Nam Ngụy Tử biết nàng đặc biệt. Nàng có một đôi mắt màu tím. Lúc chào đời, nàng không xấu xí như những đứa trẻ khác. Nam Vương gia vuốt ve nữ nhi. Xinh đẹp không có tội, nhưng dung mạo này lại là tai họa. Đứa con này, không thể giữ được. Ông cũng không tin, đường đường là một Vương gia mà không bảo vệ được nữ nhi của mình. Thế là ông hạ lệnh, bất cứ kẻ nào trong phủ cũng không được tiết lộ tin tức về công chúa, phạm tội sẽ bị xử trảm.
Nam Ngụy Tử nàng rất ít đi ra khỏi viện. Nàng biết là mình khác thường, sự khác thường không phải chỉ là đôi mắt tím hiếm có của nàng, thậm chí nàng có thể nhìn thấy trước cái chết. Thọ thần của hoàng thượng đã đến ngài yêu cầu toàn bộ phủ gia của cha nàng phải đến dự. Dĩ nhiên một phần hoàng thượng tò mò về nhan sắc của Nguỵ Tử. Bước vào cung đối mặt với sự ngẩn ngơ của mọi người, vẻ mặt Nam Ngụy Tử vẫn bình thản, ánh mắt không nhìn về nam nhân khoác long bào ngồi giữa, mà là người bên cạnh hoàng thượng. Thì ra y là tứ hoàng tử được tiên hoàng sủng ái nhất. Nhiễm Phượng Thâm, Đông Lăng Vương.
Nàng được hoàng thượng ban làm thánh nữ và tấn vào công dù mang danh là Thánh nữ nhưng là đồ chơi của hoành thượng và các hoàng thân trong triều. Cho đến một hôm nàng gặp lại ánh mắt kia. Thì ta hôm nay nàng trở thành đồ chơi của tứ vương gia nhưng nàng không biết rằng hắn đã yêu mến nàng từ lần đầu gặp gỡ.