Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 590





Mạt Nhi cảm thấy choáng váng đầu óc, giờ nàng mới hiểu như thế nào là sức mạnh của Quang Minh Thiên Can thánh đồ. Những người này cũng chỉ hơn nàng khoảng mười tuổi, thậm chí còn không tới, nhưng thực lực của ai cũng rất mạnh mẽ. Như cái gã Lang Thiên Ý trước mắt đây, ma lực của hắn thậm chí còn cao hơn Cơ Động. Trời ạ! Chín mươi hai cấp đó! Cường giả chí tôn Cửu quan, Mậu Thổ hệ Thiên Cương miện hạ hàng thật giá thật. Thế nhưng vị cường giả Chí tôn đó lại cam tâm tình nguyện gọi Cơ Động là thiếu chủ.
Hào quang màu vàng nhu hòa dần bao phủ lấy mọi người, đồng thời trên Đại Địa Nữ Thần Trượng của Miểu Miểu cũng tản mát ra ánh sáng màu xám tro. Hai màu giao hòa, ngay lập tức xung quanh trở nên tối sầm lại, tất cả mọi người bất ngờ chìm vào trong lòng đất.
Lúc này, hai mắt của Lang Thiên Ý đã hoàn toàn biến thành màu vàng giống hệt như Hậu Thổ Châu. Trong lòng đất, bằng vào kiện thần khí này, Lang Thiên Ý không khác gì cá gặp nước, thậm chí không cần mượn linh hồn dò xét của Cơ Động, mọi thứ xung quanh cũng đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Nhiệm vụ duy nhất của Miểu Miểu là dùng Đại Địa Nữ Thần Trượng làm cho bùn đất cùng nham thạch xung quanh trở nên tơi xốp, để Lang Thiên ý đưa mọi người thâm nhập vào lòng đất nhanh hơn.
Mạt Nhi khẽ vỗ bộ ngực mới nhú của mình, giờ thì nàng chẳng thấy hận cha mình chút nào, bởi lẽ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nàng đã trải qua những chuyện thần kỳ mà cả cuộc đời mình chưa từng gặp. Trước thì bay lên trời, giờ lại chui xuống đất, quả thật là vô cùng đặc sắc.
Lúc này, nàng cũng chẳng còn hận Cơ Động tý nào, mà chỉ khát khao được nhìn xem nhóm Thiên Can Thánh Đồ sẽ làm những gì sau khi tiến vào Hắc Ám thần miếu.

Hậu Thổ Châu liên tục tản mát ra ánh sáng màu vàng êm dịu tạo nên một cảm giác an ổn, bình thản. Cơ Động thầm than thở, không hổ là thần khí đứng đầu trong ba thần khí của thương hội Ngốc Có Tiền. Quả nhiên có chỗ độc đáo của riêng nó, chỉ cần có Hậu Thổ Châu, Lang Thiên Ý hoàn toàn có thể trấn giữ một phương. Cần phải nhớ, hắn là Thánh đồ thứ hai sau A Kim đạt tới tu vi cửu quan, thậm chí còn vượt qua cả Vô Gian Đạo - Phất Thụy.
Trừ Mạt Nhi ra, tu vi linh hồn của nhóm Thiên Can Thánh đồ đều vô cùng cường đại. Tất cả đều có thể cảm giác được mình đang nhanh chóng chìm xuống. Bất kể các loại nham thạch cứng rắn như thế nào đều bị Miểu Miểu Đại Địa Nữ Thần trượng và Hậu Thổ Châu của Lang Thiên Ý đâm xuyên! Trong suốt quá trình này, cả nhóm vẫn giữ được tốc độ ổn định, không ai cảm thấy có chút áp lực. Cho đến tận khi cách mục tiêu dự định gần hai trăm thước thì tốc độ mới chậm dần và cuối cùng dừng hẳn.
