Tương Vọng Đào Hoa

Chương 10




Hiện trường hỗn độn như thế, với số nhân lực mấy chục người của thôn này muốn san bằng cảnh đổ nát trước mắt phải mất mấy ngày. Đinh tiểu thư, nàng thật sự sẽ không ở trong đống đổ nát này phải không? Anh Ngọc vừa tìm kiếm vừa tự an ủi mình. Đám tráng niên theo nàng chạy đến, nhìn thấy nàng đứng trên hướng sạt lở mà đi lại, bọn họ cả kinh vội hô lớn:

- Mạnh công tử,trở vào đi. Ở đó nguy hiểm lắm!

Anh Ngọc quay đầu, còn chưa kịp nói gì thì liền cảm giác đất ở dưới chân cứ tụt dần tụt dần, sau đó nàng cả người bị cuốn theo cùng lớp đất đá trôi thẳng xuống thung lũng bên dưới. Đám tráng niên đứng trên này bất lực gào to:

- Mạnh công tử!...

Nguyễn Thập Lục và Diễm Yên cùng đám hộ vệ vừa chạy đến, nghe tiếng gào cũng kinh hãi nhìn theo. Nhưng trước mắt tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn, không còn thấy thân ảnh của nàng đâu nữa.

- --------------------

Dưới thung lũng, Anh Ngọc cố ngoi người ngồi dậy, trườn ra khỏi lớp đất đá phủ quanh mình. Nàng một thân bùn đất nhầy nhụa, khó khăn lắm mới chui ra khỏi được lớp đất đang đè lấp lên thân người mình. Nàng nhìn quanh một lượt. Xung quanh vừa có xác người, vừa có xác ngựa còn có cả một góc những chiếc xe ngựa bị vùi lấp. Nàng hốt hoảng, vội moi trong lớp đất đá, vừa kêu gào thật to:

- Đinh tiểu thư! Nàng có trong đấy không? Nàng có thể trả lời cho ta được không?

Nàng vừa bới vừa kêu gào đến khản cả cổ. Bàn tay nàng rướm máu, lớp đất kia cũng không vơi đi phần nào. Nàng tuyệt vọng, đau lòng gào thét thật to:

- Đinh tiểu thư! Nàng không thể chết được! Ta còn muốn gặp lại nàng một lần mà. Đinh Mộng Khuê!

Tiếng thét não lòng làm rúng động cả thung lũng. Cả một vùng đổ nát hoang tàn. Thân ảnh của Anh Ngọc lẻ loi, bé nhỏ, troi trọi quì bên đống đất đá che phủ của một cổ xe bị chôn vùi. Trong khi Anh Ngọc gào khóc, chợt ở phía sau có một tiếng động rất nhỏ. Dường như đó là tiếng gõ tay vào cạnh gỗ. Anh Ngọc trấn tỉnh, quay đầu lại tìm về hướng có tiếng gõ kia. Tiếng gõ nghe càng lúc càng lớn dần. Nàng mừng rỡ, vội cầm lấy một hòn đá to, mượn sức đào bới trong đống đất đá. Càng bới càng lộ ra là một cổ xe ngựa. Nàng cả mừng, liều mạng dùng hết sức để đào. Đến khi đào ra được đến cửa cổ xe, nàng xé màn xe, chui đầu vào trong. Trong cổ xe quả đúng là thân ảnh của Đinh Mộng Khuê. Nàng ấy trong lúc núi lở, cả người lẫn xe ngựa bị trôi xuống thung lũng này, bị chôn vùi trong lớp đất đá này khá lâu vừa thiếu dưỡng khí vừa bị chấn động khi rơi từ độ cao xuống nên Mộng Khuê đã hôn mê một lúc. Cũng nhờ tiếng thét kinh thiên kia của Anh Ngọc làm nàng tỉnh lại, nàng cố gắng dùng sức gõ vào cạnh xe báo động cho biết vị trí của mình.

Anh Ngọc cố hết sức mình đưa được Mộng Khuê ra khỏi xe. Nhìn nàng ấy toàn thân rũ rượi. Anh Ngọc ôm nàng ấy trên tay, chật vật chạy đi tìm đường lên trên nhờ giúp đỡ. Nhưng nơi đây là thung lũng, nhìn lên trên cao vời vợi. Nàng tự mình muốn trèo lên đã là không thể nào, huống chi còn ôm một người hôn mê. Nghĩ đi nghĩ lại, Anh Ngọc liền bế Mộng Khuê chạy đi tìm nơi trú ẩn.

