Editor: Lục NặcNhìn bóng dáng mẹ rời đi, tiếng đóng cửa truyền đến, tôi hơi chần chờ nhìn Bạch Kỳ đang ngồi trên sô pha.
Giờ chỉ có hai người chúng tôi, vậy hắn có thể mưu đồ gây rối với tôi không? Hoặc là, hắn lại nghĩ ra trò chơi mới nào muốn tìm đến làm tổn thương tôi?
Những lời hắn nói lúc trước khi chia tay làm người ta tổn thương sâu sắc nhưng giờ đối với hắn lại là tôi cãi nhau ầm ỹ rồi bỏ đi? Người này, thật đáng sợ. Tôi hơi đau lòng, cảm thấy khổ sở lúc trước không đáng giá.
Tôi nhìn cửa, do dự trong giây lát, tự hỏi có nên mặc kệ mà tông cửa chạy ra ngoài không nhỉ?
“Tường Vi”. Hắn dịu dàng gọi tôi, bộ dạng tao nhã, lạnh nhạt thanh thuần, “Lại đây, anh sẽ không thương tổn em”.
Tôi cười khổ đi qua, ngồi đầu bên kia sô pha, cách hắn một khoảng xa.
Có một số chuyên cần phải gặp mặt nói cho rõ ràng, cứ trốn trốn tránh tránh không giải quết được việc gì.
“Học trưởng, chúng ta chia tay đi”. Tôi mở miệng, lần nữa nói lại câu này, để mình và hắn nhận rõ sự thật. Mỗi lần nhắc đến, lòng tôi đều run lên, bây giờ ngược lại, chết lặng rồi.
“Em nghĩ rằng hôm qua em đã nói rõ ràng, xin anh buông tha cho em đi. Em thật sự không phải cục đất, không phải đồ chơi của anh”. Tôi thẳng thắn thành khẩn nói.
Vẻ hắn hắn ảm đạm cùng bi thương, hơi cúi đầu che giấu nhưng rất nhanh hắn lại ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn tôi hắn nói: “Tường Vi, anh từng nghĩ em là đồ chơi của anh nhưng mà không phải, tin tưởng anh, anh,anh yêu em”.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, hiểu rõ một điều, hắn yêu cô cho nên mới không thể buông tay, mới không ngừng đuổi theo.
Tôi lắc đầu, trước kia nếu nghe được một câu nói như vậy của hắn tôi nhất định sẽ rất vui sướng và hạnh phúc, cả người bay đến tận mây xanh nhưng mà bây giờ nghe được hắn nói vậy tôi lại cảm thấy hơi buồn cười.
Mọi người nghe, hắn nói anh yêu em, vẻ mặt còn rất thâm tình giống như một diễn viên lành nghề, diễn quá nhập tâm lừa được cả bản thân.
Cho dù hắn thật sự yêu tôi thì cũng bỏ lỡ mất cơ hội rồi. Tôi có Chiêu Quân, hắn sẽ mãi mãi ở cạnh tôi.
Đều nói một khi bị rắn cắm mười năm sợ dây thừng, lời này thật chính xác.
Tôi cũng không ngốc, chỉ cần bị thương tổn một lần sẽ trốn vào bên trong, một mình gặm nhấm vết thương không bao giờ tin tưởng cái người tổn thương mình nữa.
“Tường Vi” thấy tôi cúi đầu trầm ngâm, hắm mở miệng nói, giọng nói rất thành khẩn, “Anh yêu em, xin em cho anh một cơ hội nữa, anh yêu em…”
Giọng nói của hắn như tiếng nước chảy róc rách dần dần yếu dần vì hắn nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện vẻ kiên định nhìn hắn, cái miệng đỏ sẫm khép khép mở mở, cô nói: “Học trưởng, cơ hội vĩnh viễn chỉ có một lần”.