Nhược Vũ suy nghĩ một chút: “Nếu có thể có người vừa hiểu rõ chuyện vu y, vừa quen thuộc Nhạc quốc và Man cảnh, có thể trợ giúp Vân Hạc một tay thì tốt rồi.”



Ngày hôm sau, khi Lạc Trạm đến bắt mạch cho ảnh vệ, Nhược Vũ bởi vì thân phận đặc thù của hắn, hành sự ở Nhạc quốc sẽ thuận tiện, liền nhờ Lạc Trạm giúp tìm hiểu một chút.



Vốn cũng không ôm hi vọng gì, ai ngờ không đến mấy ngày Lạc Trạm liền dẫn một cô nương đến, tên là Phong Lam Vũ.



Cô nương này vóc người không cao, mặt hoa da phấn, mặc một thân hồng y, yểu điệu đứng ở trong hoa viên, nếu không nói là đến làm ảnh vệ, ngược lại giống như một tiểu thư yêu kiều đại môn bất xuất, nhị môn bất mại của nhà nào.



*Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại: Nói về những nữ tử thời xưa chỉ ở chốn khuê phòng, không bước ra khỏi cửa.



Nhược Vũ chống cằm, nói: “Cái tên Phong Lam Vũ này, sao lại cảm giác quen tai đến vậy?”



Lạc Trạm cười đáp: “Muội đã nghe qua cũng là bình thường, nàng chính là đệ nhất nữ kiếm khách Nhạc quốc được mọi người ca tụng.”



Nhược Vũ há to miệng: “Nữ kiếm khách ở Nhạc quốc các huynh, đều giống như vậy sao?”



Hoa Cẩn Niên cũng đặt chén trà xuống, hứng thú chờ câu tiếp theo.



Lạc Trạm thở dài: “Thành thật mà nói, nàng vốn là nữ nhi của tam hoàng thúc ta. Trận cung biến mười năm trước kia, tam hoàng thúc vì bảo toàn bản thân, nương nhờ đại hoàng tử, nhưng vào năm sau khi đại hoàng tử kế vị, cả nhà tam hoàng thúc lại bị g.i.ế.t trong một đêm, bất luận chủ tử hay nô tỳ, đều không có một ai sống sót.”



“Lúc đó mẫu thân Lam Vũ mang theo nàng đi thăm viếng nương gia, mặc dù tránh được một kiếp, nhưng kẻ g.i.ế.t người lại không muốn buông tha cho các nàng, cuối cùng hoàng thẩm vì bảo vệ Lam Vũ mà bị g.i.ế.t, lúc Lam Vũ thoi thóp lại được người mà người trong giang hồ xưng là Phong nương tử cứu, về sau liền bái Phong nương tử làm sư phụ, đổi sang họ Phong, thành một nữ kiếm khách giang hồ.”



“Sau này hoàng huynh kế thừa hoàng vị, không chỉ tìm được ta, kỳ thật cũng tìm được nàng, nhưng nàng cũng không muốn trở về hoàng gia, nhiều năm hành tẩu giang hồ như vậy, không vì cái gì khác, chính là vì để tìm được hung thủ năm đó g.i.ế.t cả nhà nàng.”



Nhược Vũ thở dài: “Đúng là đã làm khó nàng, một quý nữ hoàng tộc yếu đuối, lại luyện được một thân võ nghệ này, mấy năm nay, nhất định cũng đã chịu không ít khổ sở.”



Lạc Trạm cũng thở dài: “Chỉ là vụ án cũ mười năm trước, lúc đó vốn đã hỗn loạn, đám người kia lại hành sự quyết đoán, chuyện điều tra lại, nói dễ hơn làm, ngay cả hoàng huynh bên kia cũng không tra được bất kì dấu vết nào. Gần đây nàng có được chút manh mối, những người năm đó, tựa hồ là từ Tề quốc đến, hơn nữa cũng có chút liên quan đến vu y. Chỉ là nàng tự mình đi Tề quốc hai lần, muốn tra lại khó khăn như mò kim đáy biển... Cho nên, lúc ta vừa nói với nàng, muội đang tìm người vừa hiểu rõ vu y vừa quen thuộc người của Nhạc quốc làm ảnh vệ, nàng liền chủ động muốn đến làm ảnh vệ, coi như là giúp bản thân nàng tìm chút manh mối.”



