Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Quyển 2 - Chương 10




Cô không muốn trở thành con bài trong tay bất kì ai, cũng không muốn phánđoán rốt cuộc thế nào là tình giả, thế nào là đạo đức giả.

Trên đường quốc lộ đêm khuya.

Cửa ô tô hé mở, gió đêm hun hút ùa vào, mái tóc dài của Sâm Minh Mỹ bị gióthổi rối tung. Cô lập tức đóng cửa xe lại, dùng ngón tay vuốt từng lọntóc xoăn. Trong xe, mùi thuốc lá nồng nặc khiến người ta sặc sụa, côgiận dỗi nói với Việt Xán:

“Sao anh hút nhiều thuốc thế?”

“Ừm.”

Một tay giữ bánh lái, Việt Xán nhìn ánh đèn chiếu hậu màu đỏ thưa thớt phía trước, nhếch mép cười qua loa.

“Anh đợi em rất lâu rồi?” Vì hành động ân cần của anh, trong lòng Sâm MinhMỹ rất vui mừng, hoàn toàn không bận tâm đến sự lạnh nhạt của anh.

“Ừm.” Việt Xán đánh mạnh tay lái sang hướng đường về trung tâm thành phố, hững hờ đáp.

“Đồ đểu!” Sâm Minh Mỹ giơ tay véo cánh tay anh, giận dỗi: “Có lòng đến đónem mà chỉ nói được câu đực câu cái như vậy sao! À, hừm, nói đến mới nhớ, lâu lắm không gặp anh rồi! Nghe nói, đêm Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anhđã qua đêm ở phòng anh…”

“Nghe ai nói?”, Việt Xán lườm cô một cái.

“Ai nói không qua trọng”, Sâm Minh Mỹ chu miệng, “Em chỉ cần nghe anh nóithôi! Diệp Anh hiện giờ rốt cuộc đang có quan hệ gì với anh, tại sao côta lại qua đêm ở phòng anh? Tại sao Việt Tuyên bệnh nằm viện mà cô takhông thèm đến thăm?”.

Đạp mạnh ga, chiếc xe lặp tức lao như giótrên đường. Nét mặt Việt Xán hằm hằm. Chiếc xe đột ngột tăng tốc khiếnSâm Minh Mỹ sợ đến mức mặt mũi tái mét, tay nắm chặt tay vịn phía trên,sợ run bần bật, lúc lâu sau mới hoàn hồn, quầng mắt đỏ lên, ấm ức:

“Xán, em không có ý đó… Không phải em không tin anh, chỉ là… chỉ là em quásợ… Diệp Anh như thể con quái vật bất ngờ chui ra từ bóng đêm tăm tối,phút chốc khiến Việt Tuyên si mê đến độ đầu óc u mê. Em sợ cô ta lạidùng thủ đoạn dụ dỗ anh…”

“Thế mà em còn để anh tiếp cận cô ta”, ánh sáng bên ngoài cửa xe lướt qua loang loáng, Việt Xán cười khẩy.

“…” Sâm Minh Mỹ nhất thờ không biết trả lời ra sao bèn cười trừ, nũng nịu:“Được rồi, em biết anh chịu ấm ức. Đều là em không tốt, anh đến đón em,em lại gây sự với anh. Đều là em sai, anh tha thứ cho em nhé, tha thứcho em được không?” Nói rồi, Sâm Minh Mỹ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve cánhtay Việt Xán. Việt Xán lạnh lùng nhích ra. Trong lòng Sâm Minh Mỹ hơikhựng lại, gương mặt bắt đầu bối rối, cho đến tận bây giờ, Việt Xán vẫnkhông thích có bất cứ cử chỉ nào thân mật với cô.

“Anh đang lái xe, chú ý an toàn.” Việt Xán chau mày, lạnh nhạt nói.

Sâm Minh Mỹ thở phào, tiếp tục nũng nịu cười nói: “Ngày kia là cuộc thithời trang châu Á sẽ diễn ra, tác phẩm tham dự cuộc thi của em đã hoànthành hết rồi, Quỳnh An và Liêu Tu đều cho rằng em chắc chắn sẽ giànhgiải quán quân!”.

“Thế sao?” Lại một ngã rẽ, Việt Xán hững hờ hỏi, “Sẽ xuất sắc hơn tác phẩm của Diệp Anh chứ?”.

“Đừng đánh đồng em với cô ta”, trong giọng nói có sự ngập ngừng, Sâm Minh Mỹbực bội, “Cô ta chẳng qua chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học hạngxoàng. Hai lần trước chỉ là do cô ta may mắn. Cuộc thi lần này cần thựclực, đợi tác phẩm của em và cô ta ra mắt, mọi người sẽ biết thế nào mớilà phượng hoàng thật sự, thế nào là chim sẻ học đòi không phải lối”.

“Thế nào là chim sẻ học đòi không phải lối…”, Việt Xán chậm rãi nhắc lại mấy từ này.

“Toàn bộ tác phẩm tham dự cuộc thi của Diệp Anh cũng đã hoàn thành rồi sao?”, Sâm Minh Mỹ làm ra vẻ tiện mồm hỏi, “Cô ta dùng những người mẫu nàovậy?”

Nhìn Sâm Minh Mỹ qua gương, Việt Xán nói: “Hôm nay cô ta đã tiến hành tổng duyệt rồi”.

“Ồ, ở đâu thế? Đạo diễn show là ai? Ai là ngưởi điều chỉnh ánh sáng? Côngty người mẫu…” Giọng Sâm Minh Mỹ khó che giấu được sự nôn nóng.

Lấy ra một tập giấy tờ, “Đều ở trong này”, Việt Xán vứt tập giấy tờ vàolòng Sâm Minh Mỹ, như cười như không, nói: “Biết là em sẽ rất muốn biết, nên anh liền mang đến ngay cho em, kết quả bị em kêu ca cho một trận”.