Mộng Khuê tỉnh dậy chợt nhận thấy mình đang ở trong một hang động. Bên cạnh nàng có một đống lửa, trên người còn đang phủ một chiếc áo khoác ngoài của nam nhân. Nàng chợt nhớ lại trong lúc mơ màng dường như đã từng nhìn thấy thân ảnh của một nam nhân mặt mũi lấm lem bùn đất đã đỡ nàng ra khỏi cổ xe ngựa, miệng còn luôn gọi tên nàng. Thanh âm đó vừa có lo lắng, vừa có sợ hãi. Sự quan tâm của người đó quả thật khác với một quen biết thông thường. Nhưng nàng hoàn toàn không nhận ra giọng của y, cũng như không có chút ấn tượng nào về y cả. Nhìn lại chiếc áo nam nhân khoác cho mình, nàng khẽ mím môi đỏ mặt. Y là ai? Là y đã cứu mình, nhưng y....y cũng đã ôm mình trên tay...

Nàng còn chưa kịp suy đoán đã thấy một thân ảnh nam nhân từ bên ngoài đi vào. Anh Ngọc một tay cầm mấy quả chuối xanh, tay kia thì dùng lá chuối túm lại thành một gói để hứng nước mang vào. Nhìn thấy Mộng Khuê đã tỉnh, Anh Ngọc mừng rỡ chạy đến ngồi xuống bên bếp lửa vừa nhìn Mộng Khuê vừa cười hỏi:

- Nàng đã tỉnh rồi? Thật may quá! Đinh tiểu thư chắc hẳn đã rất hoảng sợ phải không?

Đinh Mộng Khuê hai tay nắm chặt mảnh ngoại y trên vai kéo phủ xuống cánh tay, vừa ngượng ngùng gượng mỉm cười với người trước mặt:

- Công tử đây chắc là người đã cứu Mộng Khuê? Đại ơn cứu mạng Mộng Khuê không biết làm sao trả nổi. Chẳng hay công tử là ai, người như đã quen biết với Mộng Khuê sao?

Anh Ngọc bỏ mấy thứ trên tay xuống, mắt khẽ chớp nhẹ lại cười buồn nhưng trong nụ cười thoáng một chút thất vọng, kín đáo thở dài nói:

- Đinh tiểu thư quí nhân bận rộn, thì ra đã quên mất ta. Ở Tây Quan, trấn Tây Bình hơn sáu tháng trước một kẻ ăn mày đã nhận được sự cứu giúp của Đinh tiểu thư mà có lại được mạng nhỏ. Sau đó ta được Mạnh thái y nhận lại, là nhi tử thất lạc của ngài ấy, Mạnh Kì Phong.

Đinh Mộng Khuê nhớ ra, nàng ấy gượng gạo mỉm cười, nhìn lại Anh Ngọc:

- Thì ra là Mạnh công tử! Xin thứ lỗi! Lâu ngày không gặp, Mộng Khuê suýt nữa không nhận ra!

Anh Ngọc cười gượng:

- Không đâu. Đinh tiểu thư nhiều việc bận rộn, không nhớ một kẻ hèn như ta cũng không đáng kể gì.

Nàng vừa nói vừa chua xót, bỏ mấy trái chuối xanh vào lửa nướng:

- Tiểu thư vì sao lại qua đoạn đường này? Trận mưa đêm qua thật sự quá khủng khiếp. Tùy tùng của tiểu thư hẳn là đều đã không còn.

Đinh Mộng Khuê xúc động, cúi mặt thở dài:

- Mộng Khuê về quê tế tổ nhân ngày giỗ tiên mẫu. Trên đường về lại kinh thành, không may lại gặp nạn ở đây. Cũng may là được công tử cứu giúp. À, Còn công tử? Người như thế nào lại...cũng ở chốn này?

Anh Ngọc cười nhẹ, kể lại hành trình của mình với nàng. Đinh Mộng Khuê rất tán thưởng hành động nghĩa hiệp quyết tâm vận động thôn dân cứu người của nàng. Nàng ấy ngồi nghe Anh Ngọc kể đến chăm chú say mê, lại không biết vẻ mặt lúc này của nàng ấy càng khiến Anh Ngọc sa vào mê đắm. Anh Ngọc vừa kể vừa lén lút phóng mắt nhìn Mộng Khuê đắm đuối. Nữ nhân này giống như một vị tiên tử xuất hiện trong lúc nàng từ tâm đến thân đều tưởng như mình đã chết. Ở ngay vào ánh mắt lần đầu gặp gỡ, giọng điệu tiên diệu vừa thoáng bên tai đã làm Anh Ngọc ngất ngây, cứ như thế rồi sa vào mê đắm. Mê một cách cuồng si ngưỡng mộ, mong xiết bao, nhớ xiết bao, hi vọng có một ngày sẽ được lại nhìn thấy nàng ấy. Ông trời không phụ người có lòng. Giờ khắc này nàng ấy đang ở ngay trước mặt nàng, khoảng cách rất gần và còn đang có biểu tình chân thật nhất, hồn nhiên nhất trước mắt nàng.