Hoa Cẩn Niên than thở: “Hóa ra là như vậy, một nữ tử hành tẩu giang hồ, cũng đã làm khó nàng.” Hắn đứng lên, “Để cho nàng và Dao Y so tài đi, cũng để cho ta mở mang kiến thức về đệ nhất giang hồ Nhạc quốc các ngươi.”



Quả nhiên, kiếm pháp của đệ nhất nữ kiếm khách Nhạc quốc không phải hư truyền.



Dao Y là nữ ảnh vệ có kiếm thuật tốt nhất ở đây của Hoa Cẩn Niên, sau vài hiệp, cũng bị đ.á.n.h bại liên tục hết lần này đến lần khác.



Nhược Vũ không hiểu kiếm pháp, chỉ không ngừng khen: “Không nghĩ tới nàng nhìn thì nhu nhược, nhưng kiếm pháp ngược lại rất sắc bén.”



Hoa Cẩn Niên đã đồng ý việc Phong Lam Vũ làm ảnh vệ, có điều bởi vì thân phận đặc thù của nàng, như vậy biết đâu nàng có thể tự do.



Sau lần này, nếu nàng không muốn làm ảnh vệ nữa, có thể rời đi bất cứ lúc nào.



Phong Lam Vũ mở miệng, giọng như chim oanh: “Không biết trang chủ muốn ta bảo vệ là ai?”



Hoa Cẩn Niên cười cười: “Vân Hạc thế tử của Ôn Bình vương phủ Đại Tề.”



Dứt lời, lại nói: “Có điều, kiếm pháp của hắn rất tốt, vốn không vui khi được người khác bảo vệ, nếu ngươi không thắng được hắn, sợ là sẽ bị hắn đuổi về.”



Phong Lam Vũ sửng sốt, sau đó lập tức đáp: “Nếu ta không thắng được hắn một lần, thì lần sau sẽ thắng, nếu lần sau không thắng, thì lần sau nữa sẽ thắng, sẽ luôn có lúc thắng được hắn. Cho nên trang chủ yên tâm, cho dù ta kém, nhất định cũng sẽ bảo vệ thế tử bình an.”



Hoa Cẩn Niên ngẩn người, không nghĩ tới nàng cư nhiên cũng có tính tình cố chấp, liền cười nói: “Vậy Vân Hạc liền nhờ ngươi.”



Một năm này, Hoa Cẩn Niên trải qua như mộng như ảo.



Hắn ngày ngày cùng Nhược Vũ trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ, đi theo Nhược Vũ học ủ rượu chế hương, cũng coi như cảm nhận được niềm vui mà Vân Hạc có đ.á.n.h c.h.ế.t không làm quan.



Trong lúc đó hắn lại nhận được thư của Vân Hạc, lần này dài tận ba trang, viết tạp nham rất nhiều về phong cảnh ven đường của Nhạc quốc và Man Cảnh, chỉ thuận tiện nói một câu cuối ở trang cuối cùng, vu y kia sẽ không xuất hiện nữa.



Hắn cười cười, đưa thư cho Nhược Vũ, Nhược Vũ xem cũng không khỏi mỉm cười: “Hắn thật đúng là đi du sơn ngoạn thủy, chỉ thuận tiện g.i.ế.t c.h.ế.t vu y.”



Nhưng Vân Hạc lần này vẫn rất cẩn thận, cũng không đến sơn trang gặp mặt hắn, chơi một vòng ở Nhạc quốc xong liền trực tiếp trở về Đại Tề.



Ngày tháng của Hoa Cẩn Niên và Nhược Vũ cũng trôi qua bình yên mà êm đềm.



Chỉ là hắn lại không thể cứ ở ẩn tại sơn trang này.



Hắn vốn được bồi dưỡng thành đế vương, lần này mặc dù thất bại, nhưng khí thế đế vương từ trong xương tủy của hắn cho đến nay vẫn làm cho rất nhiều người trong kinh thành vẫn đang chờ đợi hắn trở về.