“A!” Nắm chặt tập giấy tờ, Sâm Minh Mỹ không dừng được, mở ra xem. Quảnhiên, bên trong có tất cả các nội dung mà cô muốn biết. Tròng lòng vuimừng khôn xiết, cô hận không thể ôm chặt lấy Việt Xán và hôn anh một cái thật mạnh! Nhưng chỉ sợ lại bị anh né tránh, cô đành kiềm chế niềm vui, nũng nịu: “Xán, yêu anh quá! Em phải làm gì để cảm ơn anh đây!”.

Con đường quốc lộ trong màn đêm, chiếc Lamborghini giống như một tia chớpchói lòa. Trong xe, Việt Xán nhếch miệng, lạnh nhạt nói:

“Thế thì lần này giành chức quán quân cho anh.”

Buổi tổng duyệt kết thúc.

Từng dãy đèn sân khấu rực rỡ lần lượt tắt đi, tiếng loa đài im bặt, ngườimẫu và tất cả các nhân viên đều đã ra về, George và Tracy cũng mangtrang phục tham gia cuộc thi ra về, hội trường vắng vẻ, chỉ còn lại mộtmình Diệp Anh.

Cô thu dọn đồ đạc.

Trên hàng ghế khán giảtối tắm, cô dường như đang đợi ai đó, nhưng lại chỉ muốn ở một mình giây lát. Bóng dáng lẻ loi, nho nhỏ, nghiêng nghiêng đỗ dài trên từng bậcthang trên khán đài, cô bỗng nhiên hoảng hốt nhớ lại, rất lâu, rất lâutrước đây, khi cô còn là một đứa trẻ, mỗi lần trước show diễn thờitrang, cha cô đều có buổi tổng duyệt như thế này.

Thời trang không phải chỉ để mặc trên người người mẫu.

Nó còn là một cảnh sắc.

Kết hợp với ánh đèn, âm nhạc, biên đạo sẽ khiến một show trình diễn thờitrang trở nên hoành tráng, diễm lệ, mờ ảo, khiến người ta xem ngất ngây, rung động. Mỗi lần tổng duyệt, cha đều đứng dưới sàn catwalk chỉ huytoàn bộ, cô bé con là cô ngày đó ngồi một mình trên hàng ghế khán giả,lặng lẽ xem từng lượt tổng duyệt, như thể đang được ngắm nhìn hoa tườngvi nở rộ từng chút một, cuối cùng nở bung thành biển hoa rộng lớn, lộnglẫy.

Cô thích ánh sáng rực rỡ đó.

Thích âm nhạc diệu kì đó.

Thích những người mẫu xinh đẹp, yêu kiều điệu đà bước ra.

Thích sự tập trung chăm chú trên gương mặt cha.

Thích mỗi lần dù cha bận tối mắt tối mũi vẫn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn cô,thấy cô ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, đáy mắt lại ánh lên nụ cười yêuthương.

Bước đến bên tường.

Cô bật công tắc đèn.

Từng dãy đèn lần lượt sáng lên, từng chùm ánh sáng rực rỡ, diễm lệ khiến sàn catwalk sáng bừng lên trong phút chốc. Cô bước lên sàn diễn, chậm rãitiến về phía trước, hai bên là hàng ghế khán giả đang chìm trong bóngtối, không một bóng người. Cô dường như nhìn thấy cha đang dang hai tay, có hàng ngàn, hàng vạn tiếng vỗ tay hoan hô, cha cười tươi, tiến vềphía trước, trước mắt là ánh sáng lấp lánh như biển sao, cha cúi rạpngười trước hàng ghế khán giả đang vỗ tay nhiệt liệt.

Đây là thời khắc vinh quang nhất của nhà thiết kế.

Cha từng nói với cô, khi một show diễn thời trang kết thúc, khi nhà thiếtkế bước lên sàn diễn trong vòng vây của các người mẫu, dang hai cánhtay, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, rồi cúi rạp người trước các khángiả đang kích động, phấn khích, đây chính là thời khắc vinh quang nhấtcủa nhà thiết kế.

Cánh cửa hội trường được kéo ra.

Trênsàn diễn lộng lẫy, dưới ánh sáng chói lòa, Diệp Anh thẫn thờ đứng thẳng, nhìn về bóng người không rõ mặt phía cửa. Rất lâu, rất lâu trước đây,sau mỗi show diễn thời trang của cha kết thúc, cô thường lén chạy lênsàn diễn, bắt chước điệu bộ của cha, cúi rạp người cảm ơn hàng ghế khángiả trống không. Đến khi cha hớt hơ hớt hải tìm cô, ông lại chỉ cười rồi xoa đầu con gái, dắt tay cô đi tham dự tiệc mừng hoành tráng.

Bóng người càng lúc càng gần.

Trên sàn diễn, cô thấy nụ cười tao nhã của người đó, đôi mắt đào hoa lại bừng sáng như mặt nước mùa xuân và ánh trăng mùa thu.

Trên con đường quốc lộ vắng lặng.

Đèn đường sáng tỏ.

Chiếc xe đua Maybach hai chỗ gào rú lao nhanh như chớp, thân xe màu hồng đàovô cùng kiều diễm, tốc độ nhanh như gió. Tay lái bọc da thật cũng màuhồng đào, giống như một mỹ nhân thướt tha được điều khiển dưới đôi taymột người đàn ông.

“Thế nào, nữ thần? Xe mới của tôi có đẹp không?”, Khổng Diễn Đình hất cằm, nở nụ cười ngạo mạn, đắc ý.

“Ừm”, Diệp Anh khẽ gật đầu, “May mà dây an toàn vẫn là màu đen”. Chỉ có dâyan toàn màu đen trong cả biển màu hồng đào, đến họp khăn giấy cũng màuhồng đào.

Khổng Diễn Đình cười lớn, nói: “Nữ thần, cô thật là tẻ nhạt”.

Diệp Anh nhếch mép, nhìn ra bên ngoài cửa xe. Đêm đã về khuya, trên conđường quốc lộ rộng thênh thang lác đác xe cộ, tốc độ nhanh khiến cô hơikhó chịu.

“Vừa lấy được xe sao?”

