Tương Tư

Tương Tư - Chương 59: Tình yêu (thượng)




Khi Đường Trọng Kiêu phẫu thuật, Hứa Niệm đã mang thai hơn năm tháng, cho dù lúc này cô cũng không béo lên bao nhiêu, lão phu nhân thỉnh thoảng cùng cô trò chuyện, mỗi lần gặp đều phải dặn đi dặn lại một phen: “Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, cháu không khỏe Trọng Kiêu sẽ càng lo lắng, đến lúc đó tâm tình không tốt sẽ lại càng bất lợi cho việc phẫu thuật.”



Đạo lý này cô biết, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ quan tâm, tuy rằng vị giáo sư kia giúp cô liên hệ với chuyên gia tốt nhất, nhưng nếu nói không khẩn trương chút nào tất cả đều là giả.



Sáng sớm cô không sao ngủ được, xuống lầu gặp chú Hoa và thím Phúc cũng sớm rời giường, thì ra tất cả mọi người đều giống nhau, mỗi người đều vì việc phẫu thuật hôm nay mà đứng ngồi không yên.



Thím Phúc chuẩn bị bữa sáng cho cô, Hứa Niệm kỳ thật một chút khẩu vị cũng không có, trong lòng vẫn nhớ Đường Trọng Kiêu muốn chạy nhanh đến bệnh viện, nhưng vì đứa bé trong bụng vẫn đành phải kiên trì ăn.



Khó khăn bận bịu xong hết, tới cửa phòng bệnh đúng lúc kịp hộ sĩ làm kiểm tra cuối cùng cho anh. Biểu cảm của Đường Trọng Kiêu bình tĩnh, người này một khi quyết định làm gì đều quyết tâm đến dọa người, trái lại chính cô mặt ngoài thì trấn định, nhưng trong lòng trước sau đều lo lắng không yên.



Hứa Niệm chờ hộ sĩ rời đi, rốt cuộc nhịn không được mà nghiêng người ôm anh không buông tay, trong lòng như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng phút cuối cùng rồi một chữ cũng không nói ra được.



Đường Trọng Kiêu biết trong lòng cô suy nghĩ gì, nhẹ vỗ về lưng cô, hôn lên giữa hàng mi cô, nói: “Em và cục cưng ngoan ngoãn chờ anh, anh rất nhanh sẽ đi ra.”



Cổ họng cô khô khốc, cuối cùng chỉ có thể ra sức gật đầu: “Không được gạt em.”



Anh cúi đầu nặng nề nở nụ cười, giọng nói dễ nghe đến cực điểm: “Đã bao giờ anh không giữ lời với em đâu.”



Ngày đó Hứa Niệm đã trải qua giây phút dài lâu dày vò nhất đời người, cô ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, đáy lòng lại giống như vượt qua mấy thế kỷ vậy. Cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, quá khứ, tương lai, tất cả đều về anh.



Tình yêu của họ vừa mới mở ra, ông trời nhất định sẽ chiếu cố bọn họ. . . . . .



Chờ đến lúc Đường Trọng Kiêu rốt cục bị đẩy ra, khi Hứa Niệm đứng lên đôi chân run rẩy kịch liệt, cô còn muốn chạy qua, nhưng thế nào cũng không bước lên được một bước, khí lực toàn thân như đều bị rút sạch.



Bác sĩ là người đàn ông ngoài bốn mươi, đặc biệt kiên nhẫn, đôi mắt bên ngoài khẩu trang hơi hơi nheo lại, nhẹ nhàng cười nói với cô: “Đừng căng thẳng, phẫu thuật rất thành công.”



Một khắc đó Hứa Niệm suýt nữa ngất đi, nước mắt mãnh liệt tràn ra, giống như dây cung kéo căng kia rốt cục có thể lơi lỏng, cô liều mạng cười lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không nói được lời cảm tạ với vị bác sĩ đó.



Đối phương chỉ khoát tay áo, còn nói: “Còn phải xem tình hình khôi phục ở giai đoạn sau, nhưng mà ý chí muốn sống của Đường tiên sinh rất mãnh liệt, tôi tin tưởng cậu ấy.”



Đường Trọng Kiêu còn phải đợi ở phòng quan sát, anh còn chưa tỉnh lại, Hứa Niệm vẫn ngồi ở bên giường không chịu rời đi. Chú Hoa và thím Phúc đều tới khuyên nhủ nhưng đều vô ích, chỉ nghe cô kiên trì nói: “Anh ấy tỉnh lại nhất định muốn nhìn thấy cháu trước tiên, cháu không muốn làm anh ấy thất vọng.”



Vì thế chú Hoa và thím Phúc không nói thêm gì nữa, hai người thay phiên nhau xem chừng cô, sợ cô gặp chuyện không may.



