Nhìn điền trang rộng lớn trước mặt, mắt Vấn Thiên hơi nheo lại, cơ thể nép sát vào thân cây to lớn, nhẹ giọng nói:
-Đây là...?
-Đây là điền trang của nhị hoàng tử đương triều, tên đó vốn thích u tĩnh nên gây dựng nên cái điền trang này!
Huỳnh Chấn Vũ bên cạnh thấp giọng lên tiếng.
Vấn Thiên nghe vậy liền không hiểu, nơi này thì có cơ hội nào cho hắn chứ. Lại nhìn vào ánh mắt đầy hứng thú của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên không giữ nổi điềm tĩnh hỏi:
-Đệ đưa ta đến đây làm gì?
Huỳnh Chấn Vũ cũng chưa trả lời luôn, kéo cái khăn đang che kín miệng xuống ra sức mà thở, việc quán thâu pháp lực một cách tỉ mẩn khiến cả thần kinh lẫn cơ thể của y mệt nhọc không thôi. Lúc hồi thần lại được mới từ từ mà nói:
-Tên tu hành giả hôm nay đến gặp hai tên kia là thủ hạ của gã!
Vấn Thiên mắt đăm đăm nhìn về phía điền trang. Một kẻ ở trong hoàng tộc có liên hệ với tu hành giả là chuyện hết sức bình thường. Có những kẻ vốn là tán tu lại vô phương tiến thêm một bước trên tu hành lộ, bản thân lại không chịu được tịch mịch, liền dấn thân vào phàm thế, trở thành kẻ làm thuê để hưởng vinh hoa phú quý, quả thật là lựa chọn sáng suốt. Nhưng những kẻ như vậy nếu là xa xưa trước kia, sẽ bị loại bỏ, còn hiện tại thì cứ nhởn nhơ mà sống. Trong đầu Vấn Thiên dần hiện lên những giả thuyết, nhưng cũng không có đầu mối để phán đoán chính xác ẩn tình trong đó, hắn không nhịn được quay sang hỏi:
-Dù có là hoàng tử thì cũng là phàm nhân thế tục, sao lại đi quan hệ với tu hành giả cấp cao làm gì?
-Huynh còn non dại lắm! Cả cái hoàng triều Ngu quốc lúc lập nên, phía sau kiểu gì chả có bàn tay của tu hành giả chống đỡ. Nói trắng ra thì cái hoàng triều này vốn là con rối của Tiên Điện mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên lại đăm chiêu, hắn cũng chỉ vừa mới đây biết đến sự tồn tại của Tiên Điện, cũng liên hệ nó với triều đình Ngu quốc, chỉ là không ngờ rằng nó lại mật thiết tới mức này. Tu hành giới với phàm thế luôn luôn phải tách biệt, bởi nguyên tắc tồn tại của hai “thế giới” này vốn khác biệt nhau, dù cho có những sự kết nối nhưng nó chỉ là những mắt xích rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng trực tiếp tới sự ổn định vốn có, đó là quy ước về thế giới song hành đã có từ lúc xa xưa. Nhưng có vẻ như sự xuất hiện của Tiên Điện cùng tiên nhân đã phá bỏ cái quy tắc đó. Nhìn theo góc độ của Vấn Thiên, đấy là tai hoạ.
-Nhị hoàng tử thích u tĩnh, không ganh đua với đời, cũng chẳng tranh quyền đoạt vị, cái đấy cả Đế Đô này ai cũng biết. Có điều, đấy chỉ là một lớp ngụy trang, cái ngôi vị hoàng đế kia y thực ra rất thèm muốn.
Huỳnh Chấn Vũ trầm giọng nói.
-Có phải là, y đang muốn dựa vào cái thế lực viễn siêu kia để đạt được ham muốn?
Vấn Thiên cẩn thận đưa ra suy đoán của mình.
-Hai kẻ kia đệ không biết lai lịch, nhưng đã để nhị hoàng tử đương triều phải cất công liên hệ thì có lẽ chúng có dây dưa với Tiên Điện. Và cũng có thể chúng là kẻ quan trọng trong Tiên Điện cũng không chừng.
Huỳnh Chấn Vũ ngáp dài một cái, dược lực của viên dược hoàn có vẻ như đã gần tan hết, tuy lúc này vẫn chưa thể ngủ, lại đang có việc trong người, nhưng cảm giác về một giấc mộng xuân cũng đang từ từ mà đến, y chắc sắp ngủ được rồi.