“Đúng thế! Chiều nay mớilấy được! Chiếc xe này quả nhiên không tồi, lên ba trăm tám mươi dặm một cách rất nhẹ nhàng! Màu hồng đào là do tôi đặt riêng đó! Rất tuyệt phải không!”, Khổng Diễn Đình thích thú nói, “Sao, có người nói với cô?”.

“Tôi đoán.”

Anh ta giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, hoàn toàn không cầnđoán cũng biết. Cho dù khá nổi trội trong cuộc đấu tranh tàn khốc củagia tộc nhà họ Khổng, nhưng Khổng Diễn Đình thỉnh thoảng vẫn toát ra nét gì đó rất trẻ thơ, khiến cô ngưỡng mộ. Chỉ có người được yêu thương hết mực mới có dáng vẻ trẻ thơ như thế.

“Ha, ha.”

Khổng Diễn Đình hình như nhìn cô rất thâm tình, rồi cười nói:

“Nữ thần, buổi tổng duyệt thế nào rồi?”

“Cũng được.”

“Có thắng được không?”

“Có lẽ.”

“Chí ít cũng có thể đánh bại Sâm Minh Mỹ chứ?”

“… Cũng có lẽ.” Tốc độ xe nhanh như tên bay và nghiêng ngả khiên cô mơ màng buồn ngủ.

“Nữ thần, xin cô tập trung một chút được không? Lần này cô đại diện cho cảthương hiệu Globe của chúng tôi tham gia cuộc thi đấy”, Khổng Diễn Đìnhđánh tay lái, ai oán nói, “Có trời biết, vì cô mà tôi đã phải gánh không biết bao nhiêu áp lực khi không để đội thiết kế thời trang nữ cao cấpcủa chúng tôi tham gia cuộc thi. Nếu cô không thể giành giải quán quân,một đám người của Khổng thị sẽ vồ đến, ăn tươi nuốt sống tôi. Vì vậy, nữ thần, coi như vì tôi, xin cô nhất định phải cố gắng, cố gắng hơn nữađược không?”.

“Khổng thiếu gia,” Diệp Anh mỉm cười, “Khổng thịvốn dĩ vứt cho anh một bãi chiến trường, đội ngũ thiết kế thời trang cao cấp của các anh ngoài việc là chỗ để nhét con ông cháu cha thì chả cóchút tác dụng gì. Tham gia cuộc thi mới là trò cười thật sự, còn anh thì phải chịu oan uổng. Nếu anh đã tin tưởng tôi, để tôi đại diện bên anhtham dự cuộc thi thì xin anh phải luôn tin tưởng tôi đến cùng”.

“Ồ?” Khổng Diễn Đình liếc cô, cười, “Sao tôi lại ngửi thấy mùi âm mưu ở đây nhỉ?”

“Làm gì có âm mưu gì”, Diệp Anh lười biếng nhìn ra ngoài cửa xe, “Đườngđường chính chính thi đấu thì thắng cũng phải đường đường chính chínhchứ, như thế mới khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục”.

Trên con đường quốc lộ thênh thang trong màn đêm, chiếc Lamborghini từ phíasau gầm rú đuổi theo, “vút” một tiếng, trong nháy mắt đã vượt qua chiếcMaybach màu hồng đào, hai bóng người trong xe Lamborghini lướt qua nhưmột tia sáng, rồi xa dần đến khi thành một chấm đen ở đoạn đường phíatrước.

“Mẹ kiếp!”

Khổng Diễn Đình chửi thề một câu, nhấnmạnh ga nhưng đã không còn kịp nữa, liền tức tối xả ra một loạt câu nóithô lỗ. Diệp Anh tựa đầu về phía sau, khép mắt lại. Bên ngoài, hàng câybên đường như những bóng đen mệt mỏi lao lên trong bóng đêm. Bất giác,hơi thở Diệp Anh sâu dần.

***

Tòa cao ốc tập đoàn Tạ thị trong đêm sâu.

Trong văn phòng trên tầng hai mươi sáu. Đống tài liệu chất cao như núi cơ bản đã giải quyết xong, ly cà phê đã lạnh ngắt, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn lật xem tờ văn bản mà Tạ Phố vừa đưa đến, mấy con số trong văn bảnkhiến anh chau mày, hỏi nhỏ: “41%?”.

“Đúng thế”, Tạ Phố đáp, “Hơn nữa, Đại thiếu gia vẫn đang tiếp tục tiếp xúc với các cổ đông khác,trưa nay Đại thiếu gia vừa hẹn ăn cơm với chủ tịch Chu của Hoa Thịnh”.

“…Tôi biết rồi.” Bóp bóp trán, sắc mặt Việt Tuyên trắng bệch. Hôm nay là ngày đầu tiên anh xuất viện. Tuy bác sĩ đã ra sức khuyên can, Tạ Hoa Lăngcũng kiên quyết không đồng ý những gần đây tình hình tập đoàn căng thẳng khiến anh buộc phải xuất viện để điều hành. Từ khi Việt Triệu Huy quađời, Tạ lão thái gia vì già cả nên từ bỏ quyền điều hành công ty, ViệtXán chưa từng từ bỏ ý định, đã ngấm ngầm tiến hành tranh đoạt quyềnkhống chế tập đoàn. Anh biết rất rõ kết cục đang chờ đợi mẹ anh và anhmột khi Việt Xán nắm được hội đồng quản trị là gì.

Vì vậy, khi Việt Xán đưa ra thỏa thuận đó.

Anh đã đồng ý.

Trong căn nhà kính vào đêm giông tố vần vũ, ánh chớp chói lòa, tiếng sấm rềnvang, sau khóm tường vi đỏ tươi yêu kiều, hoang dại, dù cách một khoảngxa, nhưng anh vẫn cảm thấy sau lưng mình là sự kinh hãi và nỗi thất vọng trong ánh mắt cô. Còn buốt lạnh hơn cơn mưa điên cuồng trong đêm sâu.Cô đã nghe được bao nhiêu. Phải chăng cô đã biết rõ những điều anh từnglàm. Khi anh máy móc điều khiển xe lăn qua khóm tường vi đỏ tươi, trongsự hợp âm của tiếng mưa và tiếng sấm, cô đã run rẩy lùi về sau một bướcnhư thể phát hiện trên người anh có độc, cho dù trong tay cô đang cầm ôvà áo khoác cho anh tránh mưa tránh rét.