Cũng may Đường Trọng Kiêu nhanh chóng tỉnh lại, khi đó đúng là ban đêm, Hứa Niệm ghé vào đầu giường ngủ cũng không an ổn, cho nên cảm giác được một chút dị động của người đàn ông liền lập tức bừng tỉnh.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh không quên cười yếu ớt với cô.



Xung quanh đều cực kỳ im lặng, Hứa Niệm chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, anh vì còn mang theo dụng cụ dưỡng khí, cho nên không có cách nào nói rõ ràng, cô liền nắm chặt tay anh, vùi hai má vào trong lòng bàn tay anh.



“Cảm ơn. . . . . .” Cô nghẹn ngào nói hai chữ này, trong lòng có rất nhiều cảm xúc nhưng không cách nào nói nên lời. May mắn anh tỉnh lại, nếu lại mất đi một lần nữa, cô đời này có lẽ không còn dũng khí yêu ai nữa.



Đường Trọng Kiêu cảm giác được chất lỏng nóng hổi chảy qua giữa kẽ tay, trong lòng anh một trận khó chịu, nhưng càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.



Anh đời này muốn không nhiều, từ đầu đến cuối đều chỉ chấp nhất một người này, may mắn là vì cô hai lần chấp nhất đều được kết quả tốt đẹp, anh vẫn là gặp may mắn, có bao nhiêu người cầu mà không được, may mắn anh chưa bao giờ thỏa hiệp với vận mệnh.







Thời điểm gặp cô năm ấy, anh đứng trên bậc thang nhìn thấy cô gái nhỏ gọi điện thoại cho Lục Sơn. Đối phương không phát hiện ra anh, cho dù cách sóng điện, nhưng ánh mắt của cô vẫn chuyên chú như trước, dường như thế giới của cô ngoài Lục Sơn sẽ không thấy người khác.



Giọng nói chuyện của cô mềm mại, rất giống dáng vẻ khi Ninh Ninh làm nũng với anh, rõ ràng trời lạnh như vậy, cô lại không có chút oán giận.



Khi đó Đường Trọng Kiêu nghĩ, cô gái này thật đúng là ngu xuẩn, nếu là cô gái anh để ý, tuyệt đối không nỡ để cô đứng ở giữa trời rét mướt. Thái độ của người đàn ông rõ ràng như vậy, chẳng lẽ cô còn không nhận ra?



Cô gái tên là Hứa Niệm này thật sự rất ngu xuẩn, anh lấy cớ nói muốn đưa cô đi, dọc đường tùy tiện hỏi thăm cũng biết được không ít chuyện. Thì ra Lục Sơn và cô là thanh mai trúc mã, chẳng qua khiến anh bất ngờ là, nha đầu kia dường như còn đơn thuần hơn so với anh nghĩ, chỉ không cẩn thận gối đầu ngủ trên bả vai anh mà mặt đỏ thành như vậy.



Một người có bạn trai nhiều năm như vậy còn có loại phản ứng này, đáy lòng Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên xuất hiện một tia nghiền ngẫm, nhưng anh từ trước đến nay luôn khôn ngoan, cho nên không chút biểu hiện ra ngoài. Khách sáo với cô một phen để người đi rồi, cởi áo khoác ngoài chuẩn bị bảo chú Hoa xử lý, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt nơi cổ áo kia, anh lại có một giây chần chờ.



Từ trước đến nay anh chưa từng để bụng như thế với phụ nữ, bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên dục vọng cũng không mãnh liệt. Có đôi khi thậm chí vô cùng ghét bỏ gần gũi với người xa lạ, nhưng lần này… có điểm kì quái.



Đường Trọng Kiêu nhớ tới nha đầu kia mới vừa rồi bộ dạng ngủ tay chân để lung tung, nhịn không được nghĩ rồi cười.



Rốt cuộc mọi chuyện là vậy, dường như anh có chút hiểu được vì sao Lục Sơn lại cùng Ninh Ninh dây dưa cùng một chỗ. Hứa Niệm và Đường Mạc Ninh là hai loại người hoàn toàn khác nhau, nếu nói Hứa Niệm là nước, như vậy nhiệt huyết Đường Mạc Ninh gây cho đàn ông chính là lửa.



Sau khi Hứa Niệm xuống xe anh liền phân phó chú Hoa điều tra người này, lại lật xem những tư liệu ấy thấy thế nào cũng là một người bình thường, nhiều nhất là bộ dạng xinh đẹp chút thôi. Tùy tiện ném tư liệu trên bàn, lại nhìn thấy bức ảnh kia khiến anh bất giác ngẩn người.



