Tường Vy Khống

Chương 10: Bạn bè




"Cám ơn cậu đến thăm tớ."

  

"Cái này có là gì, nếu không phải ở nước ngoài, tớ đã đến sớm một chút." Hứa Dật có chút áy náy.

  

Hứa Dật là một trong những người bạn thời thơ ấu của Ôn Noãn. Đại học đã ra nước ngoài, bây giờ vừa du học trở về, đặc biệt đến gặp cô.

Hai người đi vào tiểu khu, Ôn Noãn chậm rãi dừng bước, không mời Hứa Dật đến nhà.

  

Cô suy nghĩ một chút, nói với Hứa Dật: "Tớ còn chưa ăn cơm tối. "

  

Hứa Dật lập tức nói: "Vậy tớ mời cậu "

  

"Không cần, trong tiểu khu có quán mì tớ rất thích, cậu bồi tớ không?"

  

Cậu gật gật đầu.

Quán mì rất nhỏ, một đôi vợ chồng già ở đây mở ra, sắp xỉ hơn hai mươi năm. Từ khi Ôn Noãn ở đây, thường xuyên đến ăn, hương vị rất ngon.

  

Khoảng cách hai ba trăm mét, đi vài phút là tới.

Hứa Dật đứng trước cửa hàng nhỏ, nhìn quanh một vòng, trầm mặc không nói.

  

Bên trong có bốn năm cái bàn nhỏ hình vuông, một cái bàn gồm bốn cái ghế đẩu, khó khăn lắm mới ngồi được mười mấy người. Lát gạch men đã bị hao mòn hầu như không còn, nhìn chung sạch sẽ, nhưng không biết có phải bởi vì hôm nay trời mưa nên gạch men có chút bẩn, có dấu giày mang theo bùn nước.

Cậu ngây người một lát, Ôn Noãn đã đi vào ngồi xuống. Cô lấy thực đơn đơn giản ngửa đầu lên hỏi cậu ăn gì.

  

Cậu lắc đầu, tỏ ý mình đã ăn rồi. Đứng cọ xát một hồi, cuối cùng vẫn ngồi xuống ghế đối diện cô.

  

Thần sắc cô tự nhiên, quay đầu gọi một chén mì tạp tương.

Trong lúc chờ đợi, hai người tán gẫu.

  

"Bây giờ tớ tiếp quản tài sản của gia đình, tớ nghe nói... Chuyện của gia đình cậu, tớ có thể giúp. "Hứa Dật nói, khóe mắt vẫn đánh giá vách tường cửa hàng nhỏ.

  

"Cảm ơn, nhưng tớ vẫn ổn. Có một công việc tốt, thu nhập đủ nuôi sống bản thân, trợ cấp cho gia đình."Nói đến đây Ôn Noãn dừng một chút, gạt ly nước trước mặt qua, "Về phần nợ nhà tớ, nhất thời tớ không thể giải quyết được, từ từ đi làm rồi trả thôi. "

Hứa Dật im lặng nhìn cô, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh. Tựa như một giọt nước mưa rơi xuống mặt đất mềm mại, không chút nào kinh động gợn sóng.

  

Cậu có chút kinh ngạc.

  

Trong ấn tượng của cậu, cô từ nhỏ đã được nuông chiều, là một cô công chúa hồn nhiên vui vẻ, không bao giờ chịu khổ.

  

Cậu không biết một mình cô sống thế nào trong hoàn cảnh này, làm thế nào để tiếp nhận biến hóa long trời lở đất này.

  

Nhưng bây giờ có vẻ như cô đã chấp nhận nó.

Ôn Noãn biết cậu đang suy nghĩ cái gì, rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của cậu.

  

Vừa lúc ông chủ bưng mì lên đặt trước mặt cô. Cô rút đôi đũa dùng một lần, xé ra, khuấy mì rồi bắt đầu ăn.

  

Không có nhìn Hứa Dật nữa, cũng không thăm dò những lời trong ánh mắt đó nữa.

Cô không muốn nói với người khác quá nhiều về cảm xúc của mình, cũng không muốn giải thích mình đến đây thế nào.