Người của hắn ở lại kinh thành thỉnh thoảng truyền tin tới, trước kia mưu sĩ dưới trướng hắn như Ngô Hạnh, Trương Khải, còn có một đám lão thần trên triều đình, rất nhiều người mặc dù lúc đó nghe theo hắn, ngoài mặt quy thuận Hoa Ôn Huyền, nhưng kỳ thật trong lòng, vẫn chỉ công nhận Hoa Cẩn Niên hắn mới là hoàng đế Đại Tề.



Ngô Hạnh lại một lần nữa không nhịn được kể ra mấy tội trạng lớn của Hoa Ôn Huyền trước mặt chúng thần trên triều đường, nếu không phải Nhã Vinh đưa ra kim bài miễn tử của mình cứu hắn, sợ là sẽ khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.



Bọn họ đều đang chờ hắn.



Hắn nhất định phải trở về, bất kể là vì bản thân mình, vì những người vô tội đã c.h.ế.t trong cung đêm đó, hay vì những người đã thề c.h.ế.t đi theo hắn.



Chỉ là đã xảy ra một chuyện.



Nhược Vũ mang thai.



Trịnh y nữ chẩn đoán là song thai, Hoa Cẩn Niên nghe xong, sửng sốt cả nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.



Mãi cho đến khi Nhược Vũ cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn cuộn tròn lại, cười ném về phía mi tâm hắn, hắn mới ngơ ngác mở miệng.



“A Vũ, nàng ném lại một lần nữa. Ta không phải đang nằm mơ phải không?”



Nhưng hắn vừa cao hứng vừa sợ hãi.




Hắn đã hỏi riêng Trịnh y nữ, mang thai song thai, vất vả hơn rất nhiều so với đơn thai, lúc sinh cũng như vậy.



Nhược Vũ biết hắn lo lắng, chỉ nói: “Phu quân tự đi làm chuyện của chàng là được rồi, ta và hài nhi ở sơn trang chờ chàng đón chúng ta trở về.”



Hoa Cẩn Niên nắm lấy tay nàng, hỏi: “A Vũ, nếu lần này thành sự, nàng thật sự nguyện ý cùng ta trở về?”



Nhược Vũ cười đáp: “Ta đương nhiên cảm thấy sơn trang rất tốt, nhưng hoàng cung, mới là nhà của chúng ta.”



Nàng nhẹ nhàng tựa vào vai hắn: “Ta quen biết chàng, thích chàng ở nơi đó, có nhiều hồi ức như vậy, ta làm sao có thể không muốn trở về chứ?”



Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt hắn: “Cẩn Niên, ta nhớ nhà rồi, nhớ hoa ở Đông cung, hồ sen ở hành cung, hồ ở sau núi, còn cả chiếc thuyền dẹt.”



“Ta muốn để cho hài tử của chúng ta cũng có thể nhìn thấy cảnh như vậy, ta nghĩ đến sau này đưa bọn chúng đi chèo thuyền trên hồ, xem tầng tầng lá sen và mấy đóa sen trắng.”



Hắn gật đầu: “Được, chúng ta về nhà.”



“Về phần sơn trang” Nàng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Sau này cách vài năm chúng ta có thể quay lại một lần là được.”



Hắn mỉm cười xoa đầu nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.



Nhưng cuối cùng hắn lại không đi, lúc này rời khỏi A Vũ, hắn không làm được.



Lần này, hắn muốn ở lại cạnh nàng, cùng nhau chờ đợi hài nhi của bọn họ được sinh ra.



Trong thời gian này, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.



Đầu tiên là Hoa Ôn Huyền muốn xé nát kết duyên Tần Tấn lúc trước, buộc Thẩm tướng quân xuất binh đến Bắc Lương.



Thẩm tướng quân ngang nhiên kháng chỉ, di nguyện của tiên đế chính là biên cương hòa bình, dân chúng không còn bị chiến loạn quấy nhiễu, không muốn xuất binh.



Huống gì, Nhã Vân công chúa đã hòa thân Bắc Lương, lần này xuất chiến, là thất tín bội nghĩa.



