Editor+Beta: Lầu trên có XB
Thời điểm Lý Duyện Minh trở lại ký túc xá đã chạng vạng tối.
Giữa trưa không ăn cơm, lại phơi nắng mấy tiếng đồng hồ khiến cậu kiệt sức, qua loa thay quần áo bẩn rồi lê đôi chân gần như mất đi cảm giác của mình về ký túc xá.
Phòng ở ký túc xá là phòng hai người, người bạn cùng phòng với cậu chính là Alpha thanh tú kia, thấy cậu trở lại, mặt y lộ ra vẻ lo lắng dò hỏi: “Cậu không sao chứ?” Lý Duyện Minh ‘Ừ’ một tiếng, tê liệt ngã xuống giường, ngơ ngẩn mà xuất thần.
Bạn cùng phòng thấy cậu không thoải mái, vội vàng lấy một thanh năng lượng từ trong ngăn kéo ra, “Ê, ăn cái này cho đỡ đói đi.”
Cậu yên lặng tiếp nhận, đặt qua một bên, rồi dùng tay che mắt mình lại.
Bạn cùng phòng cũng nhìn ra được ý trong lời nói và biểu cảm của cậu, thấy cậu lúc này không buồn cử động nữa thì nói: “Tôi có chuyện phải ra ngoài một lát, trên bàn có thuốc giảm đau, cậu nhớ lấy mà dùng đi đấy.”
Sau đó nghe thấy tiếng bạn cùng phòng thu dọn đồ đạc, sau một lúc sau mới xong, y trì hoãn một tý rồi đi về phía cửa, tiếng cửa đóng lại, chia cắt cậu với thế giới bên ngoài.
Đêm đầu hè còn hơi se lạnh, tiếng quân lính cười nói huyên náo ngoài cửa sổ, trong phòng im phăng phắc, tiếng hơi thở mỏng manh vang lên trong lồng ngực.
Qua hồi lâu, Lý Duyện Minh mới từ trên giường bò dậy.
Cậu nhìn chằm chằm đống thuốc trên bàn, im lặng cầm lấy, ném vào miệng, dùng răng nhai nhỏ nghiền nó thành bột, rồi dùng nước bọt nuốt thuốc vào bụng.
Lúc này, vị đắng từ từ truyền tới nơi đầu lưỡi, tựa như một con quái vật đang nhe nanh múa vuốt, phóng sự cuồng bạo đi khắp mọi nẻo đường, đến khi ngấm vào tâm tỳ mới dừng, khiến người ta cảm thấy một trận chua xót.
Lý Duyện Minh lại nghĩ tới người Alpha mang theo hương vị trà đắng.
Nỗi bất bình ập tới như thủy triều dâng cao, cậu ôm đầu khóc nức nở.
Khi phó quan đẩy cửa vào, thì thấy Lý Duyện Minh đang ngồi trên mặt đất, đôi mắt sưng đỏ, cả người ỉu xìu thiếu tinh thần.
Vội tới nhấc người ngồi dậy, kìm xuống những lời muốn mắng, càm ràm nói:
“Sao lại thành thế này rồi? A? Mấy ngày không gặp lại thêm mấy phần bản lĩnh nhỉ, còn đi đánh nhau nữa cơ đấy.”
Phó quan ngồi ở mép giường, “Nói đi, lần này lại có chuyện gì nữa.”
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lý Duyện Minh là lúc nhóc con đang ngoan ngoãn đi theo sau tướng quân, mở to mắt nhìn chằm chằm anh.
Phó quan chưa gặp đôi mắt nào như vậy, liền cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ này, ngày thường anh luôn giúp đỡ chăm sóc cho cậu, may mắn anh cũng có chút danh tiếng trong quân doanh, nên cũng không mấy người dám bắt nạt người mà anh che chở.
Chỉ là người muốn được vào đội ngũ này thì phải trải qua được các cuộc sàng lọc, chọn lựa từ đám đông hàng ngàn người. Mà Lý Duyện Minh không cần phải trải qua gì lại được nhét vào trong đội ngũ. Thế nên cũng khó tránh khỏi chuyện sẽ có người ngồi lê đôi mách.
Lý Duyện Minh ngồi không nói gì.
Phó quan cũng mặc kệ cậu có nghe lọt tai hay không, lải nhải quở trách, “Điều cấm kị nhất trong quân đội chính là vô tổ chức, vô kỷ luật, sao cậu lại bốc đồng như vậy chứ, ngày thường không phải rất trầm ổn hay sao?”
“Có khả năng sẽ bị xử phạt.”
“Cậu là người câm à… Nói chuyện!”
“Bọn họ… Bọn họ nói xấu về tướng quân…” Lý Duyện Minh nhấp miệng nói.
Phó quan vừa nghe xong câu giải thích của cậu, nhịn không được dùng tay gõ đầu cậu vài cái, “Nói xấu về tướng quân vài câu thì không được à? Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi sao.”
Lý Duyện Minh cúi đầu không nói chuyện nữa.
Thiếu niên trước mắt mặc quân trang vừa phục tùng vừa nghiêm túc, không một chút cẩu thả gài nút lên tận cổ, cúi đầu thấp hết mức như muốn vùi ngược vào ngực, lộ ra cái gáy trắng nõn không tì vết sau cổ, chọc người tưởng tượng lung tung.
Anh thở dài, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của thiếu niên, “Nhóc ngu ngốc, tướng quân cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với cậu đâu.”
Thiếu niên không nói chuyện, chỉ âm thầm nắm chặt bàn tay.