Cơ Động phát hiện một điều, khi dò xét mọi thứ dưới lòng đất, linh hồn lực của hắn bị hạn chế vô cùng lớn. Dù sao đất đá không phải không khí, tuy vậy hắn vẫn phóng ra linh hồn lực để dò xét xung quanh. Dĩ nhiên hiện tại Cơ Động chỉ có thể cảm thấy xung quanh toàn bùn đất, tiếp tục hướng lên trên, bùn đất càng ngày càng cứng rắn, đến khi cách mặt đất gần trăm thước thì có lượng lớn đá hoa cương chặn lại. Hiển nhiên tầng đá hoa cương này là do sức người tạo thành và cũng chính là đáy con sông đào bảo vệ xung quanh Hắc Ám thần miếu. Lúc trước quan sát từ trên cao xuống, Hắc Ám thần miếu có diện tích lớn gấp ba lần Trung Nguyên thành, vậy thì để xây nên một con sông đào bảo vệ thành bằng đá hoa cương như vậy cần tới bao nhiêu nhân lực và vật lực đây? Dĩ nhiên thì điều này không phải chỉ do Thiên Cơ đời này tạo nên. Bởi vậy có thể thấy được sự ích kỷ của các đời Hắc Ám Thiên Cơ lớn đến như thế nào, và cảnh sinh linh đồ thán trên Hắc Ám Ngũ Hành đại lục. Tín ngưỡng ư? Chẳng khác gì rắm thối! Nếu như không có thực lực khổng lồ hậu thuẫn, chắc hẳn Hắc Ám Thiên Cơ đã bị bình dân bá tánh trên Hắc Ám đại lục điên cuồng giết chết nghìn vạn lần rồi.
Sau khi đưa ra kết luận, Cơ Động đã có được nhận định hoàn toàn mới về thế cục hiện tại, hắn có thể khẳng định rằng điều mà Quang Minh Ngũ Hành đại lục phải đối mặt không phải là cả Hắc Ám Ngũ Hành đại lục mà chỉ có Hắc Ám Thiên Cơ cùng bè lũ tay sai mà thôi. Chỉ cần trực tiếp giết chết Hắc Ám Thiên Cơ thì cái gọi là Thánh Chiến sẽ tự động biến mất, chỉ cần Hắc Ám Thiên Cơ không còn tồn tại thì Thánh Chiến cũng không bao giờ xảy ra.
Nhưng nghĩ tới đây, Cơ Động lại ý thức được một vấn đề khác. Đó chính là, giả sử bọn hắn thật sự có thể đánh tan được Hắc Ám Thiên Cơ cùng quân đội của hắn nhưng sau đó sẽ thế nào? Liệu Quang Minh Ngũ Hành đại lục có thể buông tha cơ hội tốt như vậy không? Dĩ nhiên là không rồi. Chắc chắn năm đế quốc lớn trên Quang Minh đại lục sẽ lập tức phát động chiến tranh phản xâm lược. Với tình thế của Hắc Ám đại lục bây giờ, căn bản không có một chút lực lượng để phản kháng. Ngay cả Quang Minh đại lục cũng sẽ giống như Hắc Ám đại lục, chỉ cần có chiến tranh thì sẽ có người chết, mà kẻ chịu tội trực tiếp chính là bình dân. Dĩ Cơ Động không muốn thấy điều này.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy kính nể hai mươi vị Quang Minh, Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ đời thứ nhất. Cũng bởi vì bọn hắn kiến tạo ra Thánh Tà đảo và nhờ sự cách trở của nó mà hai mảnh đại lục mới bị ngăn cách, có được văn hóa của riêng mình. Đáng tiếc, mọi chuyện thật khó để được như xưa, hiện tại trên Hắc Ám Ngũ Hành đại lục, người lãnh đạo không phải là Hắc Ám Thánh đồ nữa mà là vị Thánh cấp đỉnh phong Hắc Ám Thiên Cơ . Mọi chuyện bây giờ còn quá sớm để suy nghĩ. Nếu có một ngày bản thân thật sự đạt tới Thần cấp, vậy thì nhất địnhhắn phải học Liệt Diễm phát động Chung Cực Tất Sát Kỹ, tiếp tục ngăn cách hai mảnh đại lục.
Cơ Động cũng hiểu, sở dĩ Hồng Liên Thiên Hoả chỉ có thể kéo dài năm năm bởi vì lúc ấy Liệt Diễm phải bảo tồn thực lực để đối mặt với sự đuổi giết của Thần giới. Chỉ sợ chỉ có một phần vạn khả năng sống sót nàng cũng phải thử một lần. Nếu không, chỉ cần nàng trút toàn bộ thần lực vào Hồng Liên Thiên Hỏa, sau đó tỉ mỉ thiết kế một pháp trận thì nhất định Hồng Liên Thiên Hỏa có thể tồn tại trong thời gian vô cùng dài. Có lẽ đây cũng là cách mà Liệt Diễm muốn ta tiếp tục sống. Nếu như vĩnh viễn ngăn cách hai mảnh đại lục thì ta lại càng không có gì lưu luyến mà ngay lập tức đi tìm nàng. Liệt Diễm ơi Liệt Diễm, nàng thật là dụng tâm lương khổ!
