Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 2-3




Tô Nhất vẫn theo đuổi Khang Tử Cần như trước.

Từ tháng Mười thu vàng đến cuối năm đông lạnh, học kỳ đầu tiên của đại học, toàn bộ tâm trí của cô đều dồn hết vào chuyện này. Từ khi bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô đã mơ đến một bạch mã hoàng tử, giờ cuối cùng cũng gặp được một người thích hợp. Dồn hết tất cả công lực tích cóp bấy lâu nay, nào ngờ, kết quả thu được lại khiến cô vô cùng căm phẫn.

Có người nói với cô, Khang Tử Cần nói cô mặc dù khá xinh đẹp, cũng có vài phần cổ điển, tiếc rằng khí chất cổ điển bên trong lại chẳng có chút nào.

Tô Nhất nghe xong thẹn quá hóa giận. Khang Tử Cần dám nói cô không có khí chất ư? Nếu không phải là vì anh ta, cô liệu có mất khí chất như vậy không?

Nghĩ đến thời gian cô vừa vào đại học, khí chất thục nữ cổ điển của cô ai nhìn cũng thích, nếu không thì sao cô có thể được mệnh danh là “tuyệt đại song kiều” cùng với Đường Thi Vận? Vì theo đuổi anh ta, cô đã chấp nhận từ bỏ khí chất thục nữ cất công tu luyện bấy lâu nay, kết quả... kết quả là tên khốn Khang Tử Cần kia lại nói cô không khí chất!

Đôi lúc, không thể vì tình yêu mà hi sinh như vậy được. Cho dù có hi sinh đến đâu cũng chẳng lay động được người không có tình cảm với mình.

Vô thức, Tô Nhất lại nghĩ đến một câu Chung Quốc từng nói, rằng cô vốn chẳng phải thục nữ gì. Nào ngờ, giờ cô lại bị Khang Tử Cần nói như vậy. Trong khoảnh khắc, cô chuyển từ yêu sang hận Khang Tử Cần đến tận xương tủy, không suy nghĩ mà lập tức liệt anh ta vào danh sách “kẻ thù”, giống như từng làm với Chung Quốc.

Nếu lần đầu tiên nhìn thấy Khang Tử Cần, tình yêu đến nhanh như tia chớp, soi sáng mọi ngóc ngách trong trái tim Tô Nhất thì giờ đây, cơn hận dâng lên như sấm sét, đánh cho toàn thân và cả trái tim Tô Nhất hóa thành tro.

Gặp phải chuyện này, nếu như trong Tô Nhất có sự hiền lương, cung kính, khiêm nhường của một thục nữ cổ điển thực thụ, nhất định cô sẽ chỉ biết ngồi mà khóc than. Nhưng tính cách trời sinh của Tô Nhất là kiên cường và quyết liệt, từ khi còn nhỏ, chỉ cần cơn giận nổi lên là cô sẵn sàng cùng Chung Quốc đánh nhau; những dịu dàng, trầm tĩnh hiện giờ là nhờ cất công tu luyện mới có được. Cũng như Bạch Xà tu luyện năm trăm năm chỉ vì một ly rượu Hùng Hoàng của ngày tết Đoan Ngọ mà phải hiện nguyên hình, một câu nói “không có khí chất!” của Khang Tử Cần cũng khiến Tô Nhất trong cơn phẫn nộ mà lộ diện nguyên hình.

Đằng nào cũng bị người ta chê là không có khí chất rồi, Tô Nhất đang trong cơn lôi đình cũng chẳng màng đến cái hư danh này nữa. Hùng hổ xông thẳng đến sân bóng, nhìn bóng dáng cao lớn của con người kia trên sân bóng, những tình cảm lúc trước đã chẳng còn, cô lại quay trở về với cảm nhận trước đây, thấy tất cả những kẻ chơi bóng rổ đều đáng ghét. Hai nắm tay siết chặt, cô gào cả tên cả họ kẻ đó lên: “Khang Tử Cần, anh ra đây!”

Trận đấu vốn đang hồi gay cấn, tiếng gầm như sư tử Hà Đông của Tô Nhất khiến những người đứng trong hay ngoài sân đều phải chú ý, mọi cặp mắt đều đổ về phía cô rồi lại nhìn sang phía Khang Tử Cần, sau đó đưa qua đưa lại giữ hai người họ, mang đầy những nghi ngờ, phỏng đoán.