  

Nhưng mà, những rào cản từng làm cho cô cảm thấy khó khăn, khi xảy đến, kỳ thật cũng không khó để vượt qua.

  

Trong cuộc sống không có gì không thể mất đi.

  

Quen là tốt rồi.

Hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện rất ít.

  

Ôn Noãn ăn rất chậm, gần ba mươi phút sau, cô mới ăn xong.

  

Hứa Dật trả tiền, cô không cự tuyệt, cũng không muốn tranh chấp với cậu trong cửa hàng nhỏ này.

  

Cô không mời cậu đến nhà ngồi, trời đã tối, cậu nên rời đi.

Ôn Noãn đưa Hứa Dật đến ngoài cửa tiểu khu, xe còn dừng ở ven đường.

  

Hứa Dật đi về phía xe của mình, quay đầu lại: "Tiểu Noãn, tớ nói thật, tớ có thể giúp cậu mua nhà, hoặc là giúp cậu đặt phòng khách sạn dài hạn, hay là mua căn hộ tốt hơn một chút. "

  

Cậu thật sự không đành lòng nhìn cô sống ở đây.

Ôn Noãn lắc đầu, dùng ngữ điệu thoải mái cười đùa: "Không được, còn chê nợ nần nhà tớ chưa đủ lớn sao? "

  

"Không tính là mượn..."

 

Lời còn chưa dứt đã bị Ôn Noãn cắt đứt, khéo léo cự tuyệt ý tốt của cậu: "Vậy thì càng không được. "

  

Nói xong cô thúc giục cậu nhanh chóng trở về, sợ buổi tối lại mưa to.

  

Hứa Dật không có biện pháp, chỉ có thể nói liên lạc sau, rồi lái xe rời đi.

  

Ôn Noãn đứng ở ven đường một hồi, nhìn chiếc xe kia đi xa, từng chút từng chút dung nhập vào thế giới ánh đèn rực rỡ kia.

  

Lúc xoay người chuẩn bị trở về tiểu khu, cô bỗng nhiên đi chậm lại, lông mi bất giác chớp chớp hai cái.

  

Có một bóng dáng dưới cái cây bên cạnh cổng tiểu khu.

  

Đèn đường gần đây bị hỏng, cho nên vừa rồi hai người đi ngang qua cũng không phát hiện.

Người nọ đứng đó, thân hình cao lớn, lộ ra vẻ cao ngạo.

  

Tia lửa đỏ vụt tắt, một luồng khói trắng bốc lên.

  

Anh hút thuốc à?

Ôn Noãn dừng bước.

  

Lửa tắt, Kỷ Lâm Thâm ném tàn thuốc vào thùng rác, đi về phía cô, ngũ quan dần dần hiện ra, càng thêm rõ ràng.

  

"Người nọ là ai?" Kỷ Lâm Thâm đi thẳng vào vấn đề, không có chào hỏi, thanh âm vì vừa rồi hút thuốc mà hơi khàn.

  

Ôn Noãn sửng sốt, đáp: "Là bạn thời thơ ấu của tôi. "

 

"Thời thơ ấu..." Kỷ Lâm Thâm nghiền ngẫm cái từ này.

Anh đứng trước mặt cô.

  

Mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng trong không trung, quyện với làn mưa ẩm ướt.

Ôn Noãn nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Không liên quan gì đến cậu ấy, lúc ấy cậu ấy không nói gì cả. "

  

Không có bất kỳ lời giải thích rõ ràng nào, nhưng cả hai đều hiểu những gì đối phương đang nói.

Kỷ Lâm Thâm nhìn thẳng cô, dưới bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm như biển tối không thấy đáy.

  

Ôn Noãn đứng trước mặt anh, không nói gì.

  

Gió đêm thổi qua, thổi đến mức lá cây xung quanh rào rạc vang lên. Nước mưa trên lá bị cuốn xuống, rơi xuống đỉnh đầu hai người, thấm vào tóc, mát lạnh.

Thật lâu sau, Kỷ Lâm Thâm mở miệng: "Không nói gì thì vô tội sao? "

  

Cô nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, trầm mặc.

  

Cô hiểu rõ anh không ám chỉ Hứa Dật. Lúc đó chỉ định anh là tên trộm, tất cả những người im lặng đều là đồng lõa.