Trong khi Cơ Động miên man suy nghĩ thì Lang Thiên Ý cũng không nhàn rỗi, hắn dừng lại chốc lát rồi thông qua Hậu Thổ Châu phán đoán tình huống xung quanh, sau đó tiếp tục thúc dục thần khí tiến về phía trước.
Cơ Động phục hồi tinh thần, hắn nhìn Thiên Cơ rồi khẽ gật đầu. Thiên Cơ liền nắm lấy tay của Cơ Động, dĩ nhiên một tay khác của Cơ Động sẽ nắm lấy Trần Tư Tuyền, cả ba chung sức sử dụng linh hồn dung hợp làm cho linh hồn lực của bọn họ tăng lên tới Thánh cấp đỉnh. Dưới sự che chở của linh hồn lực cường đại như thế, chỉ cần Hắc Ám Thiên Cơ không ở trong Hắc Ám thần miếu, sẽ không có ai phát hiện ra họ.
Nếu bọn họ đào thông đạo để đi thì chắc hẳn là không thể thành công. Bởi lẽ không nói đến việc bên ngoài thần miếu có nhiều quân đội tuần tra như vậy, cho dù bọn họ có thể lẻn vào đi chăng nữa thì cũng không thể tránh được linh hồn dò xét bên trong Hắc Ám thần miếu.

Mới vào phạm vi của sông đào bảo vệ thành thôi nhưng Cơ Động cùng Thiên Cơ liền phát hiện, cho dù là trong đất bùn nơi này cũng có linh hồn ba động mãnh liệt, ít nhất cũng phải đạt tới Thánh cấp. Mặc dù bọn họ không biết linh hồn Thánh cấp này từ đâu mà đến nhưng chỉ điều này cũng đủ chứng minh sự cường đại của Hắc Ám thần miếu. Dù gì thì nó cũng có cả ngàn năm lịch sử rồi.
Dĩ nhiên sau khi xâm nhập vào lòng đất, linh hồn Thánh cấp kia cũng bị suy yếu đi nhiều, hơn nữa chỉ là Thánh cấp sơ giai mà thôi. Coi như chỉ có mình Cơ Động dư sức ứng ứng phó, huống hồ hiện tại lại là ba người hợp lực phóng ra linh hồn lực Thánh cấp đỉnh!
Bọn họ cẩn thận là phải, bởi lẽ mục đích của chuyến đi này cũng không phải là đánh giết mà tìm hai thanh thần khí Thủy hệ, giúp nhóm Quang Minh Thiên Can Thánh đồ có đầy đủ thần khí. Nếu chẳng may làm kinh động đến Hắc Ám ma quân thì phòng vệ chắc chắn sẽ càng thêm nghiêm ngặt, mà hai kiện thần khí sẽ càng cất kỹ. Phiền toái nhất chính là chẳng ai biết được Hắc Ám Thiên Cơ có truyền tống trở về hay không? Đến lúc đó sợ rằng bọn họ đừng mơ tới hai kiện thần khí, mà bản thân họ làm sao có thể chống lại Hắc Ám Thiên Can Thánh đồ. Cho nên trước khi tìm được chúng, tuyệt đối không thể bị phát hiện được.
Cũng may nhờ Thiên Cơ Nhãn của Thiên Cơ, có thể đoán được vị trí của thần khí. Nếu không bọn họ căn bản không có khả năng tìm được chúng, không biết Hắc Ám Thiên Cơ đã dùng biện pháp gì để ngăn cản hoàn toàn khí tức của hai kiện Thủy hệ thần khí khiến chúng không có một chút dao động của ma lực hay linh hồn. Cho dù linh hồn lực hiện tại do ba người bọn họ liên thủ là Thánh cấp đỉnh phong vẫn không thể cảm nhận được. Xem ra để đối phó lại Hắc Ám Thiên Cơ, cho dù Quang Minh Thiên Cơ không có khả năng chiến đấu cũng vẫn đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Sau khi từ trong lòng đất xuyên qua con sông đào rộng lớn bảo vệ thần miếu. Trong nháy mắt, Cơ Động liền tăng cường linh hồn dò xét, thăm dò hết thảy xung quanh, phối hợp cùng Hậu Thổ Châu của Lang Thiên Ý bảo vệ cả hai phía.