Có khi rất chuyên chú để ý một người, sẽ bất tri bất giác để tâm, đáng tiếc lúc đó anh còn không biết.







Khi đó Đường Mạc Ninh như chìm trong thuốc mê theo Lục Sơn, mỗi ngày quấn quít lấy anh ta, có khi đến công ty cũng chỉ vì nhìn Lục Sơn một cái. Đường Trọng Kiêu thừa nhận Lục Sơn trong công việc đích xác rất có năng lực, nhưng anh cũng không tán thưởng người đàn ông này, ít nhất trên cảm tình cách xử lí của Lục Sơn anh tuyệt đối không đồng ý.




“Cậu ta không thích hợp để kết hôn, cho dù là chơi đùa.” Anh không ngừng một lần cảnh cáo Đường Mạc Ninh, nhưng cuối cùng Đường Mạc Ninh lại nói là thật sự nghiêm túc.



Đáng tiếc chung quy tính cách của Đường Mạc Ninh không mấy người chịu được, Lục Sơn cuối cùng vẫn khăng khăng cùng một chỗ với bạn gái kia của anh ta. Lúc em gái tìm được anh khóc lóc kể lể, Đường Trọng Kiêu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.



Lúc ấy anh đã quan sát Hứa Niệm một thời gian, cảm giác đối với cô gái này dần dần có chút kì lạ. Nghĩ cô lại có thể ngu ngốc đến mức cùng với một người đàn ông từng ‘trệch đường ray’ kết hôn, trong lòng lại có vài phần khó chịu.



Thấy anh trước sau không nói lời nào, Đường Mạc Ninh càng ầm ĩ gay gắt, Đường Trọng Kiêu cuối cùng đành phải dỗ dành cho có lệ: “Anh tìm Lục Sơn nói chuyện, xem cậu ta rốt cuộc nghĩ thế nào.”



Kỳ thật chẳng qua chỉ là lí do thoái thác thôi, lúc ấy Đường Trọng Kiêu nghĩ tìm cái cớ buộc Lục Sơn thoái thác, tính cách của Đường Mạc Ninh anh rất rõ, càng không chiếm được lại càng muốn có, nhưng chỉ cần thời gian lâu, sớm muộn gì cô cũng sẽ quên.



Không khác gì đứa trẻ ầm ĩ muốn món đồ chơi.



Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, Đường Mạc Ninh lại mang thai, hơn nữa thời điểm phát hiện đã qua ba tháng!



Chuyện này lo nếu xử lý không tốt, nếu không ép cô đến bệnh viện, việc sinh con nào có đơn giản như vậy. Rốt cục ngay cả mẹ ở bên kia cũng kinh động , chuyện này thế nào giấu cũng giấu không được.



Đường phu nhân từ trước đến nay vốn cường thế, rất nhanh điều tra ra rõ ràng gia cảnh của Lục Sơn, lúc này gọi cho anh cả Đường Khải Sâm sai người “mời” tới.



Đường Trọng Kiêu khi đó cũng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến lại tiếp nhận chuyện này. Anh lén cùng Lục Sơn đàm phán, kết quả Lục Sơn chủ ý đã định, nói vô cùng kiên quyết: “Tôi biết là tôi rất có lỗi với Ninh Ninh, cô ấy hận tôi tôi có thể hiểu, các người đối xử như thế nào với tôi tôi đều chịu. Nhưng mà tiểu Niệm, việc này không liên quan tới cô ấy.”



Thanh danh của Đường gia ở đây Lục Sơn đương nhiên cũng rõ ràng, cho nên lúc này biết chính mình nghĩ muốn thu thân đã không dễ dàng như vậy.




Đường Trọng Kiêu lại giống như đối với lời này của anh ta tuyệt không cảm thấy hứng thú, ngược lại hỏi: “Nếu để ý tới cô ấy như vậy, vì sao còn cùng Ninh Ninh một chỗ?”



Sắc mặt Lục Sơn rất khó coi, đại khái là chọc đến chỗ đau, có chút khó khăn mở miệng: “Thời gian tôi và cô ấy quen biết thật sự đã rất lâu rồi, lâu đến mức tôi cũng không phân rõ chính mình rốt cuộc có bao nhiêu tình yêu nam nữ đối với cô ấy. Cho nên khi đó cùng Ninh Ninh…”



Thì ra là ham mới mẻ, Đường Trọng Kiêu lại nhìn anh ta, khinh thường nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng.



Lục Sơn cũng tự biết đuối lý, nhíu mày: “Tôi đã bỏ lỡ một lần, không thể sai thêm lần thứ hai. Nếu không có tình yêu, tôi và Ninh Ninh cùng một chỗ mới thực sự có lỗi với cô ấy.”



