Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 359





- Xin hỏi Đường Y Luyến lão sư, ngươi muốn hỏi thăm quá trình khảo hạch học viên của lớp ta sao? Học viên của ta vừa cho ta hay, các ngươi thậm chí ngay cả cho bọn hắn một cơ hội giải thích, kể rõ cũng không có. Các ngươi dựa vào cái gì mà phán định học viên lớp ta có đạt được tư cách khen thưởng hay không? Ta dám chắc rằng, học viên lớp ta là những học viên suất sắc nhất lần này. Nếu không bọn họ cũng đã không được vào cùng Ban một, cho dù ta làm lão sư của bọn họ không tốt lắm, nhưng chẳng lẽ tất cả bọn họ đều không có năng lực gì sao?
Đường Y Luyến ỷ vào sự có mặt của Chúc Dung tại đây, mặc dù trong lòng hết sức sợ hãi Cơ Động, nhưng vì oán khí làm mờ mắt nên tức giận nói:
- Ban của ngươi cùng với Ban ba chúng ta cùng nhau hành động. Các ngươi thậm chí ngay cả một đầu ma thú cấp thấp cũng không đạt được, vạn bất đắc dĩ mới hành động một mình. Đành rằng khi bắt đầu nhập học, học viên trong Ban một của ngươi quả là ưu tú nhất. Nhưng trải qua một tháng thời gian, bọn họ có quả thật là ưu tú nhất hay không phải nhìn vào cách dạy dỗ của lão sư!
Cơ Động lạnh lùng thốt:
- Nói như vậy có nghĩa là Đường lão sư cho rằng ta không đủ tư cách dạy dỗ sao? Ngươi nói như thế cũng tốt, sự thật mới là kết quả cuối cùng, nói nhiều cũng vô ích. Tốt nhất chúng ta dùng thực lực để nói chuyện với nhau. Đường lão sư dạy Ban ba, còn có Hiên Viên lão sư dạy Ban hai, tất cả đều là những học viên suất sắc trong mười ban lần này. Chi bằng chúng ta đánh cuộc, các ngươi thấy thế nào?
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Hiên Viên ấp úng hỏi. Hắn đối với Cơ Động có chút sợ hãi, thuộc tính áp chế mang đến sự sợ hãi từ tâm can như thế nào chỉ có những người ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được. Một cước của Cơ Động chẳng khác nào Lôi đình giáng hạ, mặc dù không giết chết hắn nhưng cũng làm cho đầu Thất giai ma thú không còn lực phản kích. Hắn thậm chí ngay cả cơ hội cũng không có. Loại cảm giác sợ hãi này đã khắc thật sâu trong đầu óc hắn, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
- Lấy ban học viên Ban một của ta đồng thời đối chiến với học viên Ban hai và Ban ba. Nếu như chúng ta thắng, thì phần thưởng của lần thí luyện này Ban một sẽ lấy hết. Ngược lại nếu chúng ta thua, ta đây mặc cho các ngươi xử trí. Các ngươi thấy thế nào?
- Cơ Động! Không nên cực đoan như thế!
Chúc Dung quát lên. Hắn đương nhiên là muốn bảo vệ cho những đệ tử thiên tài. Hiên Viên và Đường Y Luyến mặc dù có ương ngạnh một chút nhưng ở phương diện dạy học lại khá bài bản, bằng không cũng khó mà đồng thời ngồi vào chiếc ghế chủ nhiệm. Chúc Dung không thể chỉ vì Cơ Động mà để bọn họ rời đi. Hai người bọn họ tìm đến Chúc Dung, một người là tố cáo, một người từ chức. Hiên Viên Hâm bị Cơ Động làm nhục mặt như thế, đã không còn mặt mũi nào ở lại dạy đám học viên nữa.
Cơ Động nói:
- Lão sư, xin ngài cứ tin tưởng vào ta. Ta tự tin tuyệt đối trong chuyện này.

Hắn dĩ nhiên biết Chúc Dung đang lo lắng điều gì.