Vân Hạc truyền mật thư cho Hoa Cẩn Niên, nói lúc bản thân uống rượu với Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân nước mắt đầy mặt, chỉ nói không nên gả ái nữ cho Hoa Ôn Huyền, hiện giờ nếu mình không xuất binh, chỉ sợ Thẩm Anh Văn sẽ mất mạng, nhưng nếu mình xuất binh, Nhã Vân công chúa và quá nhiều người ở biên cương đều sẽ mất mạng.



Hoa Cẩn Niên cầm thư, điều hắn nghĩ đến, là cuộc nói chuyện dài vào đêm đưa tiễn hòa thân, những lời cuối cùng mà Thẩm tướng quân đã nói với hắn.



“Chỉ mong Anh Văn cả đời này có thể bình an vui vẻ, đó đã là rất tốt rồi.”



Hài tử của hắn tuy vẫn chưa được sinh ra, nhưng tâm tình của người làm phụ thân, hắn lại bừng tỉnh hiểu ra.



Hắn muốn đ.á.n.h cược một ván.



Hắn viết thư hồi âm cho Vân Hạc, nói muốn gặp Thẩm tướng quân một lần.



Thẩm tướng quân bị bịt mắt mang đến một trạch viện trống ở biên cảnh Tề - Nhạc, ngay một khắc tháo bịt mắt xuống, khóe mắt liền ướt đẫm, quỳ xuống nói: “Điện hạ....”



Hoa Cẩn Niên vội vàng đỡ Thẩm tướng quân dậy: “Ngày đó ta đã nói với tướng quân, nếu sau này có chuyện gì ta có thể tương trợ, nhất định sẽ tận lực.”



Thẩm tướng quân lắc đầu: “Đêm đó tứ điện hạ mang theo những người đó tiến vào hoàng cung, ta ở Bắc Cương xa xôi, không kịp thời cứu điện hạ lúc dầu sôi lửa bỏng, là lão thần hổ thẹn với điện hạ.”



Hoa Cẩn Niên nói: “Ta trái lại cảm thấy vui mừng vì lúc đó tướng quân không ở kinh, nếu không tình cảnh của tướng quân sẽ càng thêm gian nan.” Hắn dừng một chút, “Tướng quân, nơi này không nên ở lại lâu, nói ngắn gọn, về chuyện tướng quân lo lắng, phu nhân ta có một loại thuốc, uống một viên, có thể khiến người ta hôn mê, ba tháng sau mới có thể tỉnh lại, uống hai viên, người thì như đã tắt thở, bảy ngày sau mới tỉnh lại. Nếu tướng quân muốn cứu ái nữ từ trong cung ra, e rằng chỉ có thể thử giả c.h.ế.t một lần... Có điều, Hoa Ôn Huyền và Ninh Tuyết Tĩnh đều là người đa nghi, biện pháp này vẫn có nguy hiểm nhất định, xin tướng quân cân nhắc mà hành sự.”



Thẩm tướng quân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn xin thuốc của Nhược Vũ.



Hoa Cẩn Niên hỏi: “Nếu cứu ái nữ ra rồi, tướng quân tính toán sau này làm gì?”



Thẩm tướng quân nửa quỳ nói: “Nếu có thể thành công cứu được Anh Văn ra, thần sẽ cáo lão hồi hương, đợi ngày điện hạ trở về đại điện, thần có vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không từ.”



Một lúc lâu sau, Hoa Cẩn Niên nhìn hoàng hôn đằng xa, đáp một tiếng “Được”.



Một tháng sau, nghe nói Anh phi nương nương của hoàng cung Đại Tề đã hoăng, phụ thân là Thẩm tướng quân không chịu nổi đả kích mất đi ái nữ, không còn lòng xuất binh, chỉ đem binh quyền giao cho phó tướng của mình, sau đó liền dâng thư thỉnh cầu cáo lão hồi hương.



Hoa Cẩn Niên một mình ở trong lương đình của sơn trang, tự mình chơi cờ với bản thân, lẳng lặng hạ xuống một quân đen.



Thân thể Nhược Vũ càng ngày càng nặng nề, Hoa Cẩn Niên càng cẩn thận hơn trong mọi việc, ngay cả sáng sớm chim nhỏ kêu ngoài cửa sổ, hắn cũng cảm thấy sẽ quấy nhiễu giấc ngủ ngon của Nhược Vũ.



Những chuyện khác, lại càng không cho Nhược Vũ động tay.