“Khụ khụ!” Lồng ngực như thể bị nhét đầy khí lạnh, Việt Tuyên bịt miệng, cố kìm cơn ho dữ dội,sắc mặt tráng bệch chẳng khác gì cánh hoa dành dành ướt đẫm. Bên ngoàicửa sổ văn phòng, đêm đã về khuya, ánh trăng sáng tỏ treo lơ lững trênbầu trời, anh im lặng hồi lâu, cho đến khi Tạ Phố nghe xong cuộc điệnthoại, khẽ khàng thông báo với anh.

***

Diệp Anh tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn đang trong chiếc Mayback. Màu hồng đào ngập tràntrước mắt khiến cô hơi hoảng hốt, rất lâu, rất lâu trước đây, cha côcũng thích trang trí phòng cô bằng màu hồng giống như thế giới thần tiên của cô công chúa nhỏ. Thực ra, cô chẳng thích màu hồng đến vậy, nhưnglại chưa từng nói cho cha biết.

Bên ngoài, trăng sáng vằng vặc.Cô tưởng mình đã ngủ rất lâu nhưng chiếc đồng hồ đo giờ trên xe cho biết cô mới ngủ được khoảng hai mươi phút.

“Tỉnh rồi à?” Cánh cửa xebên cạnh mở ra, Khổng Diễn Đình thò người vào, thấy cô đã tỉnh dậy, cóchút tiếc nuối: “Cứ tưởng ông trời cuối cùng cũng thương tình mà cho tôi cơ hội được bế nữ thần cơ đấy”.

“Cảm ơn”, Diệp Anh cười, đôi chân dài bước ra khỏi xe.

Đêm khuya, không khí mát lạnh, trong lành.

Phía trước là khu căn hộ đèn đuốc rực rỡ, cô cùng Khổng Diễn Đình cùng tiếnvào. Thang máy dừng ở tầng mười tám, “Tinh” một tiếng, cửa thang máy mởra, đại sảnh rộng rãi, trên sàn đặt một bình lớn, đủ các loại hoa màutrắng và tím, trên cánh hoa vẫn còn đọng những giọt sương trong veo,xinh đẹp ngát hương.

Bên ngoài cửa sổ là dòng xe tráng lệ. Từngđốm sao sáng lấp lánh, điểm xuyết ánh đèn. Bên kia sông là khu nhà caotầng khác, cô đã từng cùng một chàng trai có vẻ ngoài thanh khiết nhưhoa dành dành trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ, ngắn ngủi ở dó. Xahơn một chút nữa, thấp thoáng tòa nhà tập đoàn Tạ thị, một số văn phòngvẫn hắt ra ánh đèn lấp lánh như sao.

“Roạt!”

Khổng Diễn Đình lấy điều khiển, rèm cửa tự động dần dần được kéo xuống.

“Nữ thần, hoan nghênh cô!” Khổng Diễn Đình đã để hành lý của cô vào phòngngủ từ trước, bây giờ ra dáng chủ nhà hiếu khách, đưa cô đi tham quankhắp các phòng. “Đây là bếp.” Thời thượng, cao cấp, sạch sẽ, sáng bóng,cần gì có nấy. “Đây là phòng đọc sách của cô.” Chiếc bàn viết rộng rãi,ghế xoay bọc da thật, máy tính mới tinh, thậm chí, trên giá sách còn cómấy quyển tạp chí, sách báo về thiết kế thời trang, nhìn rất ra dáng.“Đây là phòng thiết kế của cô.” Chiếc bàn làm việc lớn, các loại công cụ chuyên dụng, một chiếc tủ đang mở, bên trên đặt hàng loạt các loại vảivà phụ kiện đã được phân loại cẩn thận. “Đây là phòng ngủ của cô.” Chiếc giường lớn, êm ái, chăn ga gối đệm mới tinh, trên kệ tủ đầu giường đặtlọ hoa bằng pha lê cắm đầy hoa hồng xinh đẹp. “Đây là nhà vệ sinh củacô.” Chính giữa là bồn tắm màu trắng lãng mạn, rèm trắng phất phơ nhưmộng ảo.

“Có hài lòng không?” Đôi mắt đào hoa nhìn cô trìu mến,Khổng Diễn Đình nói: “Rèm trắng này là do tôi tự tay treo lên cho côđấy”.

“Ừm.” Diệp Anh hờ hững gật đầu, “Chỉ cần anh tháo cái rèmtrắng này ra, tôi sẽ rất hài lòng”. Cả căn hộ là hai màu xanh trắng,phong cách Địa Trung Hải, đơn giản, thoải mái, cô khá là thích.

“OK! Chỉ cần nữ thần hài lòng, bắt tôi làm gì cũng không vẫn đề!” Khổng Diễn Đình đầy vẻ chân thành, “Hi vọng nữ thần không chê nơi này sơ sài, vàcó thể tiếp tục ở lại đây”, nói rồi, anh ta lại mở một cánh cửa phòngkhác, “Nữ thần, đây là phòng của tôi”.

Đây là một phòng ngủ phụ.

Đồ đạc bên trong có chút bừa bộn, chật chội, hình như vừa được chuyển từphòng khác sang, chưa kịp thu dọn xong, một số khung ảnh nằm trên đất.

“…”

Diệp Anh nhướng mày nhìn anh ta.

“Nữ thần, tôi đã dâng tặng cho cô tất cả những gì tôi có, chỉ xin nữ thầnbố thí cho tôi một phòng nhỏ để tôi dung thân.” Đặt một tay lên ngực như kỵ sĩ trung thành, Khổng Diễn Đình tỏ vẻ chân thành, “Tôi xin thề, đợiđến khi chúng ta thành công, tôi nhất định sẽ mua một khu trang viên xahoa tặng cô, tuyệt đối không để cô chịu ấm ức, phải ở cùng một căn hộvới tôi như hôm nay”.