Đường Y Luyến cười lạnh nói:
- Ngươi đương nhiên là có lòng tin, Tuyền công chúa bản thân chính là một Lục quan ma sư, đối phó với học viên hai ban của chúng ta là quá dễ dàng. Bọn họ phổ biến chỉ là Nhị quan, Tam quan, ngươi có lòng tin cũng chẳng lạ! Chỉ một mình nàng cũng đủ đả bại những học viên của chúng ta rồi. Nếu như nàng kịp thời quay về học viện, chắc chắn trong danh sách khen thưởng sẽ có tên nàng.
Cơ Động gật gù nói:
- Tốt lắm, ta sẽ tùy tiện chỉ định năm học viên xuất thủ, trong nhóm năm người đó sẽ có hai người tu vi Tam quan, ba người còn lại đều là Nhị quan. Năm học viên của ta sẽ đối kháng cùng với hai mươi học viên của Ban hai và Ban ba. Như thế đã làm các vị hài lòng chưa?
Cơ Động vừa dứt lời, cảm giác bị khuất nhục mạnh mẽ đến nỗi Hiên Viên Hâm đỏ bừng hết mặt mũi.
- Cơ Động, ngươi không nên quá kiêu ngạo như vậy. Tốt, ta và ngươi đánh cuộc. Nếu như ngươi thắng, chúng ta để mặc cho ngươi toàn quyền xử lý.
Cơ Động cất cao giọng nói:
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Chúc Dung cau mày nhìn Cơ Động. Hắn cũng không lên lên tiếng ngăn cản bởi đã nhìn thấy sự tự tin trong mắt Cơ Động. Sự tự tin trong ánh mắt này không phải đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến trên người Cơ Động. Mỗi một lần Cơ Động có ánh mắt đó, hắn đều cảm thấy vui mừng cho người đệ tử thiên tài luôn làm nên những kỳ tích này. Hắn cũng nôn nóng muốn biết đến tột cùng tại sao Cơ Động lại có lòng tự tin như thế. Bằng cách nào mà năm học viên lại có thể chiến thắng hai mươi học viên cùng cấp bậc. Cho dù năng lực của Cơ Động có cao đến đâu, cũng khó có thể làm cho các học viên của mình tăng lên như vậy.
Hiên Viên hâm và Đường Y Luyến liếc mắt nhìn nhau. Đường Y Luyến liền nói:
- Tốt, chúng ta đi triệu tập học viên, bọn chúng vẫn còn tụ tập trên thao trường.
Vừa nói, nàng cùng Hiên Viên Hâm quay sang chào Chúc Dung, rồi đùng đùng nổi giận rời đi. Đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ lấy lại thể diện, chỉ cần các học viên có thể làm Cơ Động "đẹp mặt" trong cuộc chiến là đã có thể đền bù cho mọi oán khí trong lòng bọn họ. Lão sư có thực lực mạnh đến mấy cũng vô dụng với đám học viên lần này. Bọn họ rất tự tin vào năng lực dạy dỗ của mình, mặc dù tính cách họ có vấn đề nhưng thân làm lão sư, hai vợ chồng cũng không muốn các học viên của mình phải chịu thua thiệt, nên đã dốc lòng truyền thụ.
Nhìn theo Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến rời đi, Chúc Dung nheo mắt cười với Cơ Động:
- Tiểu tử thúi, để ta xem ngươi làm sao thu xếp cục diện này.
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự quan tâm của Chúc Dung, Cơ Động đột nhiên quỳ xuống đất.
"Bộp! Bộp! Bộp!"
Cơ Động hướng về Chúc Dung dập đầu ba cái. Chúc Dung nhất thời ngây ngẩn cả người, vội chặn Cơ Động lại nói:
- Ngươi làm gì thế?