Hắn vừa chăm sóc Nhược Vũ, vừa nghĩ kế sách vạn toàn.




Lần này hắn không phải là một người, hắn không thể bại trận.



Hắn gửi cho Vân Hạc một phong thư, mời Vân Hạc đến sơn trang nói chuyện.



Một tháng sau, khi Vân Hạc phong trần mệt mỏi đứng trước mặt hắn, hắn đang ở trên bậc thềm trước cửa phòng, bày một bộ trà cụ để pha trà.



Vân Hạc nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gấp gì?”



Hoa Cẩn Niên cười trêu chọc: “Không có đại sự gì, chính là gần đây A Vũ thân mình nặng nề, ta ủ rượu ở trong sơn trang, những công thức trước kia đã uống chán, muốn hỏi ngươi công thức ủ sương trắng mùa thu.”



Miệng Vân Hạc run rẩy: “Ta một nắng hai sương, trộm gà cắp chó tới tìm ngươi, ngươi thì chỉ muốn công thức ủ rượu, ngươi...”



*Trộm gà cắp chó: Nói về những hành vi trộm cắp, hoặc là những thủ đoạn không chính đáng.



Hoa Cẩn Niên hỏi: “Ngươi thật đúng là trộm gà cắp chó trên đường sao?”



Vân Hạc: “... Đây có phải là trọng điểm không?”



Hoa Cẩn Niên nghi hoặc: “Kì lạ, không phải ta đã đưa cho ngươi một ảnh vệ sao? Sao ngươi lại ở đây một mình? Nàng đâu?”



Vân Hạc vẻ mặt mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Ừm, Lam Lam ấy à, gần đây có hục hặc với ta một chút...”



Hoa Cẩn Niên đầy vẻ đăm chiêu, nhíu mày: “... Lam Lam?”



Vân Hạc hiếm khi có vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ lướt qua hắn bước vào phòng: “Ngươi dùng trà chiêu đãi ta sao? Thật không thú vị, chúng ta đã lâu không gặp nhau... Ể? Đây không phải là một bình rượu sao?”



Hắn quay đầu lại, trên bàn quả thật có bày một bình rượu.



Vân Hạc cầm lấy bước ra, cùng hắn ngồi xuống, cười hì hì nói: “Vẫn là tiểu nương tử của ngươi suy nghĩ chu đáo, bình rượu này nhất định là do nàng chuẩn bị để ta và ngươi vui vẻ cùng nhau.”



Hoa Cẩn Niên ngẩn người, trước kia hắn và A Vũ thường xuyên uống rượu, nhưng từ khi A Vũ có thai không thể uống rượu, hắn cũng không uống cùng nàng, cho nên rượu này, không chừng thật đúng là A Vũ chuẩn bị cho hai người bọn hắn.



Quả nhiên vẫn là phu nhân tri kỷ, trong lòng Hoa Cẩn Niên cảm thấy ấm áp.



Hai người mở bình rượu, nhìn núi xanh đằng xa xa, một chén rồi lại một chén.




Uống một hồi lâu, thanh âm lười biếng của Nhược Vũ đột nhiên từ trong phòng truyền đến: “Ơ? Cẩn Niên, chàng có thấy bình rượu ta đặt trên bàn không?”



Tay của Vân Hạc và Hoa Cẩn Niên đang cạn chén đồng thời ngừng lại.



Thanh âm lẩm bẩm của Nhược Vũ vẫn bay vào tai hai người bọn họ: “Kì lạ, trước khi đi ngủ ta còn đặt ở đây, đây là rượu ta đã chôn nửa năm trước, hôm nay để sư phụ giúp làm thuốc giải độc... Bị ai lấy đi rồi sao?”



Tay Hoa Cẩn Niên khẽ run, lắc lắc bình rượu, ừm, rất tốt, cũng chỉ còn lại đáy.



Vân Hạc nhanh chóng đứng lên muốn chạy trốn: “Cẩn Niên, một người làm thì một người chịu, phu nhân của mình thì tự mình giải quyết đi.”



Hoa Cẩn Niên vẻ mặt không thể tin được, không dám tin huynh đệ vừa rồi còn cùng hắn ôm rượu vui hoan, nhanh như vậy đã vứt bỏ mình.