-Oài! Chúng ta đợi ở đây một lúc đi! Tầm một khắc nữa, đám lính canh sẽ giao ca, sẽ có khoảng trống đủ dài để chúng ta dễ dàng lẻn vào. Tuy với thân thủ của ta với huy bây giờ vào cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, nhưng cẩn thận một tí vẫn hơn, tránh rút dây mà động rừng.
Vấn Thiên gật gật cái đầu tỏ ý, đôi mắt sáng như sao cẩn thận quan sát mọi động tĩnh, rồi lại chợt nhận ra điều gì vội hỏi lại:
— QUẢNG CÁO —
-Vào được rồi! Làm gì nữa nhỉ? Cơ hội kiếm kiểu gì ta vẫn chưa biết luôn á!
Huỳnh Chấn Vũ khó hiểu nhìn Vấn Thiên một lượt, che lại cái khăn lên miệng, lúc nói ra âm thanh trở nên ồm ồm rất chững chạc:
-Huynh có thật là Ám Dạ Hành Giả không đấy! Đến đây làm gì tiếp theo huynh phải rõ như lòng bàn tay chứ nhỉ?
Vấn Thiên cười ngượng ngùng, lấy tay cọ cọ cái mũi nhẹ giọng nói:
-Thực ra ta mới chỉ học được cách di chuyển cũng như ẩn tàng của Ám Dạ Hành Giả, còn mấy cái chuyên sâu về phương thức hành động, thú thật ta không biết gì!
-Thế mà cũng dám nhận mình là Ám Dạ Hành Giả!
...
Ám Dạ Hành Giả là một khái niệm mà mỗi khi được nhắc đến người ta luôn phải cảm thán không thôi. Tu hành giả vốn viễn siêu, cũng vì đó mà luôn mang bên mình hào quang sáng ngời, mở miệng ra lúc nào cũng phải là quang minh chính đại. Chỉ là có những sự tình không thể nào giải quyết một cách minh bạch được, vậy nên cần phải có cách “đen tối” để hoàn thành. Kẻ coi trọng mặt mũi, sẽ chẳng bao giờ “hạ thấp” bản thân đi làm mấy cái việc mờ ám này, tu hành giả đa phần đều là những kẻ như thế, thích thế gian nhìn mình như sao sáng, đâu ai muốn vấy bẩn chút hình tượng mà người người xuýt xoa. Chỉ là, nếu cái sự tình ấy bắt buộc phải hoàn thành theo cái cách mờ ám kia, tất nhiên sẽ có người đứng ra mà nhận lấy, ám muội mà làm, đêm tối liền ra, đó là Ám Dạ Hành Giả.
Mỗi cao tông đại phái đều sẽ có những kẻ sẵn sàng vì lợi ích của tông môn mà nép mình vào màn đêm sâu thẳm, bôi đen tấm thân bằng máu tanh vương vãi, tồn tại cùng với tín niệm không quên. Ám Dạ Hành Giả là một chức nghiệp mà vinh quang có nhưng tiếng ác lại nhiều hơn. Cái vinh quang ít ỏi nấp dưới cái bóng ngời ngời của tông môn sừng sững. Những kẻ như vậy vốn không tên không tuổi, không bạn không bè cũng chẳng có môn có phái, bởi vì bọn họ làm những công việc “dơ bẩn” mà chẳng ai dám nhận, không may mà nhiệm vụ thất bại, cũng chỉ một mình ôm lấy nhục nhã mà chết đi. Nhìn theo một cách nào đó, những kẻ như vậy xứng đáng được người ta coi trọng, nhưng ai lại coi trọng những kẻ như vậy chứ.
Ngày xưa còn bé, Vấn Thiên đã biết Linh Kiếm Tông nhà hắn cũng có Ám Dạ Hành Giả. Những việc mà một Ám Dạ Hành Giả sẽ làm, hắn đều biết. Nếu xoáy sâu vào những việc họ làm, chẳng ai coi đó là thứ để có thể mang ra mà nhìn ngắm. Nhưng dù có như vậy, Vấn Thiên vẫn rất ấn tượng với bọn họ, chỉ bởi một nguyên nhân duy nhất, đó là sự hi sinh cao cả. Một tông môn mang những quang huy rạng ngời, kẻ đứng dưới đó cũng vì thế mà có chút rạng ngời lây, chỉ thế thôi cái mặt của ngươi cũng đủ để người đời phải xuýt xoa không thôi rồi. Có điều đâu ai biết, hoặc cố tình không biết, cái quang huy ấy cũng được góp nhặt bởi những kẻ vốn không tên, tay đầy máu bẩn, thân đầy vết nhơ, lẩn khuất trong đêm mà tạo nên quang huy mà mình không bao giờ được nhận. Dù cho là thế họ vẫn làm, họ vẫn cống hiến, họ vẫn vấy bẩn tấm thân sắt son của mình, để cái tín niệm cao cả của tông môn đời đời nối tiếp.