Cơ Động dập đầu xong mới đứng lên nói:
- Lão sư, thật xin lỗi. Mấy ngày nay đã để cho ngài lo lắng vì con. Ngài yên tâm đi, con sẽ không cam chịu nữa. Ngài nói rất đúng, nên coi như vì Liệt Diễm mà báo thù, hoàn thành nguyện vọng của nàng. Con sẽ trở lại như trước kia. Lần tỉ thí này, con sẽ tuyệt đối không làm ngài mất thể diện!
Nhìn Cơ Động đã khôi phục thần thái trong đôi mắt, quang mang trong mắt Chúc Dung cũng trở nên sáng rực. Lão kích động tiến tới trước mặt Cơ Động, đôi mắt ươn ướt nhìn tên đệ tử giờ đã cao ngang mình, vỗ vỗ vào vai Cơ Động không nói.
Sau nửa canh giờ, việc các học viên năm nhất khiêu chiến lẫn nhau đã làm cả Học viện oanh động. Vì muốn trả thù, Đường Y Luyến và Hiên Viên Hâm đã cho các học viên Ban hai và Ban ba của mình loan tin khắp nơi trong học viện.
Lúc này, trên thao trường đã tụ tập mấy trăm học viên năm nhất cùng các lão sư. Đại đa số bọn họ chỉ là tò mò đến xem, mặc dù Ban một luôn là ban mạnh nhất trong các ban đồng niên khóa, nhưng nếu chỉ muốn bằng vào năm người mà chiến thắng hai mươi người của Ban hai và Ban ba, quả thực là điều không tưởng trong suy nghĩ của họ. Cho dù là các học viên năm thứ năm cũng không dám nghĩ mình sẽ làm được chuyện đó với các học viên đồng niên. Những học viên năm nhất này chỉ mới nhập học được hơn tháng thôi a! Cho dù cộng thêm thời gian thí luyện thì tổng thời gian cũng chưa vượt quá hai tháng. Quá ngắn ngủi để làm nên kì tích.

Năm học viên được chọn của Ban một lúc này đang háo hức đứng bên rìa thao trường. Năm người bọn họ bao gồm:
Giáp Mộc hệ Lý Á.
Bính Hỏa hệ Tử Thần Tinh.
Mậu Thổ Hệ Từ Ly.
Canh Kim hệ Hầu Tân.
Nhâm Thủy Hệ Kính Vũ.
Bên cạnh họ là những học viên còn lại cũng háo hức không kém, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía hai mươi học viên Ban hai và Ban ba đang đứng cách đó không xa, dùng ánh mắt khinh thường ném ngược về phía bọn họ.
- Sư tử vồ thỏ cũng cần toàn lực, không được khinh thường.
Cơ Động điềm nhiên nói. Bất quá hắn lại phát hiện mấy tên đệ tử của mình vẫn dửng dưng không hề có chút lo lắng. Trong quá trình thí luyện tại núi A Nhĩ Mạn Tư, bọn họ đã giết hơn chục đầu ma thú tu vi Ngũ giai lẫn Lục giai. Riêng tinh hạch của đám ma thú này nếu đem bán thì giá trị cũng đã vượt xa phần thưởng cho đám học viên xuất sắc rồi.
Đối mặt với Lục giai ma thú cường đại như thế mà bọn họ còn có thể vượt qua, huống hồ bây giờ chỉ phải đối kháng với những học viên chỉ có tu vi phổ thông từ Nhị quan đến Tam quan, chẳng trách sao bọn hắn lại dửng dưng như vậy. Điều khiến Cơ Động vui mừng nhất chính là trong năm tên học viên của mình, Tử Thần Tinh đã tăng lên ba mươi bốn cấp, Kính Vũ ba mươi hai cấp, Từ Ly trước khi thí luyện chỉ có hai mươi chín cấp, nay đã đột phá lên Tam quan. Hầu Tân đột phá lên hai mươi tám cấp. Lý Á cũng tăng một mạch lên hai mươi chín cấp. Càng nhiều người có tu vi Tam quan càng làm tăng thêm một phần thực lực của toàn đội.