Nói như vậy kỳ thật cũng không sai, trong lòng Đường Trọng Kiêu đương nhiên cũng không muốn em gái cùng một người đàn ông như vậy ở bên nhau.



Vì thế lúc đường mạc Ninh cầu anh hỗ trợ “nghĩ cách” giữ Lục Sơn lại, Đường Trọng Kiêu trực tiếp cự tuyệt: “Em cần phải phân biệt rõ, đối với người này em không cam lòng hay là luyến tiếc.”



Đoạn thời gian đó anh vì tiếp xúc nhiều với Lục Sơn, số lần gặp Hứa Niệm cũng bất giác nhiều hơn. Đương nhiên không ngoài dự đoán mỗi lần đều là cô gái kia ngu ngốc trả giá vì Lục Sơn, mỗi lần anh nhìn thấy, trong lòng lại có chút tư vị không đúng.



Đường Trọng Kiêu khi đó chưa bao giờ nghĩ, đã biết cuộc đời sẽ thua trong tay người con gái này, rõ ràng như vậy, nhưng anh vẫn tình nguyện rơi vào.



Kỳ thật cho dù anh thông minh nhưng cũng chạy đi đâu được?







Đường Trọng Kiêu nhìn người phụ nữ ngủ bên cạnh thất thần, không biết vì sao tối nay bỗng nhiên lại nhớ lại nhiều chuyện cũ. Kí ức không vui này hiện giờ dâng lên cũng chỉ còn lại sự thổn thức, cô chân thật nằm ở bên anh, tất cả đều đáng giá.



Đến khi anh xuất viện, bụng Hứa Niệm đã rất lớn, nhưng cô vẫn gầy gò mỏng manh, Đường Trọng Kiêu nhịn không được lo lắng: “Em như vậy lúc sinh con có thể rất vất vả hay không?”



Hứa Niệm lắc lắc đầu, kéo cánh tay anh cười không ngừng: “Như vậy thật tốt chứ sao, đỡ phải giảm béo sau khi sinh. Hơn nữa, tố chất thân thể em tốt lắm, anh đừng lo lắng.”



Bệnh bao tử của cô sớm đã điều trị khỏi, vì ở Thanh Châu, trưởng bối chỉ có một mình Nguyễn Tố Trân. Bà thường thường mang theo Cầu Cầu tới thăm Hứa Niệm, thỉnh thoảng gặp gỡ Đường Trọng Kiêu cũng có thể coi là cảnh thái bình giả tạo.



Nhiều ân oán tình thù như vậy, vốn dĩ không có cách nào tha thứ.



Cầu Cầu cùng Đường Trọng Kiêu ở phòng khách chơi ghép hình, nồi canh bằng sứ trên lò vi sóng kêu ùng ục, hương thơm tràn ngập cả phòng bếp, trong nhà một cảnh yên bình.



Hứa Niệm cùng Nguyễn Tố Trân ở ban công tầng hai uống trà, Nguyễn Tố Trân nhìn phong cảnh dưới lầu bỗng nhiên cảm thán một câu: “Lúc trước không muốn con và cậu ta cùng một chỗ, một là tư tâm, còn lại đương nhiên là sợ Đường gia sẽ không chịu nhận con. Nhưng hôm nay xem ra, Đường Trọng Kiêu là người đàn ông đáng phó thác, cậu ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”



Hứa Niệm kiên nhẫn chờ bà nói xong mới nở nụ cười: “Mẹ cũng làm trưởng bối đưa ra chút đề nghị thôi, cuối cùng biết rõ con và anh ấy qua lại, nhưng cũng không ngăn cản không phải sao?”



“Mẹ ngăn cản con sẽ nghe mẹ sao?” Nguyễn Tố Trân cũng cười lắc đầu, lại bỗng nhiên vòng vo đề tài, “Ngày sinh dự tính cũng sắp tới rồi, hôn sự của các con…”



Hai người đến bây giờ còn chưa kết hôn, nhưng thật ra Hứa Niệm không một chút nóng nảy: “Không sao đâu ạ, trong nhà anh ấy như vậy, có lẽ không có tâm trạng.”



“Nó còn chưa cầu hôn con?” Nguyễn Tố Trân không đồng ý nhíu nhíu mày, “Nhưng đứa bé cũng phải sinh ra, kéo dài thêm thì ra bộ dạng gì nữa.”



Hứa Niệm thật ra có dự định khác, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, tuy rằng trước mắt tất cả phiền toái đều đã giải quyết, nhưng kết hôn không có trưởng bối tham dự thấy thế nào cũng không thích hợp.



Cô có chút đăm chiêu nhìn trời xa xa, trong lòng lại bỗng nhiên có chủ định.