Mưa gió thống khổ rít gào bên song cửa, đêm khuya giữa độ cuối thu đã thấp thoáng cái lạnh, tựa như ngày đông giá rét cận kề. Ánh nến lập loè làm mờ đi gương mặt của Tương Tư, chỉ để lộ một đôi mắt sáng trong đang nhìn vào hắn, như muốn ghi tạc vào đáy lòng.
Từ nay từ biệt, biển rộng núi cao, chỉ sợ cạn duyên tương phùng.
"Một lát nữa ta phải đi theo cô mẫu rời Kinh thành." Thanh âm khàn khàn, đôi hàng mi buông rũ, nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực như đang chế ngự hết lời nàng muốn nói, chỉ có thể để lại một câu: "Bảo trọng, A huynh."
Sau một lúc lâu, nàng lại nói: "Xin lỗi."
Không thể cùng chàng nên kiếp phu thê.
Thậm chí cũng chẳng thể nói lời từ biệt khi chàng vẫn đương thức giấc.
Người kia có một đôi lông mày quả thực sắc nét, sống mũi cao và đôi môi mỏng, vốn được xem là tướng mạo của người bạc tình.
Có lúc Tương Tư từng nghĩ, giá như hắn có thể bạc tình một chút thì tốt. Nếu không phải vì che chở cho nàng và nhà họ Chúc vốn đang nằm giữa thế phấp phới, thì đã chẳng có nhiều chuyện phiền nan như vậy xảy ra. Ngôi vị Thái tử này hắn ngồi lên thật lắm khó khăn, đều là do nàng làm hắn liên luỵ.
Lý Văn Huyên lặng yên say giấc, kỳ thật chẳng nghe thấy lời tâm tình của nàng. Như thể có cơn ác mộng len vào giấc ngủ, khiến đôi lông mày hắn chau lại, nhưng vẫn không tìm thấy lối thoát cho mình.
Lúc chiều dùng bữa, Thái Y Viện đã hạ đủ lượng dược an thần, sợ là người chẳng dễ gì thức giấc cho đến sáng ngày mai.
Tương Tư đưa tay vuốt khẽ nếp nhăn giữa lông mày của người trước mắt, mà Linh Võ Vệ phía sau lại cảnh giác nhìn nàng chăm chú, bàn tay ấn giữ lấy bội kiếm bên hông, như muốn cho nàng biết, chỉ cần nàng động tay một chút thôi thì hắn cũng sẽ khiến thân nàng đẫm máu trong tức khắc.
Gượng lấy một nụ cười nhạt nhoà, Tương Tư đứng dậy, xoay người rời đi.
Một đường dẫn đến cửa cung giăng đầy mưa gió, trừ Linh Võ Vệ ra cũng chẳng ai đến tiễn nàng. Dẫn theo một người tỳ nữ và hai hộ vệ, nàng lên đường đến Hoán Dương.
Khẽ quay đầu nhìn về phía cung điện nguy nga sau lưng mình, nơi ấy đèn đuốc sáng rỡ, nhà cao cửa rộng đến vạn trượng, tường son đỏ thẫm xen sắc cùng ngói lưu ly. Nguy nga là thế, tráng lệ là thế, ấy nhưng cũng là vách ngăn đẩy nàng và hắn biệt ly đôi ngả.
Suy cho cùng, vẫn là duyên cạn dẫu tình nồng.
Năm ngoái đã thu phục được Hà Tây và Gia Lăng Quan, đầu năm nay Tôn đại tướng quân lại đánh thắng hai trận liên tiếp, ngay cả vùng đất lớn ở Mặc Bắc vốn đã mất cũng được trả về cho Đại Chu, giang sơn quy về một mối. Ngày ấy Bệ hạ đại xá thiên hạ, nàng ở buổi tiệc mừng dâng lên một lời chúc, sau lại nhận được bản thưởng, Bệ hạ hỏi nàng muốn gì.