- Tốt lắm, đi đi. Trận chiến này chỉ có thể thắng, không cho phép các ngươi bại. Nếu như các ngươi trông chờ vào việc ta dùng Tinh Thần Lực để dẫn dắt các ngươi chiến thắng đối thủ, thì cứ ở đó mà nằm mơ đi.
Nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Cơ Động, năm tên học viên đều rùng mình ớn lạnh. Vẻ mặt tươi cười và bộ dạng nhơn nhơn lập tức biến mất. Cả đám lập tức đằng đằng sát khí tiến vào trong sân, bộ dạng chẳng khác nào có mối hận giết vợ đoạt con với nhóm học viên Ban hai và Ban ba. Nói giỡn sao, lửa giận của Cơ Động lão sư có ai dám thừa nhận chứ?
Các lão sư đứng bên ngoài quan khán lập tức trở nên nghi hoặc không thôi. Vốn bọn họ đã tâm niệm chắc chắn Ban hai và Ban ba sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ đây thấy năm học viên Ban một hùng hổ tiến vào sân với bộ dạng ta đây tất thắng như vậy, nên lại càng trợn tròn hai mắt.
Đường Y Luyến nhìn Cơ Động hỏi:
- Ai sẽ làm trọng tài trận chiến này?
Cơ Động lãnh đạm trả lời:
- Tùy tiện.
- Thách đấu kiểu này xưa nay chưa từng có, lần này để ta làm trọng tài cho!
Âm thanh già nua hùng hồn vang lên. Chúc Dung từ phía sau các học viên, chậm rãi tiến lên phía trước.
Thấy Chúc Dung viện trưởng xuất hiện, hai mươi lăm học viên song phương đều sáng ngời đôi mắt. Ai mà không biết uy danh hiển hách của Viện trưởng chứ? Bọn họ sở dĩ lựa chọn Sí Hỏa Học viện phần lớn là do Chúc Dung chính là người sáng lập học viện này. Trận tỉ thí này nếu Chúc Dung viện trưởng làm trọng tài, có thể nói là cơ hội tốt nhất để bọn họ thể hiện tư chất lẫn tài năng của mình. Cơ hội tốt như thế, ai mà không háo hức cho được?
Chúc Dung ra mặt, tự nhiên không ai dám có ý kiến nào khác. Chúc Dung cười nhạt hỏi:
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong.

Hai mươi lăm học viên cùng đồng thanh hô lớn.
Chúc Dung gật đầu nói:
- Đây chỉ là tỷ thí, chỉ được điểm tới là ngừng. Bắt đầu đi.
Hiệu lệnh của Chúc Dung vừa dứt, các học viên song phương lập tức có những phản ứng bất đồng. Học viên Ban hai và Ban ba trước tiên tản rộng ra, đồng thời phóng thích Âm Dương Miện của mình. Trấn giữ nơi trung tâm là bốn gã học viên Thổ hệ, hai bên cánh là bốn gã học viên Hỏa hệ và bốn gã Kim hệ. Tổng cộng mười hai tên học viên tạo thành trận hình hàng ngang thứ nhất. Sau lưng bọn họ là bốn học viên Thủy hệ và bốn học viên Mộc hệ. Hai mươi người tạo thành trận hình hàng ngang cực kì nghiêm chỉnh.
Thấy trận hình này, ngay cả Chúc Dung cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Xét về phương diện dạy học, Hiên Viên hâm và Đường Y Luyến quả thật rất có kinh nghiệm. Hai mươi học viên tạo thành một trận hình vô cùng tinh diệu, Thổ hệ đứng tại trung tâm hàng đầu, chuyên trách phòng ngự cho toàn đội. Kim hệ có lực công kích mạnh nhất kết hợp với Hỏa hệ, tấn công đối phương từ hai bên sườn trái phải. Ở phía sau, phân biệt là Mộc hệ tăng phúc cho Hỏa hệ, Thủy hệ tăng phúc cho Kim hệ. Hơn nữa, hai hệ Mộc, Thủy lại còn kèm thêm năng lực trị liệu. Trận hình như vậy, không thể nghi ngờ là có tác dụng tăng cường phối hợp lẫn nhau rất tốt.