Lang Thiên Ý hít sâu một hơi, Cửu quan dương miện trên đỉnh đầu sáng lên, thúc dục lực lượng Hậu Thổ Châu đưa mọi người nổi lên. Tinh thần của cả nhóm Thiên Can Thánh đồ rất tập trung, nhờ linh hồn dung hợp dò xét của ba người Cơ Động, bọn họ có thể thấy mọi thứ xung quanh rõ như lòng bàn tay.
Cho đến khi Hậu Thổ Châu đưa mọi người lên cách mặt đất khoảng mười thước, Cơ Động bảo Lang Thiên Ý tạm dừng lại. Bởi trước khi lên mặt đất hắn còn muốn dò xét một lần cuối cùng.
Lúc này, vị trí mà Lang Thiên Ý đưa mọi người tới chính là một góc âm u. Giờ khắc này đây, toàn bộ khung cảnh của Hắc Ám thần miếu đã hiện ra rõ mồn một trong đầu mọi người kể cả Mạt Nhi.
Vì không để bản thân giật mình lên tiếng, chẳng biết từ khi nào và từ đâu, Mạt Nhi đã lấy ra mảnh vải, chủ động bịt miệng mình lại. Lúc trước nhóm Quang Minh Thiên Can Thánh đồ này đã cho nàng thấy quá nhiều điều thần kỳ rồ, chẳng biết sau này còn có cái gì mới mẻ nữa đây. Chính vì vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút, rất có thể mình sẽ bị mất mặt.

Nhìn thoáng qua Hắc Ám thần miếu trông giống như một thành thị vô cùng khổng lồ, cho dù là thành thị của Tam đại cường tộc ở tại Địa Tâm thế giới cũng không thể so sánh được. Bao bọc quanh Hắc Ám thần miếu là một tường thành màu đen cao gần ba mươi thước, dày ba mươi thước. Trên tường thành, cứ cách hai trăm thước lại có một tòa tháp canh cao gần trăm thước, chỉ cần có chút ánh sáng là có thể dễ dàng quan sát được bên ngoài mấy chục dặm.
Những tháp canh đó nhìn qua chẳng khác gì những chiếc răng nanh của Hắc Ám thần miếu làm mọi người cảm thấy nổi da gà. Mà bên trong thành tường, tất cả những kiến trúc cao lớn hay cho dù là viên gạch lát đường nhỏ bé cũng mang một màu đen, giống như Hắc Ám thần miếu đã thấm nhuần Hắc Ám vào từng tán cây ngọn cỏ.
Những kiến trúc cao lớn này có không ít cái cao hơn năm mươi thước, bên trên treo một cái huy chương khổng lồ vô cùng bắt mắt, chắc đó đều là biểu tượng cho tác dụng của tòa kiến trúc này. So với tấm bản đồ Hắc Ám thần miếu trong tay Cơ Động, nơi này còn phức tạp hơn rất nhiều. Hiển nhiên nhóm liệt sĩ trong Liên minh phản kháng Thiên Cơ cũng không thể mang toàn cảnh Hắc Ám thần miếu ra ngoài được. Bên trong tường thành là những con đường rộng hơn ba mươi thước, đủ để dung nạp mười chiếc xe ngựa song song. Cho dù có triệu tập đại lượng quân đội cũng không thành vấn đề.
Nơi này còn được gọi là thần miếu sao, nó có khác gì một tòa pháo đài nữa đâu. Ngay cả pháo đài do Quang Minh Ngũ Hành đại lục vận dụng tài lực của cả năm nước để xây dựng vẫn còn tỏ ra kém xa.
Điều khiến Cơ Động chú ý ở là những phiến đá đen cực kỳ cứng rắn tạo nên kiến trúc bên trong. Thông qua linh hồn dò xét hắn có thể cảm giác được chúng ít nhất phải cứng gấp năm lần đá hoa cương, tài liệu hi hữu như vậy cũng dùng để xây dựng một tòa thành thị, khó trách Hắc Ám Ngũ Hành đại lục lại thảm thương như hiện tại. Chỉ tính riêng việc chế tạo, hoặc là nói việc cắt xẻ những vật liệu cứng rắn này cũng không biết phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và nhân lực.
Sâu bên trong còn có một tòa thành Hắc Ám cực lớn, kiến trúc nơi này rộng nhất Hắc Ám thần miếu.
Tòa thành này được xây trên một ngọn núi nhỏ cao chừng hai trăm thước với bốn bề là nước. Không ngờ bên trong vẫn còn một con sông đào để bảo vệ.