Khang Tử Cần ngơ ngác đi về phía Tô Nhất, hỏi với vẻ khó hiểu: “Gì vậy?”

Ngón tay Tô Nhất gần như chạm hẳn vào mũi anh ta. “Anh nói tôi không có khí chất?”

Gương mặt Khang Tử Cần thoáng lộ vẻ khó xử, không hiểu vì sao chuyện này lại đến tai cô. Giờ thì hay rồi, người ta đến tận nơi hỏi tội. Thời buổi này, người ta có thể nói một cô gái không xinh đẹp nhưng không được phép nói cô ấy không có khí chất. Khí chất là thứ quan trọng hơn sắc đẹp, chẳng trách mà Tô Nhất nổi giận.

Đương nhiên là anh ta không biết Tô Nhất đặc biệt mẫn cảm với điều này.

Câu nói đó của anh ta hẳn đã chọc đến tận tim gan Tô Nhất nên cô mới nổi trận lôi đình giận đến mức ánh mắt ngưỡng mộ trong phút chốc đã chuyển thành thù hận.

Khang Tử Cần định mở lời xin lỗi nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận của Tô Nhất, đột nhiên lại thay đổi ý định, nghĩ bụng cứ đắc tội cô như vậy có khi lại hay, cô sẽ không chạy theo anh ta nữa. Thực ra anh ta cũng quá ngán ngẩm vì sự theo đuổi của cô rồi.

Khang Tử Cần nói tránh: “Nhìn bộ dạng cô bây giờ có giống là có khí chất không?”

Tô Nhất vốn đã chủ định sẵn, liền đáp trả không chút do dự: “Đúng, tôi không có khí chất!”

Vừa dứt lời, cô giật lấy bình nước khoáng của một cô gái đứng gần đó, nhanh chóng mở nắp và hắt thẳng vào mặt Khang Tử Cần, nói tiếp: “Có điều, không có khí chất cũng có cái hay, cho cái mặt anh hứng một chai nước, tôi cũng thấy hả lòng hả dạ gấp trăm gấp nghìn lần so với làm thục nữ.”

Khang Tử Cần dính chưởng một hồi lâu mà vẫn chưa định thần lại được, đứng đó sững sờ. Mọi người trố mắt đứng nhìn vì kinh ngạc. Nếu hành động này là của hotgirl khoa Ngoại ngữ, Ngô Gia Lệ, hẳn họ đã không đến mức phải bất ngờ; đằng này, Tô Nhất, người từng được mệnh danh là thục nữ của khoa Trung văn, lại đột nhiên cư xử giống như một con ngựa bất kham, khiến mọi người phải mắt tròn mắt dẹt.

Hắt sạch chai nước, Tô Nhất còn đứng đó phủi tay, nói: “Giờ tôi xin tuyên bố, tôi không còn thích Khang Tử Cần nữa. Từ nay về sau, anh ta là anh ta, tôi là tôi.”

Sau đó cô quay người bỏ đi. Đến oai phong, đi hả dạ, Tô Nhất đã kết thúc câu chuyện tình đầu tiên của mình như vậy đấy.

Rời khỏi sân bóng, Tô Nhất đi thẳng đến phòng máy tính của trường.

Mùa hè sau kì thi đại học, cô bắt đầu biết lên mạng và dùng QQ. Nick QQ của cô cũng khá kêu: Uyển Nhã Thanh Dương5. Mỗi lần chỉ cần cô lên mạng, những âm thanh từ cửa sổ chát cứ kêu lên liên hồi, đều là những yêu cầu xin kết bạn, hơn nữa đều là những chàng trai. Chưa nói được vài câu họ đã vội vàng hỏi thẳng: Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Em có số điện thoại không? Có thể hẹn gặp mặt em không?

Lần này, Tô Nhất đổi thành tên khác: “Ta là địa lôi”, phần ghi chú có chú thích rõ ràng: “Vừa giật chết một người.”

Tô Nhất vừa nói chuyện vừa tiện tay tra cứu thông tin của “Ta là thiên lôi”.

Thông tin rất đầy đủ! Tuổi, nhóm máu, chòm sao, sinh nhật, nơi tốt nghiệp cấp ba... Chờ một chút, cậu ta học cùng trường với cô? Không ngờ lại là bạn đồng môn. Như sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng vào tra danh sách bạn bè, quả nhiên “Ta là thiên lôi!” là nick của Chung Quốc.

Chung Quốc, thì ra là cậu!!!