Đóng cửa phòng ngủ.

Thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân Khổng Diễn Đình trong phòng khách, Diệp Anh tựangười vào cửa, hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm thở ra. Tất cả đồ đạc của cô được đặt trên tấm thảm cuối giường, hành lý, ba lô, còn cả chiếc giá vẽ màu xanh đen, trên giá in hình bông hoa trường vi màu bạc, lấplánh dưới ánh đèn.

Cô úp ngược giá vẽ lại.

Lấy chân đá nó vào gầm giường.

Lạnh lùng nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, đáy lòng cô dường như trànngập ánh trăng lạnh buốt. Ánh mắt lạnh nhạt, cô bất động hồi lâu.

Việt Tuyên.

Việt Xán.

Thế gian này rộng lớn vô cùng. Cô lại phải đưa ra lựa chọn giữa hai ngườihọ. Cô không muốn trở thành con bài trong tay bất kỳ ai, cũng không muốn phán đoán thế nào là tình thật, thế nào là đạo đức giả.

***

Trong nháy mắt, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á đã đến.

Vòng sơ tuyển của Hàn Quốc, Singapore, Malaysia đang diễn ra sôi nổi, báochí, tạp chí, ti vi, mạng Internet tràn ngập tin tức và thông tin liênquan đến cuộc thi. Các ứng viên Malaysia có vẻ bình bình. Một nhà thiếtkế mới tài năng khu vực Hàn Quốc lại gây được sự chú ý cao. Các tác phẩm thiết kế mang phong cách Punk của nhà thiết kế này đã làm nên làn sóngtranh luận sôi nổi, đồng thời cũng nhận được sự tán thưởng của ôngBrown, nhà thiết kế bậc thầy nổi tiếng đến từ Milan.

Cuộc thi Nhật Bản sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng.

Còn cuộc cạnh tranh khu vực Trung Quốc sẽ chính thức mở màn vào tối nay!

Hai nhà thiết kế thời trang vô cùng nổi tiếng, Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh, đều là những nhà thiết kế nữ xinh đẹp, lại có mối quan hệ tình cảm phứctạp, rối như mớ bòng bong với hai vị thiếu gia tập đoàn Tạ thị, lần nàylại đại diện cho hai công ty khác nhau tham gia cuộc thi, làm dấy lênbầu không khí chết chóc. Cuộc cạnh tranh giữa hai người sớm đã được báomạng và phương tiện truyền thông thổi phồng khiến người người đều biếtvà trở thành chủ đề nóng hổi rất được quan tâm.

Do vậy, cuộcthi bắt đầu lúc tám giờ đêm nay, không chỉ khiến làng thời trang hết sức chú ý, mà giới showbiz cũng vô cùng kích động. Các phóng viên đã túctrực bên ngoài nơi ở của Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh từ sớm, liên tục cậpnhật diễn biến mới nhất hai tư trên hai tư. Các diễn đàn Inernet cũngthảo luận và bình luận sôi nổi!

Sáu giờ tối.

Trong vòngvây của phóng viên, Sâm Minh Mỹ ra khỏi căn hộ. Các phóng viên lập tứclao đến, hàng loạt micro với logo đài báo hướng về phía cô. Trông ốngkính nổi bật hình ảnh Sâm Minh Mỹ đang khoác trên mình chiếc váy màuvàng chanh, nổi bật lên gương mặt xinh đẹp, yêu kiều. Các phóng viênchen nhau đặt câu hỏi: “Sâm tiểu thư, cô có tự tin mình sẽ giành chức vô địch khu vực Trung Quốc đêm nay không?”, “Sâm tiểu thư, đêm nay cô sẽbước ra sàn diễn với ai? Là Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia ViệtTuyên?”, “Nghe nói cô và Nhị thiếu gia tập đoàn Tạ thị nối lại tình cũ,có đúng thế không?”, “Xin hỏi cô đánh giá thế nào về Diệp tiểu thư, nhàthiết kế cũng thuộc tập đoàn Tạ thị?”, “Diệp tiểu thư, cha cô…”.

Sâm Minh Mỹ mở cánh cửa chiếc xe Ferrari, nho nhã ngồi vào ghết lái, kéocửa kính xuống một nữa, trước ống kình máy quay, mỉm cười đáp lời cácphóng viên: “Chức vô địch đêm nay, tôi rất tự tin!”. Nói rồi, chiếcFerrari hiên ngang phóng vút đi, các phóng viên điều kinh ngạc cảm thán. Lúc lâu sau, đột nhiên có phóng viên như thể bừng tỉnh nhìn theo bóngchiếc xe vừa phóng đi, hét lên: “A, chiếc xe này hình như đã từng là xeyêu thích của Đại thiếu gia nhà họ Tạ!”.

Còn các phóng viên túctrực tại cửa nhà họ Tạ, thấy Tạ Hoa Lăng đi ra, rồi Đại thiếu gia đi ra, thậm chí đến Nhị thiếu gia ít khi xuất hiện cũng đi ra nhưng đợi mãicũng không thấy một ứng viên nặng kí khác của vòng sơ tuyển khu vựcTrung Quốc – Diệp Anh, xuất hiện.

Dưới sảnh khu căn hộ ven sông.Trong chiếc xe Mayback màu hồng đào bắt mắt, tinh tế, kính xe chầm chậmhạ xuống, Khổng Diễn Đình cười tươi như hoa đào mùa xuân, huýt sáo vớiDiệp Anh vừa bước ra: “Hi! Nữ thần, đợi cô lâu lắm rồi đấy nhé”.