Hắn đột nhiên hoài nghi, chính mình gọi Vân Hạc đến rốt cuộc là đúng hay sai.



Hắn chỉ vào bình rượu nói: “Bình rượu này không phải là ngươi lấy ra từ trong phòng sao?”



Vân Hạc cười ha hả: “Ta, ta cũng không biết cái này dùng để làm thuốc...”



“Không bằng” Vân Hạc cúi đầu nhỏ giọng nói, “Ném bình rượu đi, hủy thi diệt tích...”



*Hủy thi diệt tích: Hủy t.h.i t.h.ể không để lại dấu vết.



Nhược Vũ lấy tay vịn thắt lưng bước ra, những gì nàng nhìn thấy chính là hai người đang xì xào bàn tán, cùng bình rượu còn chưa kịp được xử lí ở giữa hai người.



Nàng chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, thật sự là có thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình bởi vì có chút mệt mỏi nên chợp mắt trên giường một chút, hai người cư nhiên đem rượu nàng đặt trên bàn ra uống cạn.



Vân Hạc thấy nàng đi ra, vội vàng cười nói: “Vẫn còn một chút, vẫn còn một chút...”



Nhược Vũ bất lực đáp: “Hai người các ngươi thật đúng là... Rượu này không thể thiếu để làm viên thuốc giải độc kia." Nói xong, ánh mắt nàng nhìn sang Hoa Cẩn Niên: "Chính là giống như cái lúc trước chàng uống, đều cần dùng rượu chôn nửa năm làm thuốc dẫn, ta vốn muốn làm một ít để ảnh vệ đưa cho Nhã Vân, hiện tại thì tốt rồi, cũng chỉ đủ làm một viên.”



Vân Hạc vội vàng hỏi: “Tiểu Vân nhi bị trúng độc sao?”



Hoa Cẩn Niên lắc đầu: “Không có, chỉ là gần đây lão tứ muốn xé nát kết duyên Tần Tấn trước kia, xuất binh đến Bắc Lương, Nhã Vân ở bên kia tình cảnh cũng không tốt lắm. Lúc trước ta đưa tiễn hòa thân có để lại cho Nhã Vân hai ảnh vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì muội ấy cũng không cần kiêng dè thứ khác, cho dù chạy ra khỏi hoàng cung Bắc Lương cũng không phải điều đáng ngại.”



Vân Hạc nghe vậy thở dài: “Nói đến chuyện này, lão tứ quả thật cũng không phúc hậu, lúc trước dùng loại biện pháp kia thắng ngươi, hiện tại ngay cả Tiểu Vân nhi cũng muốn...”



Nói đến chuyện năm đó, Nhược Vũ trong nháy mắt không còn cáu kỉnh nữa, chỉ là lúc xách bình rượu trở về phòng, vẫn liếc mắt nhìn Hoa Cẩn Niên một cái.



Vân Hạc thấy Nhược Vũ đã trở lại phòng, chỉ thấp giọng hỏi: “Ngươi chuẩn bị khi nào trở về?”



Hoa Cẩn Niên dịu dàng nhìn bóng lưng phu nhân nhà mình: “Chỉ cần lão tứ không làm gì quá đáng, ít nhất phải đợi đến khi A Vũ sinh hạ bình an.”



Vân Hạc gật đầu: “Quả thật là vậy, trước kia ngươi sống thật không dễ dàng, cuộc sống hiện tại này, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều so với ở trong cung.”



“Hiện tại ta ở đây, vừa vặn giúp ngươi tính toán kĩ càng.”



Hắn cười: “Ta cũng có ý này.”



Mấy tháng sau, Vân Hạc đi Bắc Lương, vừa đi giúp Nhã Vân xuất cung, cũng vừa đi tìm Phong Lam Vũ.



Nhược Vũ cũng sắp sinh, Hoa Cẩn Niên đem tất cả mọi chuyện giao cho Lâm Chinh và các ảnh vệ khác, tự mình chuyên tâm trông coi A Vũ.



Thẩm tướng quân truyền đến tin tức, Hoa Ôn Huyền dường như nằm liệt giường vì nhiễm bệnh, chỉ là nhiễm bệnh gì thì trong cung lại giấu kĩ, nghe nói là cứ đêm đến lại gặp ác mộng không thể ngủ được.