  

Bao gồm cả cô.

Cơn gió trong nháy mắt ngừng lại, trở về yên tĩnh, ngay cả lá cây cũng không lay động nữa, bóng dáng hai người không nhúc nhích.

  

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

  

Giống như qua một thế kỷ, Kỷ Lâm Thâm mới mở miệng "Thật ra ngày đó, cô cũng cảm thấy là tôi phải không? "

  

Kỳ thật nhiều năm như vậy, điều anh muốn hỏi, chính là lời này.

Ôn Noãn không trả lời, khuôn mặt cúi xuống ẩn vào bóng tối, tối tăm không rõ.

  

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Kỷ Lâm Thâm đợi hai giây, cũng không đợi nữa, xoay người đi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.

  

Không phải là chiếc xe buổi chiều.

  

Anh mở cửa ghế lái ngồi vào, đóng cửa, xe dần dần rời đi.

Ôn Noãn đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia dần dần dung hoà vào dòng xe cộ.

  

Trong không khí tản ra tầng mưa bụi, chiếc xe đã dung hoà vào nền xám xịt, nhìn không rõ nữa

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm hút thuốc.

  

Hoàn toàn khác với thiếu niên lạnh lùng mười năm trước.

  

Nhưng mười năm trước, anh cũng không giống với tưởng tượng của cô.

Ôn Noãn nhớ lại chuyện trên đường tan học.

  

Lúc ấy cô tình cờ đi qua con hẻm hơi hẻo lánh, băng qua con đường lớn gần nhất.

  

Sẽ có người lái xe đến đón cô.

Đi vào trong không đến trăm mét thì nhìn thấy vài thân ảnh.

  

Cô nhận ra, ba trong số đó là học sinh trường cô, một là...

  

Cô đi thêm vài bước nữa, nhìn thấy đồng phục màu xanh trắng.

  

Là Kỷ Lâm Thâm.

Cô sững sờ, không biết tại sao anh lại liên quan đến học sinh trường mình.

  

Mấy người kia cô có nghe qua, học không tốt, ỷ vào trong nhà có tiền, cả ngày đánh nhau gây sự, bạn gái một ngày đổi người khác, trốn học là chuyện thường ngày.

Cô nghe thấy một trong số họ nói: "Tiểu tử lá gan lớn, ngay cả cô gái của lão tử cũng dám trêu chọc. Đột nhiên bị đá, lão tử đã điều tra được nguyên nhân".

  

"Mày thật sự có năng lực, đứa kia chỉ gặp mày mấy lần liền mê mẩn, quả nhiên tiểu bạch kiểm ăn ngon."

  

Một người khác đáp lại: "Nhỏ kia chướng mắt thật, chia tay cũng phải Chu ca nói trước, không ngờ vì một tiểu tử nghèo mà dám bỏ rơi lão đại chúng ta. "

  

Ôn Noãn nhìn khuôn mặt Kỷ Lâm Thâm bình tĩnh không gợn sóng, nhân số chênh lệch cũng không chút sợ hãi, còn có chút kiêu căng khinh thường, trước sau như một.

  

Anh không biện minh cho bất cứ điều gì, anh ghét nói chuyện.

Cô do dự, nên chạy tới gọi giáo viên hay báo cảnh sát thì tốt hơn?

  

Lúc này, ba người đối diện tiến lên phía Kỷ Lâm Thâm một bước, muốn nhào tới đánh nhau.

  

Cô theo bản năng kêu lên: "A ——"

Một tiếng thét chói tai này, bốn người đồng thời nhìn về phía cô.

  

Tầm mắt Kỷ Lâm Thâm lướt qua ba người kia, lúc này mới nhìn thấy cô, lông mày nhíu lại, biểu tình rốt cục cũng có biến hóa.

Ôn Noãn bị dọa đến cứng đờ.

  

Cô muốn chạy, nhưng không di chuyển được.

Ba người còn lại còn chưa kịp phản ứng gì, Kỷ Lâm Thâm mở miệng trước, ngữ điệu rất trầm: "Ôn Noãn. "

  

Anh gọi tên cô.

