Editor: Lục NặcBạch Kỳ đứng cạnh cửa sổ, thân ảnh thon dài thẳng tắp, chăm chú nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn, từ sáng hôm đó Tường Vi trong ngực của hắn bị người khác cướp mất, hắn kiên quyết xoay người rời đi, toàn bộ thế giới một mảnh ảm đạm, giống như tất cả cảnh sắc đều mất đi màu sắc.
Ngày đó, hắn lựa chọn rời đi, nhưng chuyện này không chứng tỏ hắn buông tha nàng.
Nghĩ đến Tường Vi, bé yêu nhu nhược yêu kiều, nơi sâu nhất đáy lòng nổi lên tầng tầng gợn sóng ấm áp, xa xôi giống như đám mây cuối trời, gió nhẹ trên bờ biển, uyển chuyển hàm xúc.
Không muốn buông tay, ban đầu hắn cho rằng mình không quên được tư vị mất hồn của cô, vưu vật khó có được như vậy, làm cho hắn si mê, quyến luyến không quên.
Cũng có thể là bởi vì biểu hiện của cô với những người khác không giống nhau, sau khi chia tay, cô chưa từng tới tìm hắn, khẩn cầu hắn mà ngược lại không chút lưu tình xoay người bỏ đi, tìm kiếm tình yêu mới.
Nhưng mà suy nghĩ lại, hắn phát hiện, cảm giác nói không rõ này không giống với suy nghĩ lúc trước của hắn.
Ngốc ngếch mê mẩn, khúc mắc quanh quẩn dưới đấy lòng, cảm giác chưa bao giờ trải qua này, chính là yêu sao?
Bất kể cô gái nào có gương mặt hơi giống hay là hoàn toàn khác cô, cô gái nhiệt tình như lửa cũng đều không có cách nào làm cho hắn chú ý. Thời gian chính là ví dụ tốt nhất.
Vậy… quyến luyến không quên, lúc nào cũng mong nhớ, hẳn chính là yêu trong truyền thuyết nhỉ.
Như vậy hắn yêu Tường Vi. Không biết rằng bắt đầu từ lúc nào, hắn đã khắc tên cô lên trái tim của mình.
Cho nên mới thích trêu đùa cô, bắt nạt cô.
Ti bỉ lợi dụng cơ hội sinh nhật tiên hạ thủ vi cường, dụ dỗ cô đến nhà mình, hoàn hảo nuốt vào bụng.
Tư vị tuyệt mỹ như vậy… Một khi đã nhấm nháp qua thì lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, không thể quên được. Làm cho hắn đêm đêm mộng xuân, mỗi khi bừng tỉnh, bên người không có một bóng người, tịch mịnh cô đơn khắc sâu tận xương..
Nếu… Lúc ấy không ác ý bắt nạt cô như vậy.
Nếu… Lúc ấy không nghĩ ra trò chơi song sinh trêu đùa cô.
Nếu… Lúc ấy không dễ dàng nói ra câu chia tay.
Vậy kết quả hiện tại sẽ khác phải không?
Tường Vi đáng yêu, chọc người trìu yêu thương giờ phút này có phải đang rúc vào lòng của hắn, mặc hắn bừa bãi yêu thương sao?
Đôi mắt tối đen, hơi hơi rung động, hắn yên tĩnh đứng đó, không hề nhúc nhích.
Ngón tay thon dài cắm vào lòng bàn tay, các khớp tay trắng bệch.
Đáng tiếc, hắn hối hận quá muộn. Cho tới giờ, hắn chưa từng làm theo cảm tình mình giành cho cô,
Tại sao cô lại dễ dàng bỏ hắn mà đi như vậy?
Tại sao cô lại đi nhanh như thế?
Tại sao không thử quay đầu nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách hắn một lần?
Mặc cho nước sông ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo này thôi.
Đáng tiếc một gáo này lại sớm bị người khác nhanh chân cướp mất.
…
Gương mặt anh tuấn đường cong tao nhã, góc cạnh rõ ràng, giống như bình tĩnh lạnh nhạt, thật ra sóng ngầm bắt đầu khởi động. Lông mi dài chậm rãi mở ra, đôi mắt giống như nước tràn đầy màu sắc.
…
“Tường Vi, ngày mai anh phải đi rồi”. Chiêu Quân rút gậy th*t ra, mặc quần áo, buông tôi toàn thân vô lực, mềm nhũn dựa trên thân hắn ra, đôi tay ôm lấy eo nhỏ của tôi, ôm lấy tôi vào lòng dày rộng rắn chắc của hắn.
Tôi tựa đầu vào vai hắn, rúc vào trong ngực, tùy ý để hắn lau sạch cơ thể, cảm giác được hai chân bủn rủn vô lực, bắp trân ê ẩm. Hắn cầm lấy khăn tay, cẩn thận cẩn thận lau cho tôi, một cỗ trọc dịch từ trong hoa huy*t sưng đỏ chảy ra.
“Chiêu Quân, ” tôi uể oải mở miệng, cảm giác được xung quanh hoa huy*t có chút tê dại sưng to, làm cho tôi không khoẻ thoáng giật giật hai chân, miễn cưỡng tựa vào người hắn, “Em không muốn rời xa anh”.
Hắn còn chưa đi, tôi đã bắt đầu nhớ hắn, bắt đầu lo lắng rồi. Nếu hắn thật sự rời đi, tôi phải làm thế nào bây giờ. Đã nhiều ngày ở chung, ngọt ngào ngắn ngủi, tình yêu của tôi lại càng ngày càng tăng, so với đầm nước kia còn muốn sâu hơn một ngàn thước.
Chiêu Quân đối với tôi, tôi đều xem ở trong mắt, ngọt ngào ở nội tâm. Của hắn tốt, của hắn yêu, của hắn ôn nhu như nước, của hắn bá đạo ghen tuông, đều thâm trầm khắc vào nội tâm của tôi.