Đầu gối quỳ xuống sát đất, nàng nói: "Thần nữ nhớ thương quê nhà Hoán Dương, xin được suốt đời giữ lấy đạo hiếu, dâng phụng cha mẹ."
Hoàng hậu nương nương khó lòng kiềm được vẻ vui sướng và khoan thai, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Nhiễm Nhiễm có lòng hiếu thảo, Bệ hạ đừng nên phụ lấy tâm ý của nàng ta."
Bệ hạ giả vờ tiếc hận, buông xuống vài câu khách sáo rồi cũng nhanh chóng vui vẻ phê chuẩn cho nàng.
Như rằng, người người đều vui. Тгu𝑦ện cop 𝐭ừ 𝐭гang ﹍ Т гU𝙢Тгu𝑦ện.𝒗n ﹍
Yến tiệc dần lui về tàn dư, Lý Văn Huyên chặn lấy nàng ở hành lang bên ngoài cung điện, rũ mắt hỏi nàng: "Nàng phải đi?"
Nàng cúi đầu trầm mặc, từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc bội, lặng lẽ đặt vào lòng bàn tay hắn. Mãi một lúc sau mới khẽ nói: "Trong triều thế loạn, A huynh hãy bảo trọng."
Đó mảnh ngọc mà Thái tử đã ban cho Chúc Tương Tư ở lễ gặp mặt khi nàng vừa mới đến Hoàng cung, là vật hắn luôn mang bên người từ nhỏ đến lớn. Mà hắn cũng vì thế mà bị mẫu hậu trách cứ, bảo rằng không biết chừng mực, cử chỉ tuỳ tiện.
Thái hậu nghe vậy liền mỉm cười, nói Chúc gia nhiều đời đều lên ngôi Hoàng hậu, nên xem chừng đấy chính là một đoạn nhân duyên.
Tuy chỉ là một lời thuận miệng mà nói của Thái hậu, nhưng rõ là ai ai cũng hiểu ý của người, từ đó về sau, cả hậu cung đều xem nàng là Thái tử phi tương lai.
Vậy mà hiện giờ, nàng đem vật trả lại cho hắn.
Nghĩa là, nàng muốn cắt đứt mối duyên giữa hai người.
Hơi thở Lý Văn Huyên dao động mấy lần, cuối cùng đưa tay xoa nhẹ nhành tóc mai mềm mại, trong lòng tự hiểu quyết định của nàng hôm nay đã không còn chỉ là bông đùa giống với những lần trước đây. Hắn chỉ có thể kiềm nén nỗi lòng, nói: "Đừng nghĩ sẽ trốn được, chờ ta muộn nhất là ba năm... không, hai năm, ta nhất định sẽ đến đón nàng."
"Không cần như vậy, xưa nay Điện hạ bảo vệ ta, nhưng phần ân sủng này chung quy cũng chính là mầm tai hoạ đang chờ ngày giáng xuống." Nàng nói thế, lời trái với lòng.
Sắc mặt Lý Văn Huyên đã hoàn toàn trầm xuống, quát lớn tên nàng: "Chúc Tương Tư!"
Nàng cúi đầu, lặng yên không nói, cũng không màng sửa lấy lời đã nói ra.
Vẫn là hắn không thể nhẫn tâm trách cứ nàng, chỉ nói muốn tiễn nàng một lần.
Thế nhưng đêm hôm nay, nàng vẫn không từ mà biệt.
Nàng không muốn liên luỵ đến hắn, nhưng trong mắt hắn, điều đó lại giống như đang vạch rõ ranh giới.
Ngày sau gặp lại, chỉ sợ nỗi hận đã lấp đầy tâm can.
Tương Tư lại lần nữa quay đầu, nhìn về hàng ngàn mái hiên, hàng trăm lớp ngói sau lưng mình.
Sẽ còn cơ hội gặp lại ư?
E rằng, khó khăn vô cùng.
Nàng rũ mắt, hốc mắt phiếm hồng dần bị che lấp bởi mũ choàng vừa đội, ngồi vào xe ngựa, khẽ nói: "Khởi hành thôi."