  

Cảm giác kỳ diệu chạm vào màng nhĩ, khiến vành tai tê dại.

Khi đó cô còn nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên anh mở miệng gọi tên cô.

  

Anh chưa bao giờ gọi cô là "Ôn Noãn".

"Quay lại.".

  

"Hả?" Ôn Noãn sửng sốt.

  

"Quay đầu, đừng nhìn"

  

Cô không rõ nguyên nhân, nhưng không biết vì sao, giọng nói của anh trầm ấm bình tĩnh, như một loại ma lực, cô nghe lời xoay người.

Nhìn chằm chằm bóng của mình, tai lưu ý động tĩnh phía sau.

  

Nghe được vài tiếng quyền cước, tiếng đập vào tường, tiếng xé áo, tiếng kêu thảm thiết

Ôn Noãn cẩn thận phân biệt tiếng kêu của ai, lo lắng phía sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

  

Nhưng mà, Kỷ Lâm Thâm bảo cô đừng quay đầu lại, cô thật sự không dám trái mệnh

  

Hơn nữa, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng đó, ẩu đả, đánh nhau, chảy máu. Mỗi từ nào cũng làm cho cô cảm thấy sợ hãi, cho nên không nhìn là lựa chọn tốt nhất.

  

Gió thu thổi những chiếc lá rụng trên mặt đất, rơi xuống chân cô.

  

Hoàng hôn nghiêng xuống, bóng dưới chân bị kéo ngày càng dài.

Cho đến khi động tĩnh sau lưng dần dần nhỏ đi.

    

Ôn Noãn mới run rẩy nhẹ giọng hỏi một tiếng: "Hiện tại có thể quay lại không? "

  

Phía sau trầm mặc, chợt nghe thấy thanh âm giống như của anh "Ừm. "

Ôn Noãn thấp thỏm bất an quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Lâm Thâm đứng ở phía sau cô, đồng phục học sinh trên người vẫn tốt như trước, nhưng viền áo rộng hơn vừa rồi một chút, lộ ra áo thun trắng bên trong, phía trên có vài nếp nhăn.

  

Dường như không xảy ra chiến đấu kịch liệt nào, chỉ là trời quá nóng, kéo áo ra cho mát.

Tầm mắt của cô lướt qua anh, nhìn về phía sau, thấy ba người vừa rồi đi về phía đầu hẻm.

  

Cái tên Chu ca kia chân bị què, quần áo hai người còn lại vừa bẩn vừa rách, đỡ lẫn nhau, không quên miễn cưỡng chạy nhỏ. Xem ra rất chật vật, hoàn toàn không có kiêu ngạo như vừa rồi.

Cho nên, bọn họ vừa rồi mới đánh một trận?

  

Ôn Noãn sững sờ nhìn Kỷ Lâm Thâm.

  

Cô không tận mắt chứng kiến bộ dáng đánh nhau của anh, giờ phút này cô cũng không tưởng tượng nổi.

Kỷ Lâm Thâm không có kiêu ngạo của người thắng cuộc, vẻ mặt không khác gì vừa rồi.

  

Đứng dưới ánh hoàng hôn nghiêng về phía tây, cái bóng bị kéo dài.

  

Anh nhìn cô một cái, khom lưng nhặt cặp sách, đi về phía cô.

  

Sau đó đi ngang qua, không có trao đổi gì, tay áo lướt qua cánh tay của cô, trầm mặc rời đi.

Ôn Noãn đứng tại chỗ.

  

Thẳng đến khi bóng dáng anh càng ngày càng nhỏ, cô mới xác định, anh quả thật không muốn nói chuyện với cô, cũng không muốn dẫn cô rời đi.

  

......

Thu hồi suy nghĩ, Ôn Noãn vẫn đứng ở ven đường.

  

Xe của Kỷ Lâm Thâm đã không còn dấu vết.

Sau đó cô cũng hiểu, lần đó anh kêu cô xoay người, là đang bảo vệ cô, không cho cô đối mặt với tình huống đó.

  

Nhưng hiện tại anh hỏi cô có phải chỉ biết trốn tránh không?

Anh muốn cô đối mặt với những sai lầm của mình.

  

Anh không cho phép cô chạy trốn nữa.