Trong tay xách chiếc ba lô lớn, Diệp Anh hờ hững cười, cả ngày nay không thấy bóng dáng Khổng Diễn Đình đâu, cô còn tưởng mình phải gọi taxi đi. Đếnbên cạnh chiếc Mayback màu hồng đào, cô đang định đưa tay mở cửa…

“Tít!” Cùng với tiếng còi xe là một chiếc Bentley màu đen chậm rãi tiến đến,vượt lên chiếc Mayback màu hồng đào, vừa vặn đỗ ngay trước mũi xeMayback.

“Khốn kiếp!” Khổng Diễn Đình bực tức chửi thề một tiếng. Đêm trước bị chiếc Lamborghini vượt lên đã điên tiết lắm rồi, bây giờđến một chiếc Bentley cũng tới ức hiếp anh ta. Khổng Diễn Đình mở cửaxe, xông ra, tức tối gõ mạnh vào cửa kính chiếc xe Bentley màu đen! Thờ ơ nhìn chiếc Bentley màu đen quen thuộc, ngoài việc những ngón tay nắmchặt ba lô ra, mặt Diệp Anh không lộ chút biểu cảm nào.

Trongbóng chiều, cánh cửa chiếc Bentley màu đen mở ra. Đôi chân dài của đànông gọn gàng trong chiếc quần u bước ra. Ánh chiều tà như máu. Người đàn ông cao to, anh tuấn, ngũ quan sắc nét như tô như vẽ, đẹp đến mức ngang tàng. Ánh mắt anh u tối, mạnh mẽ nhìn chằm chằm về phía Diệp Anh đangđứng bên đường. Diệp Anh vẫn thờ ơ, quay người, đưa tay mở cửa rồi ngồivào trong chiếc Mayback màu hồng đào.

Trong xe, cô bỗng nhiên khép chặt mắt, ngón tay xoắn chặt quai ba lô.

“Tạ đại thiếu gia…”

Loáng thoáng giọng giễu cợt của Khổng Diễn Đình vọng đến, cô không nghe, cũng chẳng buồn nghe. Đợi tâm trạng bình thường trở lại, cô phát hiện KhổngDiễn Đình hình như đạt được thoả thuận gì đó với Việt Xán, lái chiếcBentley màu đen rời đi trước.

Dưới ánh chiều tà màu máu. Cánh cửa chiếc Mayback màu hồng đào được mở ra, ghế lại bên cạnh lún xuống, mùithuốc lá nhàn nhạt trên người đàn ông xông vào mũi Diệp Anh.

“Thất vọng không? Khi thấy anh chứ không phải Việt Tuyên bước ra từ chiếcBentley màu đen đó.” Việt Xán giễu cợt nói, rồi khởi động chiếc xeMayback, chiếc xe lao đi như một mũi tên!

Diệp Anh lặng thinh.

Lâu sau, cô mỉm cười.

“Đúng là hơi thất vọng.”

Sau đêm mưa gió ở căn nhà kính, cô tưởng rằng mình sẽ không còn xuất hiệntrước mặt Việt Tuyên nữa, Việt Tuyên chí ít cũng sẽ đến hỏi cô xem đãxảy ra chuyện gì. Nhưng không. Ngoài hai ngày đầu tiên, Tạ Bình gọi điện bảo cô đến bệnh viện chăm sóc Việt Tuyên, phản ứng của Việt Tuyên nhưthể mình chưa từng tồn tại trong thế giới của anh vậy.

Quả nhiênlà người đàn ông có trí tuệ. Đã bị vạch trần thì thôi luôn, không cầngiải thích và cứu vãn một cách vô nghĩa. Trong lòng cô lẽ ra phải cảmthấy nhẹ nhõm, thoải mái, không nên bận tâm mới phải, nhưng cô không thể không thừa nhận, vẫn có chút gì đó chua chát không thể xoá nhoà, khôngthể nuốt trôi, trống rỗng vô cùng.

Nhìn biểu cảm trên gương mặtcô, đáy mắt Việt Xán tối sầm lại. Anh hít thật sau. Dưới sự điều khiểncủa anh, chiếc Mayback màu hồng đào chạy chậm lại, êm ru dễ chịu. Mộtlát sau, trong xe cất lên giọng trầm thấp của anh: “Anh tưởng sau khibiết tất cả, em sẽ rời xa cậu ấy, sẽ tha thứ cho anh”.

Diệp Anh mỉm cười: “Đúng thế, tôi sẽ rời xa anh ấy, sẽ tha thứ cho anh”.

Hai tay nắm chặt, Việt Xán sững sờ quay đầu nhìn cô, chiếc Mayback đột ngột xoay ngang trên đường. “Tít!”, những chiếc xe phía trước đang chạy đếnhò hét tránh né! Việt Xán chua xót nhìn tình hình bên dưới, nói:

“Em lừa anh.”

“Thế nên, có nghĩa lý gì chứ?” Diệp Anh vẫn cười, “Những lời tôi nói, anhkhông tin. Những lời anh nói, tôi cũng không tin. Diễn xuất của ViệtTuyên cao siêu, trình độ diễn xuất của anh cũng chẳng thua kém gì!”.

“…Anh chưa từng lừa dối em.”

“Thế sao”, Diệp Anh cười nói, “Thế đêm hôm trước đi đón Sâm Minh Mỹ về nhà,anh đã nói những gì với cô ta? Còn đưa cho cô ta cái gì?”.

Việt Xán ngó người.

“Em…”

Cô cười nhạt:

“Đại thiếu gia, tôi sẽ không thể làm kẻ ngốc mãi. Anh đứng về phía tôi haySâm Minh Mỹ, đó là quyền tự do của anh. Việc của tôi, anh muốn nhúng tay vào hay không, cho dù anh làm cho tất cả tâm huyết của tôi đổ sông đổbể thì đó cũng là quyền tự do của anh, là bản thân tôi không đủ thựclực.”

Trái tim như đóng băng.

Băng giá dần chiếm ngự từng tấc, từng tấc da thịt!