— QUẢNG CÁO —
Cũng vì những ấn tượng đậm sâu, Vấn Thiên mới húng thú phong cách hành sự của bọn họ. Hắn tuy là cảm thán thật đấy nhưng thực ra hắn chẳng bao giờ đồng tình với cách làm cực đoan như vậy. Vứt bỏ bản thân vì một vinh quang lớn lao cần được vun đắp, giết người đoạt vật, thậm chí là nguyện chết mà hoàn thành nhiệm vụ, quả thật những điều ấy quá khác biệt cũng như quá khó chấp nhận với một kẻ lòng vẫn luôn hướng về ánh sáng như Vấn Thiên.
Để trở thành một Ám Dạ Hành Giả có rất nhiều điều kiện khắt khe phải đáp ứng. Ngoài việc bản thân thiên phú cao còn là sự nhạy bén trong tư duy, khả năng phân tích tình huống cùng phán đoán phải cực kì chính xác. Ngay từ bé, một Ám Dạ Hành Giả đã phải tiếp nhận những cuộc huấn luyện khắt khe và cũng cực kì điên cuồng. Bởi đặc thù về nhiệm vụ, Ám Dạ Hành Giả sẽ phải lặng lẽ mà làm, vậy nên khả năng di chuyển nhẹ nhàng cũng như yên lặng là một trong những kỹ năng quan trọng nhất bắt buộc phải thuần thục. Có một điều cực kì đặc biệt ở trong kỹ năng này, đó là việc loại bỏ hoàn toàn dao động pháp lực quán thâu vào thân thể bị rò rỉ ra bên ngoài. Bởi vậy nên, khi di chuyển Ám Dạ Hành Giả dùng cực kì ít pháp lực, chủ yếu dựa vào bộ pháp cơ bản nhất, nó được gọi nôm na là Ám Bộ.
Bởi vì hứng thú với phong cách hành sự ấy mà ngay từ nhỏ Vấn Thiên đã nghiền ngẫm rất kĩ Ám Bộ. Còn bởi một lí do khác, Ám Bộ không cần pháp lực quán thâu cũng có thể dựa vào cơ thể linh hoạt mà vận dụng. Do đó ngay từ khi còn bé hắn đã từ mấy quyển sách cổ trong tủ nhà mình mà mò mẫm học, tuy hắn không học những thủ pháp đặc thù của Ám Dạ Hành Giả, kiểu như ám sát, ép cung,.. nhưng Vấn Thiên vẫn coi bản thân là một Ám Dạ Hành Giả theo định nghĩa riêng của hắn.
...
Từ nãy đến giờ Vấn Thiên vẫn dùng đôi mắt như cú vọ của mình cẩn thận quan sát thật kĩ, cũng mở rộng tối đa linh thức để nhận biết những dấu hiệu cho thấy có trận pháp cảnh giới. Có vẻ như hắn đã lo xa thì phải, mảnh điền trang này lính tuần tra dày đặc, chủ yếu là phòng bị những tác động vốn không quá lớn lao, cũng không cần bố trí trận pháp làm gì cho tốn kém. Vừa tới thời điểm giao ca, hai bóng đen từ trên ngọn cây nhẹ nhàng theo gió mà lẩn mất, thoắt cái đã băng qua tường theo một lộ tuyến định trước nhanh chóng mà lướt đi.
Vấn Thiên cùng Huỳnh Chấn Vũ lúc này đang ở bên trên nóc của một gian lầu cao nằm trơ trọi giữa một khoảng sân rộng lớn. Nơi đây là đâu chắc ai cũng nghĩ ra được, đó là gian lầu mà nhị hoàng tử đang ngụ tại. Mặc dù bên dưới mảnh sân kia là những tốp người liên tục tuần quanh nhưng hai người Vấn Thiên cũng chẳng có chút trở ngại nào mà di chuyển được lên nóc nhà.
Vấn Thiên cẩn thận gỡ ra một mảnh ngói, vị trí lấy cực kì xảo diệu, khoảng trống sau khi lấy ra vừa đủ để hai người có thể dễ dàng quan sát diễn biến bên trong, và nó cũng nằm ở một phương vị nếu mà từ dưới nhà nhìn lên liền nằm ở góc khuất. Ánh trăng dịu êm rọi chiếu, gió lành lạnh khẽ thổi qua tai, hai chàng thiếu niên nằm áp sát xuống mái nhà, đăm chiêu nhìn một thanh niên tuấn tú ngồi ngả ngớn trên trường kỉ đang trò chuyện với ai đó.