Ngày A Vũ sinh, hắn ở bên ngoài phòng căng thẳng đi tới đi lui.



Mãi cho đến khi Lạc Trạm nhìn không nổi nữa mà giữ chặt hắn: “Sư phụ và bà đỡ ta mượn từ hoàng huynh đều ở đây, yên tâm nhất định không có chuyện gì.”



Trong lòng hắn làm sao không biết, Trịnh y nữ y thuật rất giỏi, nhưng ai cũng nói song thai không dễ sinh, trong lúc mang thai A Vũ đã chịu rất nhiều khổ sở, đầu tiên là nôn đến mức không thể ăn được gì, ban đêm lại ngủ không ngon giấc, hôm nay sắp phải sinh, nghe thanh âm bên trong, hắn chỉ cảm thấy lo lắng không yên.



Đang lúc hắn thật sự nhịn không được muốn xông vào, thì tiếng khóc của một hài nhi mới chào đời vang vọng cả bầu trời.



Hắn ngây ngẩn cả người, Lạc Trạm ở bên cạnh cười nói: “Tiểu gia hỏa kia, giọng đủ vang.”



Nhược Vũ đã sinh ra hai nam hài.



Hoa Cẩn Niên xông vào phòng, nhìn mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của Nhược Vũ, nước mắt đột nhiên cứ như vậy mà trào ra.



Nhược Vũ không còn khí lực nào, nhưng vẫn kéo ra một nụ cười, ngẩng đầu lau đi nước mắt trên khóe mắt hắn: “Cẩn Niên... đi xem hài tử đi.”



Hoa Cẩn Niên lắc đầu: “Xem nàng trước.”



Nhược Vũ bật cười: “Ta hiện tại cũng không xinh đẹp.”



Hoa Cẩn Niên cúi đầu, ấn lên trán nàng một nụ hôn: “Nàng làm sao có thể không xinh đẹp?” Hắn nhìn ánh mắt trong suốt của Nhược Vũ, nghiêm túc nói: “Nàng lúc nào cũng xinh đẹp.”



Nhược Vũ cười nhẹ, lại đẩy hắn: “Chàng đi xem hài tử đi, hai nam hài tử, nhất định lớn lên đều sẽ giống chàng.”



Hoa Cẩn Niên lại ở bên cạnh Nhược Vũ và hài tử thêm vài tháng.



Qua một thời gian, hắn nhận được một phong thư.



Trên đó chỉ có bốn chữ: “Thời cơ đã đến.”



Hắn nhìn vào những dòng chữ trên thư, thở dài.



Năm đó, hắn cứu Tư Yên, sợ là cũng không nghĩ tới, hôm nay nàng ta có thể làm được đến mức này.



Thay đổi diện mạo, một lần nữa đi vào vòng tay của một nam nhân, chỉ để trả thù cho một nam nhân khác.



Không biết lục hoàng tử dưới suối vàng có biết hay không, có thể tha thứ cho nàng ta hay không.



Hắn nghĩ, ván cờ đặt trong lương đình của sơn trang kia, cũng đã đến lúc kết thúc.



Vì vậy, khi hắn một lần nữa trở lại hoàng cung Đại Tề, đứng trước đại điện năm đó hai người đối đầu, chỉ cảm thấy thời gian hai năm này, vừa dài đằng đẵng giống như cả đời, lại tựa hồ chẳng qua chỉ trong chớp mắt.



Chỉ là hắn cũng không còn là hắn năm đó, năm đó hắn tiễn tình yêu chân thành của mình đi, cho rằng mình có thua trận mà c.h.ế.t cũng không sao cả, hiện giờ tình yêu cả đời của hắn, đều đang ở trong sơn trang kia đợi hắn, hắn không còn là một người nữa.



Nhìn Hoa Ôn Huyền mở cửa điện, hắn ném tới một thanh kiếm, phảng phất như trận tỷ thí bị gián đoạn hai năm trước, gác lại một thời gian hồi lâu, rốt cuộc cũng một lần nữa được tiếp tục.



“So lại một lần nữa?”



(TOÀN VĂN HOÀN)