Nhìn nụ cười hờ hững bất cần của cô, Việt Xán đau đớn đến mức không nói nênlời. Anh hoảng hốt lái xe. Không biết sau bao lâu, chỉ biết đến khi côhét lên mấy tiếng, anh mới dần phát hiện cách trung tâm triển lãm quốcgia, nơi tổ chức cuộc thi không xa. Chiếc Bentley màu đen đã đỗ bênđường phía trước mấy mét, Khổng Diễn Đình tựa người vào xe, vẫy tay.

“Để tôi xuống xe.”

Tháo dây an toàn, nụ cười Diệp Anh có chút giễu cợt:

“Nếu không phóng viên lại chú ý đến ân ái tình thù của bốn chúng ta mà không có thời gian quan tâm đến cuộc thi đêm nay mất.”

Im lặng đỗ chiếc Mayback màu hồng đào bên đường, Việt Xán vươn tay mở cửaxe cho cô. Diệp Anh nhấc ba lô, nửa người đã ra khỏi xe, không biết đang nghĩ gì, lại ngồi xuống, nhìn anh, nói:

“Tôi đã từng nói cho anh nên làm thế nào rồi đấy.” Cô cười xinh tươi, ghé sát vào anh, khẽ hônlướt qua má anh như chuồn chuồn chạm nước, rồi bước xuống xe, đóng cửalại, đi về hướng Khổng Diễn Đình mà không buồn ngoái lại nhìn.

***

Là nơi diễn ra cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc,trung tâm triển lãm quốc gia đêm nay lộng lẫy, diễm lệ vô cùng. Rấtnhiều phóng viên đứng chen chúc ở cửa ra vào. Một biển máy qua, máy ảnh, micro, xe truyền hình lưu động của các hãng truyền thông tấn và vô số ô tô hàng hiệu của quan khách đỗ chật bến đỗ xe.

Đêm nay, tất cả mười nhà thiết kế mới tài năng tham dự cuộc thi.

Khác với những buổi ra mắt thời trang trước đây, thông thường trong các tuần lễ thời trang, các nhà thiết kế sẽ tự quyết định thời gian, trong vòngmột tuần chọn ra địa điểm mình yêu thích để tổ chức. Còn đêm nay, vì cótính chất thi đấu, do vậy tất cả sẽ tập trung lại với nhau cùng cho ramắt sản phẩm thiết kế thời trang, hơn nữa mỗi nhà thiết kế sẽ chỉ côngbố mười bộ thời trang cao cấp.

Sau khi trình diễn tác phẩm củamười nhà thiết kế mới tài năng, mười nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế doBan tổ chức mời sẽ đến đánh giá, chọn ra nhà thiết kế có tư cách đạidiện cho khu vực Trung Quốc tham dự vòng thi toàn châu Á tiếp theo.

Vì vậy, buổi trình diễn thời trang đêm nay vẫn chưa được bắt đầu nhưng đã dấy lên mùi thuốc súng nồng nặc.

Khoảng sáu giờ tối, các nhà thiết kế mới tài năng lần lượt xuất hiện. Có nhàthiết kế vận trang phục trang trọng, nổi trội trong hội trường, có nhàthiết kế lại mặc áo phông quần bò thoải mái, có người rất khiêm tốn nóimình chỉ đến để học hỏi, người tự tin sẽ đánh bại cả hai nhà thiết kế vô cùng ăn khách là Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh và giành thắng lợi. Gần bảygiờ tới, Diệp Anh xuất hiện. Trong ánh đèn flash triền miên như biểnsáng, Diệp Anh xách chiếc ba lô lớn, mặc chiếc áo lụa màu trắng và quầndài màu đen, mái tóc đen dài được buộc kiểu đuôi ngựa mềm mượt như tơsau đầu. Dáng vẻ của cô ung dung, trang điểm cũng rất nhạt, đôi mắt đen u tối như đêm sâu, lại thêm đôi môi màu nhạt, cả người toát lên sự nhonhã, lạnh lùng, tạo cảm giác chuyên nghiệp song lại mang chút gì đó xacách.

Sánh vai với cô là thiếu gia út của tập đoàn Khổng thị -Khổng Diễn Đình. Khổng Diễn Đình mặc bộ vest in hoa văn đẹp đẽ, vừa đivừa vẫy tay với các ký giả đang vây quanh, đôi mắt đào hoa cười như gióxuân. Các phóng viên kích động, hỏi tới tấp: “Diệp tiểu thư, chủ đềthiết kế của tác phẩm cô ra mắt đêm nay là gì?”, “Diệp tiểu thư, tại sao người xuất hiện cùng cô lại là Khổng Diễn Đình mà không phải là vị hônphu Việt Tuyên??”, “Diệp tiểu thư, giữa cô và Sâm Minh Mỹ, ai là ngườicó xác xuất giành chiến thắng lớn hơn?”, “Diệp tiểu thư…”

Trướcmặt là vô số micro, mỗi chiếc đều gắn logo màu sắc của các hãng truyềnthông, dưới ánh đèn flash sáng như ban ngày, Diệp Anh lạnh nhạt cười,vừa đi vừa trả lời phóng viên: “Đêm nay, chủ đề thiết kế của tác phẩm mà tôi cho ra mắt là…”

“Soạt!”

Đột nhiên, có phóng viên quay đầu, kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc. Các phóng viên quay ra càng nhiều hơn, sự sững sờ, kinh ngạc không thể diễn đạt bằng lời! Dường như không còn phóng viên nào để ý tới Diệp Anh đang nói gì nữa, hầu hết đều xôngvề phía đó, chỉ còn vài phóng viên vẫn đứng quanh Diệp Anh, sắc mặt cổquái nhìn về Diệp Anh bằng ánh mắt thông cảm.

Diệp Anh nhướn mày, chậm rãi quay người, nhìn về phía đám đông như vừa xuất hiện minh tinh.

Quả nhiên.

Dường như đã được bấm giờ sẵn, chỉ vào muộn Diệp Anh có mấy bước, Sâm Minh Mỹ khoác trên người chiếc váy dài quét đất màu đỏ tươi! Trong ánh đènflash sáng chói, Sâm Minh Mỹ lộng lẫy, làn da mịn màng, trắng ngần, đẹpđến mức kiều diễm, nụ cười sáng bừng rạng rỡ như thể một cô gái đangtrong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.

