Đường Nhĩ thất thủ, bị mục tiêu của nhiệm vụ mang theo một đám thuộc hạ một đường đuổi giết đến bên vách núi, mình đầy thương tích. Người nọ đắc ý vạn phần, thấy Đường Nhĩ lớn lên bộ dạng xinh đẹp, liền muốn đùa bỡn con mồi trong tuyệt cảnh một chút, ô ngôn uế ngữ trêu đùa Đường Nhĩ, đám thủ hạ cao lớn thô kệch của hắn sôi nổi phát ra tiếng cười chói tai. Đường Nhĩ không nói hai lời, quay đầu liền nhảy từ trên vách núi xuống.
Khi Đường Nhĩ tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một cái giường nhỏ, bên người có một nam nhân đang ngủ. Giường nhỏ, Đường Nhĩ nằm ở bên trong, nam nhân kia thân hình cao lớn, lại chỉ thật cẩn thận nằm sát mép giường, tuy rằng nhắm hai mắt, nhưng vẫn nhìn ra được là một nam tử cực kỳ anh tuấn, lông mi nồng đậm tú trí, hai cánh môi xinh đẹp hơi hơi mở ra, hiển nhiên ngủ rất sâu.
Đường Nhĩ thử hoạt động thân mình một chút, muốn nhìn xem mình còn nguyên vẹn hay không, trước khi hắn từ trên vách núi nhảy xuống đã liếc mắt đảo qua một cái, huyền nhai này chính là tuyệt bích, trên cũng không nhô ra một cục đá hoặc nhánh cây, phía dưới cũng không có nước, lúc ấy Đường Nhĩ một lòng muốn chết, trăm triệu lần không nghĩ tới cư nhiên có thể nhặt cái mạng. Mới vừa động đậy, nam tử bên người Đường Nhĩ lập tức cảnh giác mở to mắt, ngay sau đó xoay người một cái, "đông" một tiếng ngã trên mặt đất.