Đinh Mộng Khuê đang tập trung lắng nghe, vô tình nhìn sang lại phát hiện ánh mắt như thiêu đốt của vị công tử Mạnh gia trước mặt. Nơi này là một hang động hoang vu ở dưới vực sâu. Trời còn lại đang mưa lớn không ngớt. Hai người bên trong thì lại một "cô nam" một quả nữ, mà kẻ cô nam kia lại không chút thu liễm nhìn mình chằm chằm, khiến Mộng Khuê bất giác cảm thấy thật khó chịu. Nàng khẽ nhíu mày lại, tay càng nắm lấy xiết chặt lớp áo khoát phủ kín trên thân, ánh mắt cũng thận trọng nhìn lại cẩn trọng dò xét thái độ của người đối diện. Rốt cuộc hành động này đã làm Anh Ngọc nhận ra mình thất thố vô duyên, liền lập tức nàng gượng cười rồi cúi đầu, bỏ thêm củi vào lửa.

Mộng Khuê lấy lại vẻ điềm nhiên, nhìn Anh Ngọc nói:

- Mạnh công tử có đại sự bên mình nên mới vội vã lên kinh thành, người lại vì cứu Mộng Khuê mà rơi xuống nơi này hẳn đã làm cho những người đi cùng ở trên núi lo lắng lắm. Chúng ta vẫn là nên tìm đường lên trên sớm thì tốt hơn.

Anh Ngọc ngước lên gật nhẹ với Mộng Khuê rồi lại gượng cười, lấy cành cây khều mấy quả chuối nướng ra khỏi lửa, khẽ đập đập cho mềm rồi đưa về phía Mộng Khuê:

- Tiểu thư bị chôn vùi cũng qua một đêm một ngày rồi, cũng nên ăn một chút gì đi. Sau đó chúng ta cùng đi tìm đường lên.

Mộng Khuê miễn cưỡng đón nhận quả chuối xanh nướng khét ấy. Nhìn cách nàng ấy ngường ngượng cầm lấy khều khều lớp vỏ đen sì, Anh Ngọc cười cười, tách quả chuối trên tay mình lấy phần thịt bên trong đưa cho nàng ấy:

- Nàng chịu khó một chút. Ở đây ta cũng không tìm được thứ gì tốt hơn.

Mộng Khuê nhón cắn nhẹ một miếng vào miệng. Thứ đồ ăn thế này nàng ấy thực chưa từng ăn qua. Nhìn sang thấy Anh Ngọc lại ăn ngấu nghiến như rất ngon. Nàng buột miệng hỏi:

- Việc Mạnh thái y đột ngột qua đời, có lẽ công tử và Mạnh phu nhân đã chịu rất nhiều khổ sở?

Anh Ngọc lắc đầu:

- Vậy thì không. Phụ thân trước khi lên kinh đã an bày chuyện ở nhà cho ta và mẫu thân. Sau khi người mất, ta cũng theo ý của người đưa mẫu thân đến nương nhờ phủ của Nguyễn Chấn đại nhân ở huyện Nghi Lộc. Hơn một tháng qua, được Nguyễn gia chiếu cố, mẫu tử Kì Phong cũng không đến nỗi chịu khổ sở.

Mộng Khuê lấy làm khó hiểu, lại hỏi:

- Công tử nói Mạnh thái y chưa lên kinh đã có an bày? Không lẽ lão thái y người lại biết trước mình lên kinh sẽ gặp đại nạn hay sao?

Anh Ngọc giật mình nhận ra mình lại lỡ lời nói hớ. Nhưng người trước mặt là Đinh tiểu thư mà người đời gọi là nữ bồ tát, hơn nữa nàng ấy còn là con gái của trung thần Đinh Tung, chắc sẽ không có lí nào nàng ấy lại bán đứng hoặc hại mình. Anh Ngọc cũng không muốn giấu nàng ấy, khẽ gật đầu:

- Chính vì vậy Kì Phong mới cảm thấy nghi ngờ, muốn lên kinh tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của phụ thân.

Mộng Khuê gật đầu:

- Mừng cho Mạnh thái y ở thời khắc thích hợp nhất lại thần kì vạn phúc tìm lại được một người con hiếu thảo trọng nghĩa trọng tình. Mạnh công tử sau khi lên kinh nếu có việc chi cần đến Mộng Khuê, xin cứ đến Đinh phủ tìm ta.