Nhưng phóng viên chen chúcchạy đến không chỉ vì một Sâm Minh Mỹ, mà hơn thế là vì hai người đànông đi cùng Sâm Minh Mỹ! Bên trái Sâm Minh Mỹ là một người đàn ông caolớn, vững chãi, ngũ quan sắc nét, khí chất hoang dại bất kham, chính làngười hiện tại thực chất đang chèo lái tập tập đoàn Tạ Thị, là ngườithường xuyên xuất hiện trên các tin tức kinh tế, tài chính – Đại thiếugia tập đoàn Tạ Thị - Việt Xán. Bên phải Sâm Minh Mỹ là chiếc xe lănđiện, trên xe lăn là người đàn ông lịch lãm, tấm chăn ca rô phủ lên chân anh. Gương mặt anh có chút xanh xao nhưng đẹp lạ thường, như thể mộtchàng quý tộc sống trong toà lâu đài cố kính trồng đầy tường vi trắngdưới ánh sao, cách biệt với thế giới bên ngoài. Thấy người bên cạnhkhông nhận ra anh là ai, một phóng viên bèn khẽ nói với người đó, khôngkhí phút chốc rộn ràng hẳn lê

Nhị thiếu gia tập đoàn Tạ Thị!

Việt Tuyên.

Tạ nhị thiếu gia bí hiểm, kín tiếng, trước đây không bao giờ xuất hiệntrước giới truyền thông, nay lại vì Sâm Minh Mỹ mà chủ động xuất đầu lộdiện cổ vũ cho cô!

“Sâm tiểu thư, đêm nay có hai vị thiếu gia tập đoàn Tạ Thị xuất hiện cùng cô, đúng là việc trước đây chưa từng có, xin hỏi ai mới là chân mệnh thiên tử của cô?”

“Sâm tiểu thư, cô có điều gì muốn nói với Diệp tiểu thư không?” “Sâm tiểu thư…”

“Sâm tiểu thư…”

“Sâm tiểu thư…”

Đúng là cảnh tượng khoa trương hơn bao giờ hết.

Các phóng viên có mặt ở đó đều vô cùng kích động!

Sâm Minh Mỹ từng đính hôn với đứa con chính thức của Tạ thị - Tạ nhị thiếugia trọng thương và bị liệt trong vụ tai nạn ô tô, cô đã phá bỏ hôn ước, yêu Tạ đại thiếu gia, đây là việc mà mọi người đều biết. Và khi Nhịthiếu gia chán nản, thất vọng nhất, đột ngột xuất hiện một Diệp Anhkhông biết từ đâu đến trở thành vị thôn thê mới Nhị thiếu gia, đồng thời trở thành cái tên nổi trội hơn cả Sâm Minh Mỹ.

Nhưng bây giờ.

Trong đêm nay, khi cựu hôn thê và hôn thê hiện tại cạnh tranh kịch liệt, Tạnhị thiếu gia lại chọn ở bên cựu hôn thê Sâm Minh Mỹ! Lẽ nào thực sự nối lại tình xưa? Hay là, Diệp Anh chẳng qua chỉ là hàng dự phòng của Nhịthiếu gia, tình yêu đích thực của Nhị thiếu gia từ đầu đến cuối vẫn làSâm Minh Mỹ.

Còn bạn trai hiện tại của Sâm Minh Mỹ, Tạ đại thiếugia – Việt Xán, cũng xuất hiện. Lẽ nào là do ghen tuông, lẽ nào sắp diễn ra cảnh hai người đàn ông cùng tranh giành một mỹ nữ?!

Một bênlà Sâm Minh Mỹ, nụ cười rạng rỡ, bên trái khoác tay Tạ đại thiếu đẹptrai, bên phải có Tạ nhị thiếu gia lịch lãm. Cô như thể nàng công chúakiêu sa, kiều diễm được đàn ông yêu thương, ngọt ngào, ngượng ngùng, bịcác phóng viên nhiệt tình vây quanh.

Một bên là Diệp Anh bị phóng viên lãng quên.

Thành viên Ban tổ chức tại hội trường có chút thông cảm với Diệp Anh, bènbước đến, nói khẽ: “Diệp tiểu thư, mời cô đi theo tôi”.

Cho dùánh mắt cô có nhìn anh, Việt Tuyên trên xe lăn từ đầu dến cuối cũngkhông nhìn cô lấy một lần. Diệp Anh tự cười nhạo mình, xoay ngược viênkim cương màu đen trên ngón tay, lòng bàn tay đau đớn!

“Diệp tiểu thư, vị hôn phu của cô, Tạ nhị thiếu gia, lựa chọn xuất hiện cùng SâmMinh Mỹ, cổ vũ cho cô ấy, cô có suy nghĩ gì? Có ảnh hưởng đến cuộc thiđêm nay không?”, một phóng viên vội chạy đến, micro chĩa thẳng vào DiệpAnh.

Khổng Diễn Đình cười ha ha.

Vươn tay ôm lấy bả vaiDiệp Anh, anh ta cười tít mắt nói với phóng viên: “Suy nghĩ của tôi là,cảm ơn trời đất! Cuối cùng tôi cũng có thể theo đuổi Diệp Anh, vị nữthần mà tôi yêu chân thành bấy lâu nay!”.

Trong vòng vây cuồngnhiệt của các phóng viên truyền thông, khoé mắt Sâm Minh Mỹ nhìn lướtqua Khổng Diễn Đình, phong lưu, hào phóng đang ôm vai Diệp Anh cùngthành viên ban tổ chức rời đi, trong lòng “hừm” một tiếng. Nhưng so vớiViệt Xán và Việt Tuyên bên cạnh cô, Khổng Diễn Đình hoàn toàn chẳng làgì cả.

Chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ.

Không tự lượng sức.

Tự chuốc hoạ diệt vong.

Đêm nay, cô sẽ khiến cho Diệp Anh hoàn toàn không thể vùng lên.