(Đoạn này, ku tác giả viết sai. Thủy sinh Mộc chứ không sinh Kim, Thổ sinh Kim mới đúng. Nhưng trận hình nó dàn hàng ngang như thế, nên vẫn để Thủy sinh Kim cho đúng đội hình của ku tác giả)
Nhưng khi ánh mắt Chúc Dung rơi vào đội hình của các học viên Ban một, từ trong đôi mắt hắn không thể giấu được hai luồng tinh quang sáng rực. Tốc độ phản ứng cũng như đội hình phối hợp của bọn họ còn nhanh hơn nhiều so với đối phương.
Trong quãng thời gian các học viên Ban hai và Ban ba còn đang dàn đội hình hàng ngang, thì các học viên Ban một chỉ đơn giản làm động tác giơ cao cánh tay trái của mình mà thôi. Từ trong quá trình thí luyện, bọn họ luôn giữ vững đội hình thường dùng này. Việc thí luyện ở núi A Nhĩ Mạn Sơn đã giúp bọn họ nuôi dưỡng thói quen đó. Bất cứ nơi đâu cũng tùy thời đều có thể gặp phải nguy hiểm. Điều mà Cơ Động yêu cầu với bọn họ chính là cho dù ăn cơm, ngủ nghỉ, đại tiện,… năm người bọn họ đều phải ở chung một nhóm nhằm giữ vững đội hình.
Vì vậy, khi đối phương còn đang dàn trận, bọn họ chỉ cần giơ cao tay trái của mình, đặt lên bả vai của một người phía trước. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã mất đứt một tháng trời luyện tập Ngũ hành tương sinh tuần hoàn trận pháp.
Bọn họ trước tiên không xuất ra Âm Dương Miện của mình, mà lại tiến hành quá trình thu xuất ma lực. Ngũ sắc quang thải cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành một vòng tuần hoàn. Một khắc sau đó, Âm Dương Miện mới được hiện ra trên đầu bọn họ. Trong khi đó, đối phương cũng chỉ mới vừa vặn xếp xong trận hình, đang trong quá trình phóng thích Âm Dương Miện.
Việc nhanh chóng ngưng tụ ma lực chính là kỹ năng mấu chốt để khắc địch chế thắng. Điểm này bất kì Ma sư nào cũng biết, nhưng chân chính làm được lại không có mấy người.
Tử Thần Tinh hét lớn:
- Ngũ Hành luân chuyển, Mộc khắc Thổ.
Thân hình năm người nhanh chóng xoay tròn, ma lực toàn diện thu xuất. Một màn kì dị liền hiện ra trước mắt mọi người, vốn là ngũ sắc quang thải đang tuần hoàn lưu chuyển, nay bỗng nhiên ngưng tụ toàn bộ vào vị trí của học viên Giáp Mộc hệ.
Quang mang xanh biếc chợt bùng nở rộ, bản thân Lý Á vốn chỉ là một học viên hai mươi chín cấp, nhưng giờ phút này lại bộc phát ra ma lực ba động mãnh liệt mà không một ma sư hai mươi chín cấp nào có thể làm được.
Không ai có thể tưởng tượng được, ngay tại thời điểm đối phương của họ vừa phóng thích xong Âm Dương Miện, thì hữu quyền của Lý Á đã công kích tới. Mục tiêu chính là vị trí trọng yếu nhất của đối phương – bốn gã học viên Thổ hệ.
Hữu quyền của Lý Á tạo thành một cột ánh sáng tuy thô thiển nhưng lại sáng rực như trở thành thực chất. Chứng kiến cột ánh sáng ấy, sắc mặt các lão sư đang đứng quan khán lập tức cuồng biến.
Có lẽ các học viên không rõ trong cột sáng ấy ẩn chứa bao nhiêu ma lực, nhưng thân là lão sư, bọn họ làm sao có thể không nhận ra chứ?